Phàn Viễn nhìn người nào đó đột nhiên xuất hiện sừng sững ngay trước mặt, cảm thấy mông lung như một trò đùa, đồng thời cũng vô cùng xấu hổ.
Đang say sưa chụp ảnh crush, kết quả một giây sau crush xuất hiện ngay trước mắt, lại còn làm vẻ mặt như anh đây biết tỏng cả rồi đấy, là người bình thường, ai mà chẳng thấy mất mặt chứ?!
Phàn Viễn cảm thấy không ổn một chút nào, giờ anh chỉ muốn chui đầu xuống đất đi cho rồi, chỉ cần cho anh một cái xẻng, anh có thể đào tới tận bên kia quả địa cầu! Tốt nhất là không bao giờ xuất hiện trước mặt Nhan Duệ nữa.
Tiếng trò chuyện trong máy tính vẫn phát ra rõ ràng như trước, giọng Nhan Duệ khàn khàn đầy quyến rũ, hắn không giải thích nhiều với câu hỏi của nữ MC, chỉ cười nói: “Tôi không để ý tới hình mẫu lý tưởng, bởi vì trong mắt tôi, người ấy luôn hoàn mỹ nhất.”
Vốn Phàn Viễn đã rất xấu hổ rồi, lại nghe thấy hắn nói như vậy, lập tức xấu hổ không ngóc đầu lên được. Mà Nhan Duệ lại tỉnh bơ như không, hắn đi tới trước màn hình máy tính mở file ảnh chụp ra, kéo xuống xem rồi “ồ” một tiếng.
Phàn Viễn tức giận đoạt lấy con chuột trong tay hắn, nhanh chóng đóng file chụp ảnh và tab phỏng vấn lại, không dám đưa mắt nhìn hắn, lầm bầm nói: “Không cho anh xem.”
Nhan Duệ thấy vậy thì thôi, cũng không tranh giành gì với anh nữa, tuy cậu nhóc kia có vẻ tsundere, nhưng đùa một chút cũng rất có tình thú mà.
“Không phải sáng nay em có ca mổ sao? Đáng lẽ giờ này phải đang mổ mới đúng chứ?”
Thì tại cái tên nam chính kia làm loạn chứ còn vì cái gì nữa. Phàn Viễn lặng lẽ cảm thán trong lòng, nhưng lại không dám nói thật cho Nhan Duệ biết, bằng không nhất định nam chính sẽ bị Nhan Duệ nhốt vào phòng tối, tuy rằng anh cũng rất muốn làm chuyện này, nhưng gì thì gì cũng phải đợi đến khi kịch bản chính thức bắt đầu mới được.
“Bệnh tình của bệnh nhân vẫn chưa ổn định, phải hoãn ca mổ lại mấy ngày, đợi đến khi ổn định lại mới có thể bắt đầu.” Anh vờ như đang khổ não mà trả lời, sau đó lại lảng sang chuyện khác: “Còn anh thì sao, sao nhanh như thế đã quay về, không phải đang ghi hình sao?”
Nhan Duệ nhìn anh trong chốc lát, mới cong môi mỉm cười: “Tổ ghi hình thông báo, đổi ghi hình trực tiếp thành phát lại, cho nên đã ghi hình từ một giờ trước rồi.”
Phàn Viễn hiểu ý gật đầu, bèn đổi đề tài: “Thế anh không về phòng làm việc đi, tới viện làm gì?”
Nhan Duệ không khỏi bật cười, vươn tay nâng cằm anh nhìn về phía mình, động tác mạnh bạo như vậy, nhưng giọng nói lại có vẻ bất đắc dĩ, “Cái đồ vô lương tâm, anh quay cái chương trình nhàm chán này là vì ai hả, chưa gì đã trở mặt rồi à?”
Phàn Viễn bị ép nhìn về phía hắn, Nhan Duệ vẫn khoác bộ tây trang sẫm màu trên người, hắn đã cởi hai cúc áo sơ mi, lộ ra làn da màu lúa mạch khỏe mạnh trước ngực, vốn là phong cách lạnh lùng, nhưng bởi vì khóe môi mang theo ý cười mà có vẻ dịu dàng hơn nhiều, lúc nói chuyện yết hầu cuồn cuộn, quyến rũ muốn chết mà.
Anh nuốt nước miếng theo bản năng, ánh mắt nhìn lướt sang chỗ khác, trong lòng tự phỉ nhổ bản thân rõ là đen tối, mấy bữa nay xem hơi nhiều ảnh người nhớn, cơ mà anh muốn cưỡng chế Nhan Duệ nên mới bạt mạng tiếp thu kiến thức mới mẻ! Trong đầu anh bây giờ bị mấy chuyện ‘muốn được thỏa mãn’ lấp đầy là sao chứ?!!
Nhan Duệ thấy ánh mắt ngác ngơ của anh, không biết đang nghĩ gì trong đầu, bất đắc dĩ buông cằm anh ra, ghé tới hôn lên môi anh, “Anh đi có chút việc, trưa quay lại với em sau.”
Phàn Viễn cứ tưởng hắn muốn hôn mình thật sâu, nào ngờ lại chỉ là một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước rồi tách ra, anh ngẩn người trong thoáng chốc mới hoàn hồn lại, thiếu chút không kiềm chế được mà vươn tay ra kéo hắn nói, đậu xanh, hôn sâu đã nói đâu cả rùi! Ông đã chuẩn bị sẵn sàng rồi mà!!!
Nhan Duệ ra khỏi cửa, trong mắt lóe lên ý cười, cậu nhóc kia dạo này ‘lớn’ nhanh ghê á, thời kì sông băng mới tan chảy này, tốt nhất là phải cho chịu đói trước, sau này mới dễ dạy bảo.
※※※
Bước vào thang máy, Nhan Duệ ấn nút lên tầng cao nhất. Sở dĩ hắn qua bệnh viện tầm giờ này, là vì nhận được tin nhắn của “cậu em trai”, hẹn hắn lên sân thượng gặp mặt.
Đúng là nghé con không sợ cọp, nếu cậu ta đã muốn đối phó với hắn, vậy đừng trách hắn không khách sáo.
Lên tới tầng cao nhất, hắn bước từng bước ra sân thượng, quả nhiên Nguyên Tụng đã đợi ở đó, cậu ta mặc một chiếc áo mỏng ngồi trên xe lăn, đồng phục bệnh nhân bị gió thổi bay phấp phới.
Nhan Duệ nhướn cặp chân mày anh tuấn lên, “Người của cậu đâu rồi?”
Dường như Nguyên Tụng có vẻ hoang mang không hiểu, “Anh, anh nói gì vậy, em không hiểu?”
Nhan Duệ bật cười thành tiếng, bước từng bước về phía cậu ta, thản nhiên nói: “Lẽ nào một người tàn phế như cậu có thể tự bò lên đây?”
Dường như Nguyên Tụng bị hai chữ “tàn phế” kí©ɧ ŧɧí©ɧ, lúc này cậu ta cũng không buồn giả bộ nữa, cụp mi mắt cười ha hả, cười sung sướиɠ hồi lâu mới dừng lại, rầu rĩ nói: “Không hổ là anh Nguyên Thừa ạ, biết mình bị lừa còn vẫn tới, là vì anh quá tự tin về bản thân, hay là khinh thường em vậy, nghĩ em không có cách gì bắt anh sao?”
Nhan Duệ: “Có khác gì nhau đâu?”
Ánh mắt Nguyên Tụng tối đi, “Ừ, không có gì khác cả, Nguyên Tụng anh vốn là người như vậy mà, cả thế giới này ai cũng phải nghe theo lệnh anh, lời anh nói là chân lý, người khác không có quyền thắc mắc, mà em lại là em trai anh, với anh mà nói, em chỉ là một đứa tàn phế chỉ có thể dựa dẫm vào anh! Chỉ có thể nghe anh sắp xếp! Cuộc đời của Nguyên Tụng này chính em cũng không có quyền làm chủ, mà anh mới là chủ! Em nói có đúng không, ha ha ha ha..”
Nhan Duệ híp mắt nhìn cậu ta cười điên cuồng, cũng chẳng ừ hứ gì, đợi đến khi cậu ta nói xong, mới thản nhiên nói: “Những chuyện mà anh làm, đều vì muốn tốt cho cậu cả.”
Nguyên Tụng cười nhạt, cậu ta đẩy xe về phía trước, tới gần lan can, chỉ xuống cảnh tượng ngựa xe như nước dưới viện, “Anh nhìn xuống dưới đó xem, có phải mọi thứ rất nhỏ, rất mơ hồ, gần như không thể thấy gì không.”
Nhan Duệ đi vài bước về phía trước, đoạn nhìn xuống dưới tầng, im lặng không nói gì. Thật ra hắn có thể thấy rõ ràng, thậm chí chỉ cần hắn muốn, từng góc dù là nhỏ nhất trong thế giới này hắn cũng đều có thể nhìn thấy rõ, nhưng đó không phải thứ hắn cần, hắn chỉ muốn thấy một người duy nhất mà thôi.
Nguyên Tụng không nghe thấy hắn trả lời cũng chẳng hề gì, lại nói: “Phòng của em ở tầng mười ba, cũng rất cao đúng không, nhưng mà em lại thấy rất quen thuộc với anh ấy, quen thuộc đến mức dù chỉ là một bóng lưng mơ hồ cũng có thể nhận ra, ngày nào tan làm anh cũng tới đón anh ấy, mà em, ngày nào cũng đứng trên tầng nhìn. Nguyên Thừa, anh từng là người anh trai mà em kính yêu nhất, nhất định anh biết em thích Thời Viễn nhiều tới chừng nào, em quay lại đây để tìm anh ấy, nhưng anh lại cản trở em hết lần này tới lần khác, tại sao, tại sao chứ? Sao anh không chịu bỏ qua cho chúng em hả?!”
Nhan Duệ có phần ngạc nhiên, chẳng trách cậu ta hắc hóa nhanh như vậy, giờ cũng đã có thể giải thích được chuyện cậu ta ôm ác ý với mình. Lần này quả đúng là sai lầm của hắn, hắn không ngờ ngày nào Nguyên Tụng cũng trốn trong phòng bệnh rình coi Thời Viễn đi làm, nếu như hắn biết, nhất định đã đổi phòng cho Nguyên Tụng từ lâu.
—— Người của hắn, không ai được phép nhìn trộm.
Nhan Duệ cười hừ một tiếng, dựa vào lan can thản nhiên nói: “Cậu thích Thời Viễn, cho nên anh không thể theo đuổi cậu ấy sao? Cậu nói vậy mà không thấy mất mặt à?”
Nguyên Tụng thấy thái độ hắn như vậy, liền ôm mặt nói: “Quả nhiên mẹ nói đúng, tới bây giờ tôi vẫn không thể nào hiểu nổi anh, đúng là mắt tôi có vấn đề.”
Nhan Duệ nói: “Đúng đó, người gần gũi thương yêu cậu nhất, mà cậu cũng không nhận ra thật giả, mắt cậu không chỉ có vấn đề đâu, mà còn đui mù nữa.”
Nguyên Tụng tưởng rằng Nhan Duệ nói cậu ta không nhận ra người khác có đối xử thật lòng với mình không, đồng ý gật đầu, nở nụ cười giễu: “Anh nói không sai, đúng là tôi có mắt như mù. Trước giờ tôi cứ nghĩ anh ngăn cản tôi tiếp cận anh ấy là bởi không muốn tôi trở thành một kẻ đồng tính, tuy rằng trong lòng tôi trách anh, nhưng cũng biết anh làm vậy là vì muốn tốt cho mình. Hóa ra tôi đã nghĩ lầm rồi, những gì anh làm không phải vì muốn tốt cho tôi, mà bởi vì anh không giành được Thời Viễn, cho nên nghĩ đủ mọi cách để ngăn cản chúng tôi đến với nhau! Anh đúng là đồ hèn hạ, nếu không phải tôi trùng sinh lại, chỉ e đến chết cũng không biết sự thật này, vẫn cứ ngây thơ tin anh là người nhà, thực ra anh chỉ là cái tên ngụy quân tử!”
Nhan Duệ nghe cậu ta nói xong, chẳng buồn cười nhạo lấy một tiếng.
Nguyên Tụng bổ não quá đà, hoang tưởng rằng mình là người bị hại, kiếp trước Nguyên Thừa moi tim móc phổi đối xử tốt với cậu ta thế nào, loáng cái cậu đã quên sạch, đúng là “Chết cũng không thể nhắm mắt”.
Hắn nghiêm mặt, hờ hững nói: “Cậu đang nói linh tinh gì đấy, anh không hiểu.”
“Đương nhiên anh nghe không hiểu rồi, có lẽ đợi đến khi anh chết mới hiểu được.”
Thấy Nhan Duệ chau mày, cậu ta lơ đãng liếc nhìn đồng hồ đeo tay, nghĩ có lẽ đã tới giờ, bèn từ từ đẩy xe tới sát lan can, mặt đối mặt với Nhan Duệ.
“Anh, đây là lần cuối cùng tôi gọi anh như vậy, sau này chúng ta không còn là anh em nữa.” Dứt lời liền đẩy xe lui về phía sau rồi ngã người xuống.
Hiển nhiên Nhan Duệ chỉ hận không thể để cậu ta cứ chết như vậy, tiếc là hắn đã hứa với Phàn Viễn, nên đành phải qua phối hợp cứu cậu ta, hắn vừa mới kéo tay cậu ta, đã bị túm chặt lấy, xe lăn lăn xuống, Nguyên Tụng hoảng hốt la lớn: “Nguyên Thừa, anh buông ra, đừng gϊếŧ em mà, xin anh đừng gϊếŧ em!”
Nhan Duệ nghiêm mặt mặc cậu ta làm loạn, một hai phút sau, đã có một nhóm y bác sĩ chạy lên tầng, mà hai người dẫn đầu là bố mẹ của Nguyên Tụng.
Dù là bất cứ ai, thấy cảnh tượng trước mắt này cũng chỉ có thể nghĩ, người anh cả cao to muốn đẩy cậu em tật nguyền của mình xuống lầu.
Bà Nguyên bạt mạng xông lên phía trước mà ôm lấy Nguyên Tụng, nước mắt như đê vỡ mà chảy ròng ròng xuống, miệng la lối om sòm: “Đúng là nghiệp chướng mà, kiếp trước tôi đã làm cái gì mà giờ ông trời lại đối xử với chúng tôi như vậy chứ, con tôi nó đã tàn tật rồi mà người ta vẫn không chịu buông tha cho nó! Không biết liệu tai nạn xe kia có phải cố tình hay không nữa! Chẳng thà mẹ con mình cứ cùng nhau nhảy xuống chết quách đi cho rồi.”
Từ sau khi con trai tàn tật, ngày nào bà cũng lo lo lắng lắng, vốn đã rất tiều tụy rồi, giờ lại khóc thảm như vậy, ai nhìn thấy cũng xót xa, các y tá đứng nhìn mà hai mắt đỏ hoe.
Ông Nguyên tức đến run lên, mắng mấy tiếng “Thằng con bất hiếu”, “Đồ súc sinh”, ông đi tới trước mặt Nhan Duệ, tát hắn một cái.
Nhan Duệ có ngứa đòn đâu, sao có thể để mặc ông muốn tát thì tát được, bèn giữ chặt tay ông lại, khiến ông không thể động đậy.
Hắn thản nhiên nói: “Cũng không còn trẻ nữa, đừng kích động như vậy.”
Ông Nguyên giận giữ muốn rút tay về, chỉ vào mũi hắn mắng: “Giờ mày đủ lông đủ cánh rồi, ngay cả bố mày cũng muốn gϊếŧ có phải không?”
Vẻ mặt Nhan Duệ tỉnh bơ, liếc mắt nhìn Phàn Viễn, thấy anh không kiềm chế được mà liếc nhìn về phía mình, không nhịn được mà bật cười.
Hai mẹ con Nguyên Tụng vẫn còn đang diễn say sưa, hắn muốn xem kịch hay thêm chút nữa, nhưng bụng Phàn Viễn đã đói meo rồi, hắn phải nhanh chóng xử lý chuyện này mới được.
Hắn lấy di động ra, nhẹ nhàng ấn nút phát tập tin, đoạn đối thoại giữa hai người trước đó vang lên.
Từ đầu tới cuối hắn đều bình tĩnh ung dung, mà Nguyên Tụng lại nói những lời điên điên khùng khùng, thậm chí cuối cùng còn tự đẩy xe lăn, tiếng bánh xe đều đều mỗi lúc một đi xa, rốt cuộc bị mưu hại hay có người cố ý hãm hại, vừa nghe đã hiểu được ngay.
Các y bác sĩ có mặt đều chụm đầu vào nghe, dùng ánh mắt ngơ ngác nhìn về phía mẹ con họ, đồng thời còn có rất nhiều ánh mắt mờ mịt dừng trên người Phàn Viễn.
Ông bà Nguyên đều quê một cục, mà Nguyên Tụng, trông cậu ta lúc này chật vật như bị người ta tát mười mấy cái vào mặt vậy, cậu ta vô thức nhìn về phía Phàn Viễn, nhưng từ đầu tới cuối ánh mắt anh chỉ dừng trên người Nguyên Thừa, không bố thí cho cậu dù chỉ là nửa ánh nhìn ít ỏi.
Ông Nguyên hừ lạnh: “Thật mất mặt.”
Đến khi đưa đứa con út về phòng bệnh, ông quay lại tìm cậu con cả để xin lỗi, đã không thấy hắn đâu nữa rồi.
※※※
Phàn Viễn vừa mới lên xe, đã bổ nhào lên người Nhan Duệ, hung tợn bóp cổ hắn.
Nhan Duệ thuận thế ôm hông anh, nở nụ cười cưng chiều: “Sao bữa nay chủ động thế?”
Phàn Viễn tức muốn cắn hắn, “Chủ động cái đầu anh! Anh cố ý phải không, giờ cả viện đều biết chúng ta có quan hệ mờ ám rồi!”
Nhan Duệ vô tội nói: “Mờ ám đâu mà mờ ám, rõ ràng thế này cơ mà.”
Nói rồi hắn luồn tay vào áo Phàn Viễn, vuốt ve lên làn da nhẵn nhụi mềm mượt của anh, ghé tới ngậm lấy vành tai anh, lấy răng day nhè nhẹ, Phàn Viễn không kiềm chế được mà run rẩy trong lòng hắn, lúc này Nhan Duệ mới nở nụ cười xấu xa: “Cục cưng à dè dặt một chút đi, đây là bãi đỗ xe đấy, về nhà rồi làm tiếp.”
Lần này Phàn Viễn không làm màu nữa, mà nhỏ giọng nói: “Nói lời phải giữ lời đấy.”
Nhan Duệ cố nén cười, vỗ vỗ cặp mông vểnh của anh, “Ừ.”
Hôm sau, Nhan Duệ kiến nghị ông Nguyên đưa Nguyên Tụng về nhà tĩnh dưỡng, vốn ông Nguyên đang cảm thấy áy náy với hắn, đương nhiên không thể không đồng ý, huống hồ trong viện còn có Phàn Viễn, ông sợ đứa con nhỏ cũng sẽ lún sâu, cho nên lập tức làm thủ tục xuất viện.
Nguyên Tụng làm loạn một hồi, vùng vẫy không ăn cũng chẳng chịu uống, ngay cả trò muốn tự tử cũng bày ra, đương nhiên chủ thần đại nhân sẽ không dễ dàng cho cậu ta go-die, cho nên cậu ta càng vùng vẫy sức khỏe lại ngày một khá lên, cuối cùng bị cha ép về nhà.
Để khớp với kịch bản, Phàn Viễn gọi điện thoại an ủi cậu ta đôi câu, cuối cùng ông Nguyên cắt mọi đường dây liên lạc trong nhà, để cắt đứt mọi ý niệm trong đầu Nguyên Tụng.
Nữ chính xuất hiện đúng lúc, nhưng bởi Nguyên Tụng ra sức chống lại cô, cho nên cuối cùng không thể tới làm việc, cũng bởi vậy mà cô đau lòng rất lâu, nhưng sau này cô có tình yêu mới, dần dần quên đi chuyện này.
Kịch bản phía sau rất đơn giản, dựa vào một vài manh mối nhỏ đã tra ra được chân tướng vụ tai nạn xe, có bàn tay vàng to đùng của Nhan Duệ, họ không chịu bất cứ áp lực nào, chẳng mấy chốc đã hoàn thành xong kịch bản của nguyên chủ.
Mà lúc bấy giờ, Phàn Viễn đã tiến hóa thành công lên phiên bản 2.0. Biểu hiện cụ thể là, lúc tiến hành chuyện vận động nào đó, anh trở nên hết sức chủ động, lại còn thường xuyên không biết mệt mà đòi hỏi, cũng may chủ thần đại nhân dồi dào tinh lực, có thể thỏa mãn được cậu chàng nhà mình.
Sau khi nhiệm vụ hoàn thành, Phàn Viễn thực hiện đúng như lời đã hứa, ở lại thế giới này bầu bạn cùng Nhan Duệ hết cuộc đời.