Viên Bình sững người ra, một lúc sau mới kịp phản ứng, sắc mặt hơi quái gở nói: “Chử tình thánh, lời này mày không đi tìm chính chủ, nói với tao thì ích gì?”
Chử Hoàn dựa tảng đá phía sau, lắc lư vươn vai: “Một người nghiêm túc như tao, đi nói lời buồn nôn như vậy trước mặt mày, mày không cảm thấy ý tứ hơi khác sao? Thấy mày khá tròn nên tao chỉ tùy tiện hốc cây(1) một chút thôi.”
Viên Bình: “…”
Còn biết giữ thể diện không?
“Chào tộc trưởng bọn mày thay tao, tao sẽ tá túc ở đây vài ngày,” Chử Hoàn đứng dậy, không chút khách sáo phất tay bảo Viên Bình, “Giúp tao giữ bí mật, đừng cho ai khác biết.”
Viên Bình vẻ mặt vô cảm: “Dựa vào đâu?”
“Đừng máu lạnh như vậy,” Chử Hoàn quét mắt nhìn hắn một cái, “Tình bạn của hai ta đã kết thúc rồi sao?”
Vẻ mặt Viên Bình trong vô cảm lại xen lẫn khó tin: “Hai ta đã bao giờ có ‘tình bạn’? Nhân dân toàn thế giới đại đoàn kết rồi hả?”
Chử Hoàn nghe vậy dừng chân, cân nhắc một chút, sau cùng đành phải dùng đến đòn sát thủ: “Đúng rồi, trước khi đi tao sẽ chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn – dù sao thì vỉ nướng vẫn còn mà – tao còn tính mời vài người bạn tới, nhưng nhiều người quá làm cũng rất mất công, thế nên nếu không phải là bạn bè, thì thôi vậy.”
Đối mặt với sự đe nẹt dụ dỗ như vậy, Viên Bình chợt thấy vừa xấu hổ vừa phẫn nộ: “Mẹ kiếp trong mắt mày tao chính là một kẻ vì ăn mà có thể bán rẻ chính mình sao?”
Chử Hoàn giả dối nói: “Đâu thể nào, mày đặc biệt có nguyên tắc mà.”
Thần sắc Viên Bình dao động chưa quyết, dần dần từ xấu hổ và giận dữ vô cùng chuyển hướng sang khó mà dứt bỏ, rốt cuộc, khi Chử Hoàn dợm chân muốn đi, Viên Bình không nhịn được mở miệng gọi lại: “Khoan đã!”
Chử Hoàn làm bộ làm tịch ho một tiếng, ra vẻ rửa tai lắng nghe.
Viên Bình y như con nhà lành bị ép làm gái, vẻ mặt không cam tâm không tình nguyện, phẫn hận nói: “Hai ta tốt xấu gì cũng biết nhau từ nhỏ, mày muốn nói vậy, thì cứ vậy đi.”
“Thế nếu có ai hỏi, cứ bảo tao không ở đây nhé, bạn tốt.” Chử Hoàn cười tít mắt hất cằm, còn nhấn mạnh hai chữ cuối cùng.
Viên Bình tự thân trải nghiệm một phen thế nào là “bất đắc dĩ bị vận mệnh ép buộc”, hắn lặng lẽ nghiến răng nghiến lợi một hồi, mới nhớ ra là tối nay mình còn nhiệm vụ thủ sơn môn, thế là xách cung tên lên, ôm một bầu buồn đau mà đi.
Chử Hoàn đoán không sai, tối đó Nam Sơn quả thật đến nằm vùng chờ sẵn ở chỗ anh, nhưng đợi hết nửa đêm cũng không tóm được, liền biết anh là thỏ khôn có ba hang, lại chạy mất rồi.
Nam Sơn đi vài vòng trước cửa nhà Chử Hoàn, suy đoán xem anh có thể đi đâu.
Trên sinh hoạt, tuy Chử Hoàn rất dễ tính, nhưng lúc không cần dễ tính, anh cũng không hay bạc đãi mình, chắc hẳn sẽ không tùy tiện qua đêm ở mấy nơi như sơn động hay trong rừng.
Mấy người qua lại tương đối nhiều với anh ở trong tộc, hoặc đã cưới vợ, hoặc trong nhà còn người mẹ chưa thể tính là già, đều không tiện lắm, Chử Hoàn là một anh chàng độc thân cũng sẽ không tùy tiện đến quấy rầy.
Về phần trưởng giả – chắc hẳn ông sẽ kêu Chử Hoàn tới phòng chứa củi ngủ.
Suy tới tính lui, sau cùng Nam Sơn không thể không khó chịu cho ra một kết luận: Chử Hoàn đêm hôm khuya khoắt đến chỗ Người Thủ Môn Viên Bình rồi.
Trong lòng cậu tức thì khó chịu vô cùng, chua như giấm vậy. Bị lửa ghen thiêu đốt, vậy là cậu cứ thế giữa đêm khuya lạnh lẽo, vội vàng xuống núi.
Sau nửa đêm Viên Bình mới được người cùng tộc thay thế, chuẩn bị trở về nghỉ ngơi, đang vừa đi vừa ngáp thì đυ.ng ngay phải Nam Sơn mặt mày sầm sì như xuống núi đánh ghen.
Nam Sơn thấy hắn, dường như lặng lẽ hít sâu một hơi, không để lộ dấu vết gì, rõ ràng hết sức khắc chế, khắc chế đến mức khi nói chuyện, giọng điệu cơ hồ hơi cứng nhắc, bấy giờ mới miễn cưỡng giữ vững thái độ nên có như mọi khi của tộc trưởng Người Thủ Sơn.
Nam Sơn: “Viên Bình huynh đệ, Chử Hoàn có ở chỗ anh không?”
Viên Bình nghĩ đến tình bạn mới mấy tiếng trước bị gán ép, cùng lời hứa “không được tiết lộ”, chỉ do dự một giây, hắn liền quyết định thuận theo lòng mình, trả lời: “Nó bảo nó không có ở đây.”
Nam Sơn: “…”
Cách nói này nghe quá sức đần độn, dù là Nam Sơn cũng hơi sửng sốt.
Nhưng lập tức, Nam Sơn giống như nghe ra tín hiệu ý tại ngôn ngoại, cậu dừng bước, hơi thăm dò mà hỏi Viên Bình: “Anh… lần trước bảo là gần đây anh ấy hay chạy đến chỗ trưởng giả, có thể cho ta biết rốt cuộc anh ấy muốn làm gì không?”
Viên Bình thở dài: “Tôi mới hứa với người ta là không thể nhiều chuyện, thì cậu đã đến hỏi – tộc trưởng Nam Sơn à, tôi khuyên cậu đừng thăm dò nữa, đây là làm khó tôi. Bên kia sông có một câu danh ngôn, đó là ‘kẻ đê tiện tất vô địch’, cậu đấu không lại nó đâu.”
Nam Sơn trầm mặc giây lát: “Ta không muốn đấu với anh ấy, chỉ muốn đưa anh ấy bình an quay về bên kia thôi.”
Viên Bình tháo cung lớn trên vai xuống, chống dưới đất, trưng ra tư thế chuẩn bị nói chuyện lâu: “Tộc trưởng, tôi nghe nói năm đó là cậu một mực kiên trì rằng vùng đình trệ có một đường sinh cơ, một mực tìm kiếm người ghi lại trên thánh thư trong truyền thuyết, tại sao bây giờ thật sự tìm được rồi, cậu lại muốn tiễn người ta đi?”
Nam Sơn hơi cười khổ một cách khó khăn: “Khi đó không có vùng đình trệ áp sát, ta cũng chưa biết anh ấy, cho nên không nghĩ nhiều lắm. Kỳ thực cái gọi là thánh thư, nào đã ai thấy đâu, chỉ là một nơi gửi gắm hư vô mờ mịt mà thôi… Vả lại, cho dù là số mệnh định sẵn, đó cũng là kiếp nạn của tộc chúng ta, dựa vào đâu mà liên lụy một người ngoài không hề có quan hệ như anh ấy?”
“Cũng phải,” Viên Bình nghe thế gật đầu ra chừng rất đồng tình, làm bộ làm tịch trầm tư một hồi, đoạn hắn nói, “Không thì vầy đi, tộc trưởng, cậu không cần khó xử nữa, tôi chỉ cho cậu một cách.”
Cho dù đã biết rõ Người Thủ Môn này “miệng chó khó phun nổi ngà voi”, trong bụng tuyệt đối không có cái gì là đứng đắn, Nam Sơn lại vẫn không nhịn được ôm một chút hi vọng hỏi: “Cách gì?”
Viên Bình nghiêm túc nói: “Lát nữa đi vào, tôi giúp cậu trói gô nó lại, sau đó cậu phụ trách lột quần áo nó, trực tiếp làm cho nó thành ‘người trong’ là được rồi.”
Nam Sơn: “…”
Cái khỉ gì thế!
Sao bên kia sông toàn thể loại này không vậy?
Nam Sơn quả thực không dám tin mình lại thật sự định nghiêm túc nghe Viên Bình nói chuyện, cậu dùng tay bóp ấn đường, cho rằng mình hiện giờ lòng như tơ vò nên cầu cứu lung tung.
Cậu không nói một lời vòng qua Viên Bình, đi đến nơi Người Thủ Môn nghỉ ngơi.
“Tộc trưởng,” Nhưng Viên Bình gọi cậu lại, trên mặt không có vẻ gì là đùa giỡn, “Bất kể là trưởng giả của các cậu, hay tộc trưởng Lỗ Cách của bọn tôi, đều cùng nhau giấu giếm cậu, cậu có từng suy nghĩ nguyên nhân chưa?”
Nam Sơn dừng chân.
Viên Bình: “Thật ra thì tôi cũng không tin thánh thư gì đó đâu, nhưng chúng ta đã đến bước cùng đường bí lối, cậu không nghĩ cho tộc nhân của mình sao? Mọi người đều muốn nhìn thấy một chút may mắn từ Chử Hoàn, chỉ có cậu khăng khăng muốn tiễn nó đi.”
Nam Sơn lặng thinh.
Viên Bình tiếp tục nói: “Nếu một người chịu trăm phương nghìn kế mạo hiểm vì cậu, tình cảm của người đó dành cho cậu nhất định còn sâu đậm hơn là cậu tưởng, cậu khăng khăng kháng cự, là vì tốt cho người ta, hay là một loại ích kỷ khác? Cậu có thể khiến người ta quên được cậu không?”
Nam Sơn ngẩng đầu lên, bầu trời đêm trên núi vạn dặm không gợn mây, ngân hà lấp lánh, vẻ mặt cậu thay đổi mấy lượt, rốt cuộc hóa cô đơn, ngay khi Viên Bình cho rằng cậu muốn giải thích, thì Nam Sơn bỗng nhiên bình tĩnh nói: “Anh nói đúng.”
Viên Bình ngớ ra.
Nam Sơn thở dài, dựa đá núi cách đó vài bước: “Chuyện của tiền nhiệm tộc trưởng tộc ta, hẳn thánh tuyền cũng truyền lại cho anh rồi. Kỳ thực, tộc ta rất nhiều người đều là như thế: cố chấp, bế tắc, bất chấp tất cả, không chịu được một chút phản bội; bởi vậy phàm là có tình, tất kèm theo ghen tuông, lo âu. Vốn dĩ không nên là như vậy. Người bên kia sông, sống trong một thế giới rộng lớn, mọi người rất thoải mái, chỉ có vui vẻ mới ở bên nhau, nếu không vui đương nhiên chia tay, trong lòng ta hiểu được đạo lý này, chỉ là không làm được mà thôi.”
Viên Bình không ngờ cậu thẳng thắn như vậy. Trong lòng người của hai tộc, Lỗ Cách rất đáng sợ, bình thường lại không hay nói cười, khiến người ta luôn sợ nhiều hơn kính. Nhưng Nam Sơn thì khác, lúc có chuyện cậu có thể làm một tộc trưởng nói một không hai, bình thường cũng có thể mặc cho một đống nhóc con đáng ghét vây quanh mình, tốt tính thổi một đoạn sáo cho chúng nghe.
Cậu thẳng thắn nói trong lòng mình ghen tuông, sầu lo và sợ hãi như vậy, khiến Viên Bình có phần không biết phải làm sao.
“Có một số việc ta không thể làm vì anh ấy, có một số thứ ta không thể cho anh ấy, những lúc như thế, ta đều sẽ cảm thấy mình vô lực vô năng, nỗi sợ hãi cũng càng nặng nề hơn, trong lòng giống như thường xuyên bị kim đâm vậy,” Nam Sơn nói, “Anh ấy hiện giờ lại vì ta mà sa chân nơi đây…”
Nam Sơn giữa chừng dừng lại, chậm rãi thở ra một hơi, đầu ngón tay run rẩy không kìm được, Nam Sơn liền nắm ngón tay mình, nhất thời các khớp kêu “rắc rắc”, mà cậu thì hơi nhắm mắt, như là im lặng chịu đựng cực hình nào đó, rất lâu, mới cười khổ một tiếng: “Năm đó vốn dĩ ta không nên mù quáng tin theo thánh thư, càng không nên đưa anh ấy về, đúng không?”
Viên Bình nói khẽ: “Tộc trưởng à, nếu như lưỡng nan, kỳ thực cậu có thể mặc kệ tất cả, để Chử Hoàn thích làm gì thì làm mà. Cậu nghĩ sao?”
Nam Sơn không gật cũng chẳng lắc, chỉ lặng im ngồi một lúc, sau đó cậu đứng dậy, quay về: “Thôi, chắc anh ấy ngủ rồi, ta biết anh ấy ở đây là được rồi, không cần vào làm ồn đâu.”
“Này, tộc trưởng Nam Sơn!” Viên Bình chợt gọi giật lại.
Nam Sơn: “Hửm?”
“Thực ra thì… Ôi, thực ra thì tôi không nên nói đâu,” Viên Bình vò đầu bứt tai một lát, “Nhưng mà… tôi, dù sao tôi cũng bán Chử Hoàn nhiều lần rồi, thêm lần này cũng chẳng là gì – nó định đi trong vài ngày tới đấy.”
Nam Sơn chợt ngẩn ra.
“Đi?” Tim cậu bỗng đập điên cuồng, “Đi đâu?”
Viên Bình đấu tranh tâm lý nhìn cậu một cái, lí nhí đáp: “Vùng đình trệ.”
Nam Sơn lập tức nghe “Bụp” một tiếng, sợi dây trong đầu phút chốc đứt lìa, liền ném Viên Bình lại mà xông thẳng vào.
Lý trí và phiền muộn trong cậu đều mất hết, chỉ còn lại mưa máu gió tanh. Nam Sơn cắn răng sắp nát ra, chỉ muốn lôi cổ Chử Hoàn dậy bóp chết luôn cho rồi, tránh để anh ta tiếp tục tốn công tốn sức tự tìm cái chết như vậy.
Nhưng Nam Sơn lục tung chỗ ở của Người Thủ Môn mà vẫn chẳng tìm được tung tích Chử Hoàn.
Lúc cậu lại tìm đến Viên Bình, trông cậu cứ như một con sư tử bị chọc giận vậy.
Viên Bình hơi run rẩy, trong ấn tượng của hắn, vị tộc trưởng Người Thủ Sơn này luôn hiền lành chất phác, chưa bao giờ tẩu hỏa nhập ma như thế.
Viên Bình bắt đầu hoài nghi liệu có phải mình thật sự quá nhiều chuyện hay không.
Nam Sơn khó khăn thốt ra mấy chữ: “Anh ấy không ở đây.”
“Không ở đây?” Viên Bình ngớ ra, “A… Thế, thế có khả năng là nó đoán được tôi sẽ bán đứng nó rồi. Ôi, cũng chẳng đáng ngạc nhiên đâu, thật đấy, chẳng phải tôi đã nói với cậu rồi sao, tên Chử Hoàn đó giảo hoạt lắm – không thì vầy đi, tộc trưởng, trước tiên cậu cứ nghỉ ngơi một đêm ở chỗ chúng tôi, chờ ngày mai…”
Nam Sơn cắn mạnh đầu lưỡi mình, mùi máu tanh miễn cưỡng dằn sự nôn nóng trong lòng xuống, giọng khô khốc: “Ta không ngủ nổi.”
“Cậu yên tâm, thứ nó muốn mang đi còn chưa chuẩn bị xong, nhất định phải chờ một hai ngày nữa, sẽ không tùy tiện hành động ngay đêm nay đâu,” Viên Bình dè dặt vỗ vai Nam Sơn, “Chờ đến sáng mai – tộc trưởng, cậu hãy tin tôi lần này, tôi cam đoan sáng mai nó nhất định sẽ tự xuất hiện. Hiếm khi đùa bỡn tôi được một lần, nếu nó không lập tức diễu võ dương oai, trở về khoe khoang, thì con khổng tước đó đã chẳng mang họ Chử!”
Thực ra Chử Hoàn lúc này còn ở gần sơn môn – xét thấy phương châm của Viên Bình đối với anh xưa nay đều chỉ có hai chữ “hai mặt”, chuyên môn lôi ra bán đứng, tuyệt đối không có chướng ngại tâm lý, thế nên Chử Hoàn căn bản chưa từng tín nhiệm hắn. Anh chạy tới bên cạnh thánh tuyền độ ấm vừa phải, nghe tiếng nước róc rách, gối rắn ngủ một đêm.
Chử Hoàn mơ một giấc mơ rất dài, mơ thấy một Người Thủ Sơn trung niên xa lạ đường xa mệt nhoài đi đến trước mặt anh, khom lưng nói gì đó. Chử Hoàn nhìn thấy môi ông ta mấp máy, nhưng chẳng nghe thấy gì, bên tai là tạp âm lao xao rất ồn ào.
Người đàn ông trung niên ấy cầm hạch đào trước ngực Chử Hoàn, sau đó giơ một ngón tay, lần lượt điểm lên trán, môi và ngực Chử Hoàn, giống như sợ anh nhìn không hiểu, mở miệng nói với tốc độ cực chậm, là tiếng dân tộc Ly Y.
Người đó nói ba lần liên tục, Chử Hoàn mới khó khăn nhận ra khẩu hình, ông ta đang nói – “Mồi lửa”.
Mồi lửa?
Chử Hoàn còn chưa kịp nghĩ kỹ xem ý ông ta là gì, bỗng nghe đầu đau điếng, trước mắt tối sầm, mơ màng mở mắt ra, phát hiện là “gối” của mình đã chạy mất tiêu.
Độc xà Tiểu Lục chính là một cái đồng hồ báo thức sinh vật, vừa đến giờ là quẳng đầu Chử Hoàn lại, tự mình bò đến cạnh thánh tuyền, thò đầu xuống uống nước.
Chử Hoàn dụi mắt ngồi dậy, chỉ thấy cơ thể con rắn kia phát ra ánh huỳnh quang y hệt thánh tuyền, nhìn từ xa, nó sáng bóng như ngọc tủy thượng hạng chiếu dưới đèn, mượt mà lại không chói mắt, mỗi một cái vảy đều rực sáng. Chử Hoàn không nhịn được xáp lại sờ soạng mình rắn một phen.
Chử Hoàn: “Tức là mày uống nước này, mới to được như vậy à?”
Độc xà hài lòng cong đuôi chọc cổ tay anh.
Chử Hoàn thò tay xuống thánh tuyền, nước không hề lạnh giá, phảng phất ấm áp tựa cơ thể người, nhẹ nhàng vòng qua da anh, như bàn tay mẹ vậy.
Trong tình trạng huyết áp thấp buổi sáng, Chử Hoàn không nhịn được nảy sinh ý tưởng lạ lùng: “Nếu mình uống một ngụm, phải chăng còn có thể cao thêm mấy centimet?”
Nhưng ngay lập tức, anh liền khắc chế lòng tò mò – ai biết thứ nước dinh dưỡng thuần thiên nhiên này thúc đẩy sinh trưởng dọc hay ngang?
Chờ rắn nhỏ uống no nước, Chử Hoàn cũng xong xuôi. Anh giơ tay để nó trèo lên, định đi đánh thức tay bồi luyện xịn của mình.
Không ngờ chưa đợi anh đến tìm, Viên Bình đã ngồi ngay ngắn ở cổng sơn môn chờ sẵn.
Viên Bình nhìn “áo mãng bào bằng da thật” trên người anh, mặt xanh mét tra hỏi: “Đêm qua mày đã đi đâu?”
Chử Hoàn đắc ý phá lên cười – Viên Bình sẽ không tự dưng đi tìm anh, nhất định là có người khác tìm, Viên Bình hỏi như vậy, chắc chắn là bán đứng anh không thành rồi.
Viên Bình tức sùi bọt mép đứng dậy, nghiến răng nghiến lợi chỉ anh ta: “Mày, để con giun mập đó tránh xa ra, hai ta ra ngoài luyện riêng.”
Độc xà Tiểu Lục giống như hiểu Viên Bình nói gì, uốn éo bò xuống khỏi người Chử Hoàn, lập tức trườn về hướng hắn.
Viên Bình thoạt đầu đanh mặt giữ nguyên bình tĩnh, đến khi con rắn cách hắn chưa đầy nửa mét, hắn rốt cuộc không thể nhịn được nữa, thét lên một tiếng lao tới Chử Hoàn, hai người lại như thường ngày, một đuổi một chạy vào cánh rừng trên núi.
Độc xà sửng sốt ngẩng đầu lên, không biết Viên Bình tự dưng kích động làm quái gì. Nhưng rồi nó nhanh chóng ném phăng Người Thủ Môn kỳ lạ này, lắc lư đầu tiếp tục trườn về phía trước, vòng qua một cây cột đá, nịnh nọt cọ cọ ống quần người đang trốn ở đó, người ấy chậm rãi khom lưng, vỗ về đầu nó.
Chử Hoàn cảm thấy bữa nay Viên Bình truyền máu gà hơi quá, mấy lần do quá liều lĩnh mà suýt nữa bị anh bắt được.
Tức giận đến thế?
Chử Hoàn tay cầm một cây cung, tên trên cung không có mũi, dây cung đã kéo căng.
Mới vừa có một cành cây lay nhẹ, Chử Hoàn đã phán đoán ra đại khái vị trí Viên Bình, khóe môi cong lên, anh bình tĩnh bắt đầu nhắm.
Chử Hoàn định rút ngắn thời gian luyện tập sáng nay, tốc chiến tốc thắng “xử lý” Viên Bình, rồi còn phải lên núi tìm trưởng giả hỏi xem phải chăng có điển cố gì về người trung niên mình mơ thấy.
Anh tập trung toàn bộ tâm thần lên mũi tên này, hạ hô hấp xuống thấp nhất, đúng lúc này, chạc cây bên cạnh bỗng sột soạt một tiếng. Chử Hoàn chợt buông lỏng ngón tay kéo cung, phía trước truyền đến tiếng Viên Bình rên la, nhưng anh không thèm quan tâm, cảnh giác quay đầu lại.
Ai ngờ chỉ quay đầu giây lát thì gáy anh đã bất ngờ trúng một đòn.
Góc độ và lực đạo người này ra tay đều nắm rất chuẩn, trước khi mất đi ý thức, trong lòng Chử Hoàn tích tắc lướt qua một ý nghĩ: “Nhất định là có mưu tính sẵn, thằng rùa họ Viên dám lừa mình!”
Ngay sau đó, dây cung trong tay anh rơi xuống đất, người mềm nhũn ngã sang bên kia, được một đôi tay vững vàng đỡ lấy.
Viên Bình cầm một cây tên không mũi, vặn vẹo nhảy xuống lùm cây: “Đậu… thằng cờ hó đoạn tử tuyệt tôn, ra tay nặng dã man – thế nào, đắc thủ rồi à?”
Nam Sơn bế Chử Hoàn ngất xỉu từ trên cây nhảy xuống, gật đầu nói: “Cảm ơn!”
Viên Bình nhìn Chử Hoàn một cái.
Nụ cười nơi khóe miệng Chử Hoàn còn chưa kịp hoàn toàn mất đi.
Viên Bình nhớ khi mình mới ra khỏi thánh tuyền, lần đầu tiên gặp người này, thật sự cảm thấy Chử Hoàn hệt như một cô hồn dã quỷ lang thang vậy. Trước mắt, không biết từ khi nào, dã quỷ này đã lây dính sức sống, so với trước kia cơ hồ như hai người vậy.
“Ôi, không cần cảm ơn đâu – kỳ thực, nó thật sự rất thích cậu đấy.” Viên Bình gãi mái tóc dài bù xù, tựa hồ không biết nên nói thế nào, song lại vô cùng cảm khái, chỉ đành vắt hết óc rất lâu, mới vụng về bổ sung một câu, “Là thật đấy.”
Nam Sơn tâm sự nặng nề mà cười một cách miễn cưỡng, nhẹ nhàng điều chỉnh tư thế cho Chử Hoàn, đôi tay bế anh như đang nâng niu bảo bối, đưa Chử Hoàn về trên núi.
Lúc tỉnh lại, Chử Hoàn phát hiện mình đã ở trong một căn nhà.
Căn nhà này sáng sủa sạch sẽ, gọn gàng ngăn nắp, trên tường còn treo quyền trượng tộc trưởng quen thuộc – đây là nơi trước kia rỗi rãi anh luôn tìm đến uống rượu, thường xuyên say mèm mà về… nhưng còn chưa kịp ngủ lại.
Nhà của Nam Sơn tộc trưởng Người Thủ Sơn.
Chử Hoàn cử động tay chân, nghe thấy tiếng “leng keng”, cúi đầu phát hiện tứ chi mình bị mấy sợi xích sắt xích vào cột giường.
Hôm qua anh mới kết bạn với Viên Bình, mà hôm nay đã bị tên tiểu nhân âm hiểm xảo trá bội bạc này bán đứng.
Chử Hoàn rất bất đắc dĩ, nhìn cảnh này, chắc hẳn mình bị bán còn hết sức triệt để.
Anh đành phải tìm vui trong khổ mà nghĩ bụng: “Bị người trong lòng lấy xích sắt xích lại trên giường, ôi, chắc cũng có thể xem như một loại thắng lợi nhờ?”
Lúc này có người đẩy cửa tiến vào: “Tỉnh rồi à?”
Chử Hoàn vừa ngước lên, liền nhìn thấy Nam Sơn mặt mày sầm sì bưng một bát nước đi đến cạnh giường anh.
—- Hốc cây là tiếng lóng, bắt nguồn từ câu chuyện cổ tích “Hoàng đế có tai lừa”. Câu chuyện kể về một ông vua mọc đôi tai lừa, mỗi một người cắt tóc cho ông ta đều không nhịn được nói với người khác, do đó mà bị chém đầu. Có một ông thợ cắt tóc nọ giấu bí mật này quá vất vả, rốt cuộc khi sắp hết nhịn nổi, đã quay vào một hốc cây trên núi nói ra bí mật này. Kết quả là từ đó về sau chỉ cần để lên môi thổi thì lá trên cây này sẽ phát ra câu “quốc vương có tai lừa”.Từ này đại khái ám chỉ một bí mật không thể cho ai biết, song nó lại khiến người ta rất rất muốn nói ra, giữ trong lòng như có lửa đốt, bức bối khó chịu. Tương tự như câu chuyện kia, mọi người ai cũng cần một hốc cây, một nơi để trút hết ra. (Theo Baidu)