Edit:
Mr.Downer
Trong thời đại học, Hạ Nhất Dương và Thẩm Lạc hầu như chưa từng cãi nhau hoặc nổi nóng với nhau.
Tính cách của Thẩm Lạc không xem như rất tốt, có chút thói xấu của nam sinh trẻ thích khi dễ người khác, những cô gái thích hắn nhiều như măng mọc sau mưa xuân, Bạch Phương cũng thường vì chuyện này mà giận dỗi với hắn.
Nhưng dù Bạch Phương có làm thế nào, Thẩm Lạc cũng đều không ầm ĩ lại.
Hắn chỉ ngồi, lạnh lùng im lặng hút thuốc, tức giận gì đó giống như tàn thuốc, cứ để nó bể nát lộn xộn.
Hạ Nhất Dương không phải sẽ không tức giận, lúc anh mới biết Thẩm Lạc cũng bị đối phương bắt nạt không ít, nhưng khi đó bởi vì thích hắn, có hờn giận cũng là ngọt ngào.
Không giống như hiện tại, lớn tuổi, bên nhau, tức giận trái lại đã thành chuyện mệt nhất đau nhất trong tâm phổi, chỉ muốn cảm tình trong suốt quãng đời còn lại có thể trôi trôi chảy chảy ngọt ngọt ngào ngào.
Thẩm Lạc vuốt vai của Hạ Nhất Dương trong bóng tối, một lúc lâu, đối phương mới trở mình, Thẩm Lạc nghe thấy được tiếng anh thở dài.
“Ba mẹ anh…” Hạ Nhất Dương tìm từ, thấp giọng hỏi, “Biết chuyện này sao?”
Thẩm Lạc “Ừ” một tiếng.
Hạ Nhất Dương: “Cho nên mới phải ra nước ngoài?”
Qua một lúc lâu, Thẩm Lạc lại “Ừ” một tiếng.
Hạ Nhất Dương không biết nên nói cái gì cho phải, xa nhau mười lăm năm, kỳ thực anh có rất nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng tốt xấu gì cũng là đàn ông trung niên thành thục, nguyên tắc đã yêu thì không nghi ngờ, đã nghi ngờ thì không yêu này vốn sớm xuyên thủng qua xương tuỷ, quá khứ tính là cái gì, bạn gái cũ tính là cái gì, anh đều nhìn chằm chằm INS đây.
Chỉ có điều kiểu người đυ.ng đến là không muốn nói như Thẩm Lạc, ngậm miệng như hến, thực sự khiến người ta đau đầu.
“Ở nước Mỹ nhiều năm như vậy.” Hạ Nhất Dương hỏi hắn, “Anh không nghĩ tới chuyện lén trở về?”
“Có nghĩ tới.” Trong giọng nói của Thẩm Lạc chứa đựng một chút ý cười, “Nhưng vẫn cảm thấy vô dụng, chạy về thì có thể làm gì? Tiền còn chưa kiếm đủ, xây dựng sự nghiệp cũng không được, làm sao tìm em lập gia đình? Lại thêm ba mẹ anh… Chuyện hiếu nghĩa này, không phải nói chỉ cần bản thân anh sống tốt, cha mẹ ra sao không quan trọng, là thật sự có thể kiên quyết làm được, anh có thể, em cũng không thể, đúng không?”
Hạ Nhất Dương không nói lời nào, trong cổ họng anh nổi lên từng cơn chua xót, trong l*иg ngực tiếng tim đập điếc tai, một lát mới có thể gắng hỏi ra một câu: “Anh sẽ không sợ, nhiều năm như vậy, khi quay về em đã kết hôn sao?”
Thẩm Lạc bình tĩnh nói: “Không phải không nghĩ tới, nhưng thực ra không có gì, nếu như em kết hôn, sống hạnh phúc, thì anh sẽ không nói cái gì, làm anh em tốt với em, cho em tiền lì xì, em có con thì anh làm cha nuôi.”
“Nếu như không hạnh phúc……” Thẩm Lạc chưa nói hết, hắn đột nhiên cười khẽ, “Em tốt như vậy, tìm người nào đó không nỡ đối xử tệ với em.”
Trong bóng tối, hắn nhìn Hạ Nhất Dương, ánh mắt như viễn sơn như hồ bạc, như một mảnh trắng bên trong tuyết lớn mênh mông: “Anh vẫn sẽ ở bên cạnh em, thứ tư tập thể hình, thứ bảy câu cá, tán gẫu chuyện thị trường chứng khoán, quản lý khoản vay, giúp em trông nhà, con em đi học thêm, em bận công tác thì anh sẽ giúp em đi đón, dẫn cháu nó đi ăn KFC.”
Hạ Nhất Dương khàn giọng rầu rĩ nói: “Bây giờ mấy đứa nhỏ đều không ăn KFC.”
“Thì bé muốn ăn cái gì anh sẽ dẫn đi ăn cái nấy.” Thẩm Lạc có chút không sao cả, hắn đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Hạ Nhất Dương, trông cả người dường như đặc biệt thoả mãn, “Dù sao chỉ cần nhìn thấy em ở bên cạnh em là được, cho đến khi thật sự già đi, có nhiều người chăm sóc em là tốt rồi.”
Người lúc còn trẻ luôn cảm thấy như thế nào cũng không đủ, nhưng đến khi tuổi trẻ qua đi lại cảm thấy như vậy cũng rất tốt.
Bây giờ kết quả này đối với Thẩm Lạc mà nói không phải rất tốt, mà là quá tốt.
Tốt đến mức hắn không thể chịu đựng được một chút bất ngờ nào xảy ra.
Vì đó là Hạ Nhất Dương của hắn, là toàn bộ quãng đời còn lại của hắn.
Hạ Nhất Dương không tiếp tục đề cập đến chuyện gặp cha mẹ, sau đó xem như chính thức chuyển tới chỗ của Thẩm Lạc.
Hai người còn đặc biệt tìm một ngày tan làm sớm để đi siêu thị, Thẩm Lạc quả thực có hứng thú cuồng nhiệt đối với chuyện mua sắm, nhìn thấy mấy thứ linh tinh đều muốn mua. Lúc đầu Hạ Nhất Dương còn nói vài câu, sau đó nghĩ thầm rằng dù gì mình cũng có tiền, anh ấy muốn mua thì cứ mua đi.
Vừa đẩy xe hàng vừa nói chuyện tán gẫu, chủ đề về công chuyện, cổ phiếu, chính sách tỉ giá, Thẩm Lạc nói mấy tháng nay ương mẹ* có thể sẽ điều chỉnh lãi suất mới, Hạ Nhất Dương thực sự cảm thấy sinh không thể luyến, nói các anh vừa động chân, bên em đã thương tổn gân cốt.
*Cách gọi tắt vui của Ngân hàng nhân dân Trung Hoa.
Thẩm Lạc: “Cũng tốt mà, coi như em có tay trong lấy tin tức, có thể phòng hờ trước.”
Hạ Nhất Dương: “Vậy lần sau anh tới kiểm tra thì trừ ít điểm cho tụi em.”
“Lần này trừ điểm còn chê nhiều?” Thẩm Lạc đẩy xe đi tính tiền, “Em đã là cấp bậc đãi ngộ của người nhà,”
Hạ Nhất Dương: “Trừ ít thì cuối năm tiền thưởng của em cũng cao.”
Thẩm Lạc: “Bây giờ em đã gấp năm lần anh, cho anh xin chút mặt mũi.”
Hạ Nhất Dương nở nụ cười: “Trước đây anh không phải nói muốn em nuôi anh sao.”
Thẩm Lạc nói: “Anh lại không quý, nuôi nổi nuôi nổi.”
Hai người ra khỏi siêu thị đến một cửa hàng bán đồ trang trí nội thất cao cấp, Hạ Nhất Dương vừa mới vào cửa liền nhìn thấy một bó
hoa chấm bi
khô màu hồng nhạt, bởi vì được gói rất đẹp, Hạ Nhất Dương nhìn rất nhiều lần, nhưng không nói gì.
Kết quả đến lúc dạo xong một vòng chuẩn bị đi ra, Thẩm Lạc đột nhiên cầm lấy bó hoa kia nhét vào trong lòng anh.
“……” Hạ Nhất Dương, “Anh mua khi nào vậy?”
Thẩm Lạc: “Nói cho em biết thì còn gì kinh hỉ.”
Hạ Nhất Dương thật sự ngọt lòng có chút chịu không nổi.
Hai người trở về soạn lại đồ, Hạ Nhất Dương ôm bó hoa khô, cảm thấy có chút khó khăn, hoa hồng mua lúc trước còn chưa héo tàn, toàn bộ lọ hoa có thể sử dụng trong nhà cũng đã dùng hết.
Thẩm Lạc đề nghị nói, không thôi em treo trên tường đi.
Hạ Nhất Dương liền ngồi trên thảm, tách nhỏ bó hoa.
Ảnh chụp treo trên tường lại đổi một nhóm, là chụp lúc Hạ Nhất Dương cắm hoa.
Thẩm Lạc thật sự đam mê chuyện chụp hình anh mỗi phút mỗi giây, sau đó rửa ra, cuối cùng treo trên tường.
Bây giờ thỉnh thoảng Hạ Nhất Dương sẽ lén lén lút lút lên INS thị gian, hầu như mỗi ngày Thẩm Lạc sẽ đăng ảnh chụp một phần của anh, hôm nay chụp trộm ngón tay, ngày mai chụp trộm gan bàn chan, ngày kia cập nhập một bóng lưng mờ ảo, nhưng không chịu thả ảnh chính diện không che chất lượng cao.
Thẩm Lạc tựa như một tên cuồng ma khoe khoang liều mạng show ân ái, vừa giấu giấu vừa khoe khoe, nhưng phía dưới lại không có ai nói muốn đánh hắn, Hạ Nhất Dương cũng không hiểu nổi.
Lúc tắm rửa xong chuẩn bị lên giường, Thẩm Lạc lại không để cho Hạ Nhất Dương mặc quần áo.
Vì thế Hạ Nhất Dương đành phải dùng chăn bọc mình, tóc anh cũng chưa lau khô, sợi tóc ướt đẫm rũ trên trán.
“Anh muốn chụp ảnh sao?” Hạ Nhất Dương hỏi hắn theo thói quen.
Thẩm Lạc quả thực cầm máy ảnh đi ra, thế nhưng cũng không chụp vội chụp, hắn lau tóc cho Hạ Nhất Dương một lúc, sau đó cúi đầu hôn đối phương.
“Anh có thể chụp dáng vẻ của em lúc làʍ t̠ìиɦ không?” Thẩm Lạc dán vào môi anh, nghiêm túc hỏi.
Hạ Nhất Dương suy nghĩ, vẫn cảm thấy thật không thể đồng ý: “Không muốn.”
Thẩm Lạc nhìn anh, rồi hôn anh rất lâu: “Vậy bây giờ trước hết không chụp.”
Hạ Nhất Dương không cảm thấy buông lỏng nhiều hơn chút nào, anh có hơi khẩn trương hỏi: “Chụp xong cũng muốn rửa ra sao?”
Thẩm Lạc: “Trông đẹp mắt thì dĩ nhiên phải rửa.”
Hạ Nhất Dương xấu hổ có chút nói lắp: “Có chỗ, chỗ nào đẹp mắt đâu.”
“Đều rất đẹp mắt.” Thẩm Lạc chậm rãi kéo xuống tấm chăn Hạ Nhất Dương đang túm lấy bọc người, hắn đưa mắt nhìn nửa thân trên để trần của đối phương rất lâu, sau đó cúi đầu, hôn lên vai cùng xương quai xanh của Hạ Nhất Dương.
Tuy rằng cuối cùng Hạ Nhất Dương không để cho Thẩm Lạc chụp ảnh, nhưng làʍ t̠ìиɦ thì vẫn phải làm.
Vì không muốn lại lãng phí bừa phép năm, Thẩm Lạc có thể nói làm còn ôn nhu hơn lần đầu tiên.
Tiền hí đầy đủ chiếu cố thật tốt hậu huyệt của Hạ Nhất Dương, Thẩm Lạc vừa mới đi vào không bao lâu, anh liền bắn một lần.
Bởi vì là tư thế trắc giao*, Thẩm Lạc từ sau lưng cắn vành tai của Hạ Nhất Dương, ý cười trong giọng nói của hắn rất đậm: “Nhanh quá nhé.”
*Là tư thế công thụ cùng nằm nghiêng, công tiến vào từ sau thụ.
Hạ Nhất Dương đỏ ửng từ mặt đến cổ, ưm a a không có sức phản bác hắn.
Tốc độc đưa đẩy của Thẩm Lạc không nhanh, tiến vào cũng rất sâu, không bao lâu sau Hạ Nhất Dương cũng chịu không nổi, phía trước lại bắn ra không ít tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Thẩm Lạc cắm vào trong xong cũng không nhúc nhích, chờ Hạ Nhất Dương tiết xong, mới xoay cằm của đối phương qua, hôn môi thật lâu.
Sau khi lau sạch hoàn toàn, Thẩm Lạc mặt đối mặt ôm Hạ Nhất Dương, hắn đột nhiên thấp giọng hỏi một câu: “Em có yêu anh không?”
Hạ Nhất Dương mơ mơ màng màng cũng không biết mình trả lời những gì.
Nhưng hình như Thẩm Lạc rất vui vẻ, hắn có chút trẻ con cười thành tiếng, sau đó cúi đầu, nhẹ nhàng cọ mũi anh.