Mưa rơi mỗi lúc một lớn, hai người cơm nước xong thì vào buồng tắm tắm rửa. Nhiệt độ trong phòng tắm rất cao, hơi nước bốc lên phủ kín mặt gương, nhìn vào gương chỉ lờ mờ thấy được bóng dáng hai người.
Dưới vòi sen, Du Gia Hưng dựa vào người Cảnh Phú Viễn thở dốc, cậu trắng hơn Cảnh Phú Viễn rất nhiều, hai thân thể dính sát vào nhau, tạo nên sự tương phản thị giác mạnh mẽ.
Nửa ngón tay Cảnh Phú Viễn đã đi vào cơ thể Du Gia Hưng, lúc này đang ra vào theo quy luật.
“Anh.” Du Gia Hưng bám lên tay Cảnh Phú Viễn, ở bên tai anh thở nhẹ.
Một tay khác của Cảnh Phú Viễn trùm lên hai mông Du Gia Hưng mà nhào nặn, bờ mông trắng nõn bị anh ấn ra những vệt hồng da^ʍ mị. Anh lại cho vào thêm một ngón tay, hai ngón mở rộng, hậu huyệt mẫn cảm bao bọc hai đầu ngón tay ấy, như là đang hút vào.
Cảnh Phú Viễn cúi đầu, thân mật dùng chóp mũi cọ vào tóc Du Gia Hưng, ngoài miệng lại phun ra lời nói hạ lưu:
“Tham ăn.”
Du Gia Hưng bị hơi nước hun đến đỏ ửng cả hai gò má, nghe câu nói đó của Cảnh Phú Viễn, cả người càng cảm thấy cháy bỏng, hơi lắc mông làm nũng nói:
“Sâu thêm một chút…”
Khí cụ đang dựng đứng của Cảnh Phú Viễn cọ vào bụng cậu, dán lấy tính cụ của cậu mà đung đưa cùng nhau. Ngón tay đã tăng thành ba ngón, trong huyệt ngày càng mềm mại hơn, ẩm ướt trơn trượt, Cảnh Phú Viễn đâm vào sâu hơn, Du Gia Hưng ngửa đầu nhếch mông lên.
“Thoải mái sao?”
“Ừm…không”, đuôi mắt Du Gia Hưng ửng đỏ, môi cũng bị hun đến ướŧ áŧ diễm lệ, lời nói lại càng mê hoặc đến nhũn cả xương:
“Muốn được anh tiến vào mới thoải mái.”
“Ở đây?”, Cảnh Phú Viễn rút ngón tay ra, chỉ chừa một đoạn nhỏ bên trong, sau đó mạnh mẽ đâm vào, khiến Du Gia Hưng rêи ɾỉ thành tiếng. Anh gặm cắn vành tai Du Gia Hưng, đến mức lỗ tai của cậu hồng lên, trên đó còn dính vệt nước sáng bóng.
“Đặt em lên cửa kính rồi làm.”
Bên phải buồng tắm có một cửa sổ đẩy kéo, phía ngoài dán một lớp giấy bóng, từ trong phòng tắm cũng có thể lờ mờ nhìn được cảnh bên ngoài, nhưng bên ngoài thì không thể nhìn vào trong phòng tắm.
Du Gia Hưng bị lời nói của Cảnh Phú Viễn kí©ɧ ŧɧí©ɧ thì càng có tinh thần, tính khí hơi run rẩy mà phun ra chất lỏng óng ánh.
“Muốn anh làm em.” Du Gia Hưng quấn một chân lên đùi Cảnh Phú Viễn mè nheo.
Cảnh Phú Viễn rút ngón tay ra, hậu huyệt bỗng dưng trống trải nên co rút muốn giữ lại.
Nước từ vòi hoa sen chảy xuôi theo ngón tay, Cảnh Phú Viễn rửa sạch chất nhầy, chỉ chỉ mũi Du Gia Hưng, cưng chiều nói:
“Cún con.”
Anh nhấc đùi phải của Du Gia Hưng lên, đỡ tính khí nhắm thẳng vào cửa huyệt hồng hồng bắt đầu làm.
Du Gia Hưng muốn kêu lên, lại bị Cảnh Phú Viễn hôn, chỉ có thể phát ra âm thanh từ cổ họng. Đầu lưỡi hai người quấn vào nhau phát ra tiếng nước dính nị, nước bọt lưu lại nơi khóe miệng, Cảnh Phú Viễn hôn sau hơn, liếʍ cả lợi và răng cậu.
Du Gia Hưng nuốt vào toàn bộ nước miếng của Cảnh Phú Viễn, ở khóe miệng còn một chút thì được Cảnh Phú Viễn lấy tay lau đi, rồi cọ cọ vào đầu v* cậu.
Hậu huyệt căng phồng đau đến tê dại, Du Gia Hưng không nhịn được mà động đậy eo, Cảnh Phú Viễn nắm lấy eo cậu, đỉnh vào bên trong, một tay đỡ mông cậu tiếp tục ra vào. Khí cụ thô to làm hậu huyện mở rộng, lúc ra vào mang theo ít chất lỏng.
Tốc độ của Cảnh Phú Viễn cũng không hẳn là nhanh, nhưng lại đều đặn vững vàng, mỗi lần đều đỉnh trúng tâm. Du Gia Hưng bị anh làm đến chảy nước mắt, hai tay vịn chặt vào người anh.
“Thật là đẹp.” Cảnh Phú Viễn bấm đầu v* cậu, đầu v* đã cứng đến sưng huyết, nơi bị nắm vuốt làm cả người cậu tê dại, căng đau.
Du Gia Hưng khó chịu vặn vẹo, dương v*t trong cơ thể xoay vòng rồi ma sát, mỗi lần vào đều đè trúng điểm kia, làm cậu muốn phát điên.
Cảnh Phú Viễn vào rất sâu, đồng thời lấy tay đánh vào mông cậu, bờ mông trắng nõn kia giờ in toàn dấu tay anh.
Du Gia Hưng bị đánh mông dụi đầu vào cổ Cảnh Phú Viễn, duỗi đầu lưỡi liếʍ anh như mèo vậy.
Cảnh Phú Viễn bị cậu liếʍ ngứa, tính cụ rút ra một nửa thì đứng yên, không tiến không lùi.
Du Gia Hưng ngẩng đầu lên, Cảnh Phú Viễn lại đem dương v*t cắm vào thật sâu. Du Gia Hưng hé môi, lộ ra đầu lưỡi mềm mại đỏ tươi, “A…”
“Mệt không?”
“Hơi chút…”, Du Gia Hưng thở hổn hển trả lời, trong phòng tắm có tiếng vang, âm thanh của cậu có chút mơ hồ, “Anh làm sau quá, chịu không nổi…”
Cảnh Phú Viễn nghiêng đầu, càng đâm vào sâu hơn, “Sâu quá? Chịu không nổi?”. Anh vừa hỏi vừa đỉnh vào, vừa sâu vừa mạnh mẽ.
Du Gia Hưng xin tha:
“Mệt…A…Anh, chân đau.”
Du Gia Hưng bị giơ lên một chân, đứng một chân vốn đã khó khăn, huống chi còn phải chịu va chạm mạnh như vậy.
Cảnh Phú Viễn làm bộ muốn rút tính khí ra, Du Gia Hưng sợ hãi, co rút hậu huyệt kẹp chặt lấy anh. Cảnh Phú Viễn rên lên một tiếng, vỗ nhẹ mông cậu, “Không phải mệt mỏi sao? Thả lỏng chút…”
Cảnh Phú Viễn còn chưa dứt lời, Du Gia Hưng đã đáng thương nói:
“Vậy thì anh cũng không thể không làm em chứ.”
Cảnh Phú Viễn cười ra tiếng, giọng cười trầm thấp kia, Du Gia Hưng thấy lỗ tai như tê dại, trên người như bị điện giật, đầu v* trở nên đặc biệt mẫn cảm, thấy hơi ngứa, muốn được sờ lại sợ bị sờ.
“Tinh Nhi ngoan, chúng ta đổi sang tư thế khác không mệt nữa.”
Lúc này Du Gia Hưng mới bình tĩnh lại, Cảnh Phú Viễn rút khí cụ ra, miệng huyệt vẫn giữ lại thật chặt. Khóe miệng anh mang ý cười mơ hồ, lấy tay chạm vào hậu huyệt tham ăn kia, miệng huyệt như thẹn thùng, căng thẳng co rút lại.
Cảnh Phú Viễn ôm Du Gia Hưng ngồi lên bệ cửa sổ, gạch sứ lạnh lẽo làm Du Gia Hưng giật mình, hậu huyệt bất an mà giật giật.
Cảnh Phú Viễn sợ đóng vòi hoa sen sẽ làm hơi ấm tản đi khiến Du Gia Hưng lạnh, vậy nên để vòi mở nguyên, khí nóng bốc lên không ngừng. Anh cầm khăn tắm, tỉ mỉ lau người và tóc cho Du Gia Hưng.
“Anh.” Du Gia Hưng bị Cảnh Phú Viễn loay hoay cả nửa ngày, cuối cùng không nhịn được mà lén lút đưa mắt nhìn anh:
“Anh có định vào hay không?”
Cảnh Phú Viễn ném khăn tắm vào chậu quần áo, tay lướt qua đầu v* Du Gia Hưng véo một cái.
Du Gia Hưng bị kɧoáı ©ảʍ kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức cuộn cả đầu ngón chân lại, kêu một tiếng “A” trầm thấp, đầu v* thấy hơi đau, cậu cảm thấy mình tủi thân cực kì, bèn nhấc chân cọ cọ khí cụ ngạo nghễ của Cảnh Phú Viễn. Trên đó mang chất lỏng da^ʍ mị, bị cậu cọ như thế thì càng khoa trương mà run lên. Gan bàn chân cọ vào chất nhầy, cảm giác này thật là lạ, Du Gia Hưng nhịn không được co duỗi ngón chân.
Cảnh Phú Viễn sợ đứa nhỏ cảm lạnh, nhịn đến muốn nổ tung, nhưng tên nhóc này lại điếc không sợ súng mà trêu chọc anh. Anh một phát bắt được chân Du Gia Hưng, liếʍ một đường trên gan bàn chân cậu, bàn chân nhỏ nhắn trắng mịn này cực kì mẫn cảm, bị anh ấn ra rất nhiều vệt hồng. Bàn chân Du Gia Hưng run lên liên tục, Cảnh Phú Viễn tách hai đùi cậu ra, miệng huyệt vừa bị thao lộng kia đang khép mở, ngón tay anh dễ dàng tiến vào.
Du Gia Hưng ngậm cắn đôi môi đến lóng lánh nước, lưng dán vào mặt kính lạnh lẽo, nhưng dưới bàn chân lại nóng rực như lửa. Cậu dựa vào cửa kính, mở ra hai chân, thiết tha mong chờ nhìn Cảnh Phú Viễn.
Cảnh Phú Viễn lấy tay che mắt cậu, hàng lông mi dài cong khẽ chớp trong lòng bàn tay anh, tâm can anh cũng vì thế mà ngứa ngáy theo.
Kéo Du Gia Hưng về phía trước một chút, Cảnh Phú Viễn một lần nữa đỡ khí cụ tiến vào. Lần này Du Gia Hưng dựa lưng vào cửa kính, hai chân quấn bên eo Cảnh Phú Viễn, Cảnh Phú Viễn ra vào cũng nhanh hơn.
Du Gia Hưng bị làm thoải mái, chân bủn rủn dữ dội, một lát sau chỉ có thể vô lực đung đưa theo động tác của Cảnh Phú Viễn.
Cảnh Phú Viễn cố tình dùng tay xoa xoa bàn chân Du Gia Hưng, làm cậu vừa ngứa vừa căng thẳng, hậu huyệt lập tức co rút bao lấy dương v*t cường tráng kia.
Cảnh Phú Viễn được cậu mυ'ŧ đến sảng khoái, đưa ngón tay đến bên miệng cậu. Du Gia Hưng ngậm ngón tay anh, khẽ cắи ʍút̼, anh lấy ngón tay đè lưỡi cậu lại, trong miệng Du Gia Hưng chảy ra nước bọt, Cảnh Phú Viễn co lại ngón tay:
“Anh đang làm miệng em.”
L*иg ngực Du Gia Hưng chỉ còn màu hồng, đầu v* cũng cứng rắn đáng thương:
“Anh…”
“Hửm?” Cảnh Phú Viễn tấn công vừa nhanh vừa độc, mị thịt bị làm đến đỏ au, chỉ có ra ra vào vào.
“Ca ca…” Du Gia Hưng đột nhiên kêu lên.
Cảnh Phú Viễn vốn đã làm rất nhanh, bị Du Gia Hưng gọi như thế, càng gia tăng tốc độ, hai túi cũng đánh đến đỏ chót cả mông Du Gia Hưng, tiếng “bạch bạch” tràn ngập buồng tắm.
“Ừm… A a…”, Du Gia Hưng dán chặt lưng vào cửa sổ thủy tinh, bàn tay Cảnh Phú Viễn đang vỗ trên lưng là nguồn nhiệt duy nhất của cậu.
“Bảo bối ngoan, kêu thêm một tiếng ca ca, hửm?”
Du Gia Hưng sắp cao trào, khí cụ run rẩy trào ra tϊиɧ ɖϊ©h͙:
“A…ca ca…a…làm em…”
Cảnh Phú Viễn hôn thái dương cậu, Du Gia Hưng bị làm đến bắn, vừa bắn tinh vừa co rút hậu huyệt, Cảnh Phú Viễn đỉnh sâu mấy cái cũng bắn vào bên trong.