“Tôi chỉ nghe lời thật lòng.”
Sau khi nói xong câu đó, Giang Hành không ừ hử gì thêm, chỉ lẳng lặng nhìn Trần Tống Mạn.
Cô cảm giác được một áp lực vô hình tựa như núi Thái Sơn đè lên tâm mình, tựa hồ khiến cô không ngẩng dậy nổi, thậm chí hô hấp cũng có chút gian nan. Đáy mắt cô đột nhiên dâng lên những phức tạp, các loại ý niệm cũng bắt đầu chuyển động trong đầu.
Nửa ngày, Trần Tống Mạn mới thản nhiên đáp: “Tôi né tránh anh, vì không muốn anh hiểu lầm.” Lúc cô nói ra lời này, chẳng khác nào ngôn ngữ được lập trình của máy móc, bởi chẳng có lấy một tia cảm xúc.
“Hiểu lầm gì vậy?” Giang Hành hơi nhíu mày.
Chỉ là một biểu cảm đơn giản của anh, nhưng thu vào tầm mắt của Trần Tống Mạn thì nó tựa như búa tạ nện xuống, tuy nhiên – ngoài mặt cô gái vẫn tỏ ra bình thản.
“Hiểu lầm tôi thích anh.” Giọng cô hạ thấp, “đây là lời thật lòng.”
Dứt lời, Trần Tống Mạn hít sâu một hơi như thể vừa trút được gánh nặng vô hình xuống, cho nên bạo dạn nhìn thẳng Giang Hành.
Mà giờ phút này, đôi mắt Giang Hành dao động tựa quả cầu thủy tinh bị ngọn lửa nung nóng, rất nhanh – thủy tinh vỡ tan thành triệu mảnh, bay tán loạn trong không gian. Cô đột nhiên ngờ vực. Cô luôn luôn nghĩ Giang Hành sẽ không thích mình, bởi lẽ cô phỏng đoán việc Giang Hành chiếu cố mình chẳng qua là nhờ quen biết với cha cô, hơn nữa lúc ban đầu cô đối với anh có phần tin tưởng cũng là do mối quan hệ ấy.
Kỳ thực cô cũng từng ảo tưởng Giang Hành có chút tình ý với cô, thậm chí từng từng rung động, nhưng hảo cảm chỉ là hảo cảm, vài giây xao xuyến thì gìn giữ được bao lâu?
Anh là bác sĩ, còn cô là bệnh nhân tâm thần.
Sự chênh lệch không chỉ đơn giản là xuất thân tầm thường, trình độ học vấn không tương xứng, mà tình huống cô đang mắc phải lại nghiêm trọng hơn những điều kể trên gấp hàng trăm lần, tựa hồ chẳng thể phá bỏ rào cản nổi.
Cô thích Giang Hành ư? Đáy lòng vang lên một câu, là thích. Vậy thích bao nhiêu? Không rõ.
Anh là người ở viện tâm thần đối xử với cô như người bình thường, hơn nữa lại là một tên đàn ông đầy hấp dẫn, ngày ngày ở bên cạnh cô; giả mà nói không thích thì quá dối lòng đi.
Nhưng Trần Tống Mạn thực sợ hãi, cô sợ Giang Hành đối với cô chỉ vì “nặng ơn”, cô sợ hãi mình bị anh từ chối tình cảm, cô sợ hãi từ nay về sau mình sẽ không còn giống như hiện tại – mặt đối mặt với anh một cách điềm nhiên.
Ngày xưa cô từng thầm mến học trưởng cùng trường, nhưng đến giờ cũng không có cảm giác này với ai khác. Thật cẩn thận, lo được o mất, mỗi một lời thốt ra phải suy xét nhiều lần. Đôi khi trằn trọc mất ngủ đã hồi tưởng bản thân có làm chuyện gì sai phạm không. Giang Hành thích mình ư? Thích chứ? Không vui à? Không thích thì sao, mà thích thì sao.
Cô là bệnh nhân tâm thần, là quả bom hẹn giờ trong mắt bao người khác. Có khả năng là tội phạm gϊếŧ người, trên tay từng dính đầy máu tươi khiến cô cảm giác đời này không gột rửa nổi, lại hi vọng xa vời có một kẻ cam tâm tình nguyện dắt tay mình đi qua bão giông?
Huống chi Giang Hành tuổi trẻ đầy hứa hẹn, đẹp trai, phong độ, đầy ắp phụ nữ yêu thích anh. Cho dù không phải cô, cũng có người ưu tú hơn cô. Trần Tống Mạn từng ảo tưởng qua, khi đứng cạnh Giang Hành cô sẽ có bộ dạng thế nào. Thế nhưng cô không hi vọng lựa chọn đó là cô. Bởi vì cô sợ bản thân vấy bẩn Giang Hành.
Cô chính là tự ti, đáy lòng dâng lên bao nhiêu chua xót. Đây không phải cô cãi chày cãi cối, mà là sự thật khó mà chối bỏ. Vì vậy những lời này khi nói khỏi mồm, cô nhất quyết không hối hận. Giang Hành nhìn chằm chằm Trần Tống Mạn, cảm xúc từ phức tạp dần chuyển hóa thành bình thản, giống như mọi hôm, điềm nhiên quan sát cô.
Trần Tống Mạn liều mạng đè nén phiền muộn, nỗ lực duy trì vẻ mặt ung dung.
“Anh hiểu.” Ngón tay anh nhẹ nhàng lơi khỏi cằm cô.
Trần Tống Mạn lúc này đã muốn khóc nhưng cô cố gắng quay đầu đi chỗ khác, đem nước mắt nuốt trở ngược vào tim.
“Muốn biết anh với cha em có mối quan hệ thế nào không?” Giang Hành đột nhiên nhắc tới Trần Khánh Dân.
Trần Tống Mạn không hiểu vì sao anh lại nhắc tới cha mình, nhưng vẫn gật đầu vội vã, vì cô sợ bản thân nói thêm mấy câu nữa sẽ khóc tại đây.
Giang Hành cúi đầu, nhìn trong tay hồ sơ bệnh án, phía trên là ảnh thẻ Trần Tống Mạn thanh tú xinh đẹp, tựa như một nữ sinh lớp trung, “em từng hỏi anh có động qua dao phẫu thuật không, hiện tại anh sẽ nói cho em, anh từng có.”
Ngón tay Giang Hành lướt qua gò má Trần Tống Mạn trong ảnh, đầu ngón tay dường như cảm nhận được hơi ấm, ngay cả ánh mắt cũng dịu dàng đi vài phần, “năm đó anh là tốt nghiệp khoa nghiên cứu sinh, vào bệnh viện thành phố T thực tập, hướng đạo sinh là bác sĩ xuất sắc nhất khoa giải phẫu thần kinh.”
“Khi ấy, mục tiêu của anh chính là trở thành bác sĩ giỏi hơn cả thầy anh, vì vậy anh học hành bán mạng, không bỏ lỡ bất cứ cơ hội nào. Rốt cuộc 3 tháng sau anh trở thành trợ lý số một của thầy, đứng vào bàn phẫu thuật.” Ánh mắt Giang Hành giống như xuyên thấu qua hồ sơ, thấy được cái gì phảng phất, “mà bệnh nhân nằm trên bàn phẫu thuật đầu tiên anh gặp, chính là cha em.”
Nghe đến đây, chân mày Trần Tống Mạn cau lại.
Khóe môi Giang Hành khẽ nhếch: “Cha em có khối u trong đầu, nhưng là khối u lành tính.”
“Trước lúc gây tê cha em, chỉ có ông ấy thấy chân anh run rẩy, vì thế ông ấy mới cầm tay anh, bảo anh đừng khẩn trương, cứ bình tĩnh mà làm.” Giang Hành nói, “không nghĩ tới, lúc anh nhận được nhiệm vụ rồi, thần trí anh lại trống rỗng đáng sợ.”
Trần Tống Mạn lẳng lặng nghe, đáy lòng ngổn ngang trăm mối.
“Bệnh nhân trấn an bác sĩ không cần khẩn trương, điều này khiến anh thấy có chút giật mình.” Giang Hành cười khẽ, “rốt cục cuộc phẫu thuật thành công, sau đó anh cùng cha em làm bạn, còn giữ liên lạc với nhau.”
“Phận làm con như em thật thất bại.” Trần Tống Mạn lẩm bẩm, “cha em bệnh nặng mà em lại chẳng biết gì.”
“Là cha em không muốn anh nói cho em.” Giang Hành ngẩng đầu nhìn cô, “sau này lúc cha em tán gẫu với anh, ông biết anh đã rời khỏi bệnh viện cũ, đến làm việc ở bệnh viện tâm thần nên ông yêu cầu anh giúp ông quan sát con gái mình một chút.” Giang Hành chậm rãi buông chữ, “cho nên, Mạn à, kỳ thực anh của hai năm trước đã sớm nhận biết em.”
Hai năm trước?
Hai năm trước cô đang làm cái gì?
Trần Tống Mạn hồi tưởng nhanh chóng, bản thân hai năm trước chỉ vừa mới học đến năm ba, phân ngành là khảo cổ nghiên cứu và hệ tiếng Trung, mà hệ tiếng Trung thì có rất ít sinh viên chính quy lựa chọn, cho nên cô quyết định tiếp tục học nghiên cứu.
Hai năm trước, cô hẳn là mỗi ngày đứng ở thư viện, điên cuồng tìm đọc các loại tư liệu rồi?
Mà người đàn ông đối diện cô… Trần Tống Mạn nhìn lướt qua vầng trán cao, hàng mi đen nhánh, sống mũi thật cao, môi mỏng, khuôn mặt điển trai của Giang Hành. Dung mạo này, đã từng xuất hiện trong cuộc sống của cô?
“Cho nên.” Giang Hành tiến đến trước, tự rút ngắn khoảng cách giữa anh và Trần Tống Mạn, “anh biết em hai năm.”
Dường như là một tiếng sét vừa nổ tung trong đầu.
“Không phải nhất thời xúc động, cũng không phải nhất thời nảy sinh.” Giang Hành mím môi, ánh mắt anh tựa trời sao vụt sáng, “hai năm tình cảm bén rễ, cắm sâu vào tim anh rồi.”
Trần Tống Mạn tựa như bị bủa vây trong đáy mắt kia, cô cứng nhắc chuyển tầm nhìn, giọng điệu đông cứng: “Em không hiểu anh nói gì.”
“Em hiểu!” thanh âm Giang Hành mang theo sự khẳng định, “anh không phải nông nỗi thiếu niên, em cũng không phải hoài xuân thiếu nữ.”
“Nước cờ này em không dám đi, anh dám.”
Trần Tống Mạn mạnh mẽ quay đầu.
Anh đã nhìn ra ư? Anh biết cô thích anh, anh biết cô thường hay ỷ lại, anh biết tất cả sao?
Giang Hành nhíu mày: “Mặc kệ em thích ai, nhưng anh chỉ hi vọng em đừng có ý né tránh anh.” Giang Hành vừa nói, vừa tới gần Trần Tống Mạn, thừa dịp cô còn đang ngơ ngẩn, môi mỏng hôn lên gương mặt cô.
Một chút nhỏ bé, tựa cánh chuồn lướt nước, dịu dàng, xao động, quả thật giống như những gì anh từng mường tượng.
“Nếu em muốn, anh vẫn mãi là kẻ đáng tin nhất của đời em.” Lần thứ hai hôn vào má.
“Khi em gặp khó khăn hay sầu não, cứ mạnh dạn quẳng sang đây, mọi thứ để một mình anh gánh hết.” Lần thứ ba, tiếp tục hôn.
“Anh chờ em kiểm điểm lại tim mình.” Cuối cùng, nụ hôn rơi xuống mu bàn tay cô.
Giang Hành ngẩng đầu, bắt gặp biểu cảm hoảng hốt của Trần Tống Mạn, chỉ nhẹ nhàng cười: “Em đó, trốn không thoát anh đâu. Em có thể giả vờ không nhớ gì, và ngày mai mọi thứ lại trở về nguyên trạng.”
Anh cúi đầu, nhìn công chúa mang hài thủy tinh của anh, chỉ nhìn thấy áo bệnh nhân rộng rãi, lộ ra xương quai xanh và vai gầy khiến anh đau lòng khôn xiết.
Giang Hành đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, chuyển tầm mắt ra ngoài kia, khóe môi vẽ lên một đường cong bất đắc dĩ: “Ai nói em bệnh, anh mới là bệnh không nhẹ đây.”
Như là muốn nói cho Trần Tống Mạn biết, như là tự than thở với mình.
Thời gian hai năm, quan sát một cô gái xa lạ chỉ vì người bạn ủy thác mình, nhưng trong một năm rưỡi qua lại vô thức bị người ta gây mê trái tim mãn tính. Sau đó, lúc cô gái gặp chuyện không may, Giang Hành lập tức soạn giấy xác nhận tâm thần nhưng không biết nên mở miệng thế nào để giao cho cô gái, cũng không biết nói gì hơn.
Gặp mặt cũng nói được gì?
“Hello, lần đầu gặp mặt, tôi biết em đã hai năm nay.” Vẫn là cái gì cũng không nói, cứ trực tiếp đưa giấy xác nhận cho cô là xong?
Vô luận thế nào Giang Hành cũng đều không hề làm. Anh đem giấy đưa cho một gã bạn thân, đội trưởng đương nhiệm đại đội cảnh sát hình sự thành phố T, ngàn lần căn dặn y nhất định phải mang thứ này đến cửa tòa án. Anh cũng không biết tại sao mình lại hành động như vậy. Thậm chí lúc hoàn tất hết thảy rồi anh vẫn nghĩ chẳng thông.
Thẳng đến ngày đó Giang Hành ở trên xe cảnh sát, thấy từ trên cáng khênh xuống một cô gái – bệnh của anh mới thực sự phát sinh, chầm chậm lây lan, tựa như một năm rưỡi tồn tại mầm móng, giờ mới kịp nảy mầm…