Trần Tống Mạn nửa tin nửa ngờ quay lại, quả nhiên y tá trưởng đang ở trong đám người dùng sức vẫy vẫy tay. Một đợt rồi một đợt. Sau đó, cô liếc nhìn Giang Hành, mạnh mẽ giật tay ra và ngún nguẩy len vào đám bệnh nhân mặc đồ múa màu vàng, đi tới chỗ y tá trưởng. Y tá trưởng bị bọn họ vây quanh, suýt chút nữa còn không bước ra được. Trần Tống Mạn kéo bà ấy về phía mình, bà ấy liền hổn hển nói: “Cháu sắp xếp chỗ này đi, tiết mục kế tiếp đã đến chúng ta rồi.”
Vừa dứt lời, y tá trưởng nắm lấy hai vai Trần Tống Mạn, đằng sau quay đối diện với bệnh nhân trong phòng, còn dặn dò tỉ mỉ: “Bác sẽ lên sân khấu giới thiệu, cháu cùng nhóm y tá dàn xếp bệnh nhân cho tốt, bác tin tưởng cháu, thế nha!”
Trần Tống Mạn nhìn theo bóng lưng của bà ấy, đành đem câu “y tá trưởng thân thể bất an nên không thể thượng đài” nuốt vào trong bụng.
Đứng sau cánh gà đợi đến lượt mình trình diễn, Trần Tống Mạn đều luôn siết chặt thành đấm, cả tư thế đi đứng cũng mất tự nhiên.
“Em làm sao vậy?” Đi cạnh Trần Tống Mạn, Abel phát hiện động tác của cô có phần kỳ lạ, bèn kéo tay cô một cái.
Không nghĩ tới bị người khác đột ngột kéo mình, hiển nhiên cô bị dọa, nháy mắt hất tay ra, biểu cảm khẩn trương, giương ánh nhìn phòng bị về phía Abel.
Abel cũng bị phản ứng mạnh của cô dọa cho ngây người, có chút hiểu chút không. Sau đó, trấn định lại, Trần Tống Mạn mới thấp giọng đáp: “Em không sao.” Đôi hàng mi đen dày rũ xuống, chậm rì rì quay về vị trí, tiếp tục bước lên phía trước.
Là cô quá khẩn trương ư? Trần Tống Mạn nhìn vào lòng bàn tay mình, phút chốc đã ướt đẫm mồ hôi. Rốt cuộc, cô cũng thả lòng năm ngón tay, nhưng nếu cẩn thận thì sẽ phát hiện được, ngón tay của cô đang khẽ run lên.
“Shh—“
Lúc sắp xuất hiện trên sân khấu, Trần Tống Mạn hít sâu một hơi rồi nhẹ nhõm thở ra, theo chân hàng ngũ rời khỏi cánh gà. Dưới hàng ghế khán giả, vị trí của chủ tịch tập đoàn Dân An đã trống hoác. Tảng đá đè nặng trong lòng cô cuối cùng cũng rơi xuống.
Lần này Trần Tống Mạn biểu diễn màn múa Quan Âm, trải qua luyện tập vất vả cũng như dày công nghiên cứu thì đã thống nhất bài múa này. Động tác phức tạp đều được lượt bỏ, chỉ giữ lại vài kiểu qua loa, bệnh nhân vẫy tay lên xuống là có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Vất vả nhiều lần như thế, nhằm vào từng bệnh nhân một để sửa chửa, chỉ dạy, hơn nữa trình độ tiếp thu của họ cũng bất đồng với nhau, nhưng mà nói chung vẫn thuận lợi kết thúc màn biểu diễn. Không đúng, phải nói là chưa từng có thuận lợi. Lúc Giang Hành dẫn đầu hai vị bác sĩ từ phía sau đi lên trước, cơ hồ các nữ y tá đều nhiệt huyết sôi trào.
Mặc dù bệnh viện quy định đi nhẹ, nói khẽ, không được gây ồn nhưng Trần Tống Mạn cũng hào hứng vỗ tay theo đám đông. Giang Hành biếи ŧɦái nhìn sao mà quyến rũ thế không biết, ở chốn này phụ nữ vì anh mà đổ gục chẳng biết đếm bao nhiêu cho xuể.
Hừ. Đúng là con người nông nạn. Cô thầm khinh thường suy nghĩ của mình.
Biểu diễn kết thúc, nhóm y tá cũng thở phào nhẹ nhõm. Các cô bắt tay vào việc, đưa bệnh nhân về phòng bệnh, Trần Tống Mạn cũng theo sau Trương Tiểu Hồng.
Vừa lúc đội khác dẫn bệnh nhân đi tới, y tá trưởng bèn ra hiệu cho các cô dựa vào góc tường, nhường đường cho bọn họ. Đột nhiên, Trần Tống Mạn tựa hồ bắt gặp một gương mặt rất quen mắt. Đáng tiếc không thể nhìn lâu, bệnh nhân nhóm trước nối đuôi nhóm sau, cô muốn nhìn cũng nhìn không rõ. Chính là vừa mới trông thấy thoáng qua mà đã đủ dọa người, toàn thân cô đổ mồ hôi lạnh.
Cô bất chấp Abel ngăn trở mình, vội bước theo vị bệnh nhân kia, trong hàng ngũ không ngừng băng qua để tìm cách xác nhận người ấy. Cuối cùng đã tiếp cận được, nhưng chỉ nhìn nghiêng một nửa gương mặt mà thôi. Cô hấp tấp chen vào đám người, vươn tay chụp lấy bả vai của gã đàn ông.
Bộp.
Cổ tay Trần Tống Mạn bị ai đó nắm lấy. Người đó ngang ngạnh kéo cô vào góc hành lang, đen mặt gầm lên: “Trần Tống Mạn, cô điên rồi ư?”
Trần Tống Mạn không vội đáp, lần nữa bất lực nhìn kẻ nọ biến mất trong tầm với của mình. Cô quay đầu, nói không kịp thở: “Hàng kia, là bệnh khu nào thế?”
Giang Hành chưa từng nhìn thấy biểu cảm cuống cuồng của cô như hiện tại, giờ phút này nghe được vấn đề, vẻ mặt anh càng lúc càng lạnh lẽo: “Hỏi làm khỉ gì?”
Trần Tống Mạn toát mồ hôi trán, hai tay nhanh chóng níu áo Giang Hành, chân mày cũng nhíu chặt: “Giang Hành, tôi nghĩ trong đám người vừa nãy, có một bệnh nhân là... cậu tôi.”