Yên Lặng Làm Bệnh Nhân Tâm Thần

Chương 17-2

Thời gian trôi qua, Trần Tống Mạn cảm thấy mọi việc rất phong phú.

Ngoại trừ nhóm bệnh nhân cùng y tá hơn bốn mươi người luyện múa Quan âm thì buổi chiều như thường lệ, những bệnh nhân có thần trí tương đối ổn cũng sẽ được mời vào lớp học ‘chuyên môn’. Tỷ như hiện tại, Trần Tống Mạn ngồi với hơn mười bệnh nhân trong lớp, học vẽ tranh, mà cô thì ngồi uể oải vẽ vời, không hứng thú lắm.

Trần Tống Mạn trình độ vẽ tranh rất xoàng, vốn tưởng rằng mình ăn đứt đám bệnh nhân, kết quả lại đứng hạng bét, thầy dạy vẽ còn nói cô không có năng khiếu. Do không phục nên cô lật xem tranh vẽ của các bệnh nhân khác, quả nhiên cứng họng nhìn trân trối. Cô còn ngỡ mình không phải ở bệnh viện tâm thần, mà là đang ở cuộc thi triển lãm tranh nữa kìa.

Tuy rằng hình vẽ không rõ là ý gì, nhưng sắc thái, bố cục, phối màu vô cùng cảm xúc. Trần Tống Mạn khâm phục!

Đúng là thế giới thật vi diệu, bệnh viện tâm thần cũng có đẳng cấp của nó, người ngoài không thể so bì.

“Tống Mạn à!”

Trần Tống Mạn đột nhiên nghe được có người gọi tên mình, cô nhìn xung quanh không thấy, đến lúc dõi theo cửa sổ mới bắt gặp Trương Tiểu Hồng đang đứng ở đó.

Trần Tống Mạn đi ra ngoài, Trương Tiểu Hồng nói không kịp thở: “Em… em biết không, chị mới thấy, thấy…”

“Từ từ nói, chị Hồng.” Cô vỗ nhẹ lưng Trương Tiểu Hồng.

Chị ta lắc đầu, biểu cảm khẩn trương, tựa hồ phải nói ngay không thôi sẽ lăn đùng ra chết: “Chị mới thấy mẹ kế của em!”

Đôi mày cô chau lại, ngay cả ánh mắt cũng có phần sắc bén: “Bà ta tới làm gì chị biết hay không?”

“Chị vừa hỏi thăm xong.” Trương Tiểu Hồng lập tức trả lời, “Giang Uyển Chi hiện tại là chủ tịch công ty Dân An, nghe nói có rót cổ phần vào đây, bà ta lần này đến là để giúp viện trưởng phát thϊếp mời, phỏng chừng tháng mười sắp tới sẽ có một buổi liên hoan tưng bừng.”

“Vậy tiết mục ca múa nhạc bà ta cũng sẽ thấy?” Trần Tống Mạn liên tưởng đến việc mình ở trên sân khấu đùa giỡn cho bà ta xem, bỗng dưng cảm thấy vô cùng ghê tởm.

Trương Tiểu Hồng kéo lấy tay cô: “Chúng ta đi xem thử!”

“Đừng.” Trần Tống Mạn vội vàng rút tay về, liên tục lắc đầu phản đối, “em không đi, em sợ không kìm được mà gây gổ với bà ta.”

“Vậy à?” Trương Tiểu Hồng so vai nhìn cô, “nếu không thì để chị quan sát tình hình, còn em cứ đến lớp học vẽ đi, có gì chị sẽ thông báo trong vòng ba nốt nhạc.” Dứt lời hối hả chạy xuống lầu.

Buổi học kế tiếp, Trần Tống Mạn cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều, dứt khoát ở đây vẽ tranh tô màu, lúc về phòng, đầu cô lại hiện lên cái tên Giang Uyển Chi. Vì sao bà ta đồng ý tham gia hội liên hoan ở bệnh viện tâm thần? Ngoại trừ lý do bà ta có cổ đông, thì còn muốn gì nữa? Giám sát cô? Đột nhiên tưởng tượng ra, xung quanh cô có tay mắt của bà ta, nhất thời cô có cảm giác rợn người. Cô ngẩng đầu nhìn bốn phía, rồi vô tình thấy biển hiệu bác sĩ trực ban, bèn bước nhanh qua đó. Không ai khác ngoài Giang Hành, Trần Tống Mạn tiếp tục quan sát, anh ta đang ở bên trong tiếp chuyện với đôi nam nữ hình như là người nhà bệnh nhân thì phải. Cô bĩu môi, ngồi ngoài cửa nhàm chán chờ đợi.

Chờ một lúc lâu mới nghe lạch cạch một tiến, cửa mở, Giang Hành cùng bọn họ đi ra, trông bọn họ sắc mặt không được tốt lắm. Bọn họ trông thấy Trần Tống Mạn mặc đồ bệnh nhân, bỗng tái mặt lùi về sau hai bước, vô cùng mất tự nhiên nói tạm biệt với Giang Hành rồi gấp gáp bỏ đi, giống như vừa gặp phải quỷ.

Giang Hành hơi nghiêng đầu nhìn Trần Tống Mạn, đáy mắt mang theo ý cười: “Nhan sắc cô làm bao người rụng rời, thực khiến tôi rất là nể phục.”

Trần Tống Mạn: “…Chó chê mèo lắm lông.”

Giang Hành lách người để cô vào trong, rồi anh thủng thỉnh theo sau.

Chỗ này Trần Tống Mạn tới không ít lần, quen thuộc như chính phòng mình vậy. Cô thản nhiên đến tủ lạnh mở cửa, lấy một cây xúc xích, ánh mắt nhìn dáo dác, cuối cùng dừng lại ở chiếc kéo trên bàn làm việc. Cô cắt vỏ, sau đó ngồi vào ghế, bình tĩnh ăn.

“Kéo chưa khử trùng.” Giang Hành tốt bụng nhắc nhở, “vừa mới cắt băng gạc cho bệnh nhân xong.”

Trần Tống Mạn ngậm họng, phun không được, nuốt không xong, chỉ còn biết trừng mắt oán hận Giang Hành. Giây lát, cô lại trở về trạng thái bình thường, hậm hực cắn từng miếng to, Giang Hành chợt có cảm giác như là cô đang ăn thịt anh vậy.

“Nói đi, không khỏe chỗ nào?” Giang Hành lấy trong ngăn kéo ra một quyển bệnh án, điềm đạm hỏi.

“Tôi khỏe như voi đây.” Trần Tống Mạn nấc cục đáp, “rất tốt.”

Giang Hành tháo mắt kính xuống, buông bút trong tay, đôi con ngươi sâu thẳm nhìn chằm chằm cô: “Vậy cô tìm tôi làm chi?”

Trần Tống Mạn vỗ vỗ cánh tay anh: “Đừng có căng quá, bác sĩ.” Cô cười nịnh nọt, “tôi muốn tìm anh để nói chuyện phiếm, chẳng phải anh bảo tán gẫu cũng là một loại phương thức chẩn đoán bệnh tình sao? Anh nghe tí xem tôi bệnh hoạn gì không…”

Giang Hành không dông dài, mở quyển bệnh án của cô ra: “Cô bị rối loạn tinh thần, trí lực giảm xuống…”

“Trời ơi!” Trần Tống Man giật bút của Giang Hành, dẫu môi nói, “anh hiện tại đang rảnh rỗi, trò chuyện với tôi một lát. Tâm trạng tôi đang không được tốt, anh đừng chọc tôi phát bệnh nha!”

“Tâm trạng không tốt gì nhỉ?” Giang Hành tìm tư thế thoải mái tựa lưng vào ghế ngồi, trưng ra bộ dạng chăm chú lắng nghe.

Trần Tống Mạn ngồi thẳng, hai tay đặt trên bàn giống như học sinh tiểu học ngoan ngoãn học tập: “Anh có biết hay không, công ty Dân An có bao nhiêu cổ phần trong bệnh viện này?”