Vô Trảo Dã Thú - Không Móng Vuốt Cũng Là Dã Thú

Chương 19

Số lần Mạc Tuy nhìn thấy tộc trưởng có thể đếm được trên đầu ngón tay, cho nên khi tộc trưởng xuất hiện trước cửa nhà hắn có chút ngượng ngùng nhìn hắn cười, Mạc Tuy liền biết tộc trưởng không thể nào đơn giản là đi ngang qua cửa nhà hoặc là tới thăm nhà hắn.

Do mùa xuân các thú nhân có thể tự tổ chức đi săn, tộc trưởng không phải bề bộn nhiều việc, khi ông tới Mạc Tuy vừa vặn mới đi vớt tôm về, Khế Gia cũng không ở nhà, xem chừng là đi săn rồi. Người đã đứng trước cửa Mạc Tuy không thể không mời người ta vào, tộc trưởng ngồi trên ghế đẩu gọt từ cọc gỗ uống ngụm nước, mới bắt đầu nói rõ ý đồ đến đây.

“Mạc chắc ngươi biết việc mỗi mùa xuân bộ tộc chúng ta phải đến bộ tộc khác đổi muối nhỉ?” Tộc trưởng thấy Mạc Tuy gật đầu, nói tiếp, “Bộ tộc chúng ta có thể tạo đường, mùa xuân trong bộ tộc đều có mấy thú nhân tới bộ tộc phía đông đổi muối về, lộ trình đại khái X* ngày, bình thường để thú nhân lớn tuổi đi, thế nhưng lần này ta muốn để ngươi đi cùng.”

(*chỗ này tự bản raw censor, tui cũng không biết nha)

Mạc Tuy sống ở thế giới này lâu như vậy gần đây mới biết được có vài nhu yếu phẩm sinh hoạt là tiến hành trao đổi giữa các bộ tộc, bộ lạc Mạc Tuy ở trước kia có thể chế tạo muối hồ, làm Mạc Tuy theo bản năng cho rằng mỗi bộ tộc đều có năng lực chế tạo.”

“Ta cần một cái lý do.” Tuy nói Mạc Tuy quả thực muốn đi xem một chuyến, nhưng tộc trưởng đột nhiên tìm tới hắn vẫn khiến Mạc Tuy có chút kỳ quái, biểu hiện của hắn dị thường khiêm tốn, không hề có chỗ nào xuất chúng mới đúng.

Tộc trưởng có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, nở nụ cười rất chất phác: “Quan hệ giữa tộc trưởng và tế tự luôn luôn tương đối mật thiết, gần đây Y Tư đột nhiên trở nên thần thần bí bí, xuất phát từ quan hệ trưởng bối đối với người trẻ tuổi, chúng ta liền nói chuyện một chút, Mạc, bộ tộc trước kia ngươi sống phi thường phồn vinh, mặc dù ta biết bộ tộc chúng ta rất khó trở thành bộ tộc lớn, nhưng vẫn mong muốn mọi người có thể sống không quá khó khăn, cho nên mong ngươi có thể giúp ta.”

Mạc Tuy không phải rất để tâm việc Y Tư nói rõ sự thật với ông, dù sao Y Tư thân là tế tự, rất nhiều việc quả thật thân bất do kỷ, vô luận là Tác Nhĩ nổi danh hay là bột mì xuất hiện đều sẽ khiến tộc trưởng có suy tư.

“Như vậy lần này đi ta phải làm những gì? Mạc Tuy nhàn nhạt hỏi, trên mặt không hiển lộ quá nhiều tâm tình.

“Bộ tộc kia bởi vì nằm ở vị trí giữa mấy bộ tộc, có thể sản xuất muối, mùa xuân sẽ có rất nhiều bộ tộc tới đó trao đổi, ta mong muốn lúc đổi muối ngươi có thể nhìn xem có cái gì bộ tộc chúng ta cần không.” Biểu tình tha thiết của tộc trưởng làm Mạc Tuy không có cách nào nói tiếng từ chối.

“Đi một chuyến không vấn đề gì, bất quá ta cũng hy vọng ngươi có thể giúp ta một chuyện.” Ngữ điệu Mạc Tuy rất thong thả, “Nếu như sau này có một ngày ta và Khế Gia muốn cử hành nghi thức kết bạn đời, hy vọng ngươi đừng ngăn cản.”

Miệng tộc trưởng kinh ngạc há lớn, vẻ mặt chấn kinh đến mức lung lay sắp đổ: “Ngươi và Khế Gia đều là kẻ có năng lực đi săn rất tốt trong tộc, ta còn nghĩ nhóm giống cái khẳng định rất thích các ngươi, cho rằng qua không lâu các ngươi sẽ nắm tay giống cái tới chỗ ta cử hành nghi thức… Thảo nào… Bất quá các ngươi nghĩ kĩ chưa, nếu như các ngươi kết thành bạn đời, sẽ không thể có đời sau.”

Trên gương mặt thật thà của tộc trưởng đều là biểu tình lo lắn, Mạc Tuy hơi hơi nhếch khóe môi: “Bọn ta đã nghĩ kĩ, hơn nữa thú nhân trong tộc nhiều hơn giống cái, thú nhân không có bạn đời cũng là chuyện rất bình thường, ngươi cứ xem như hai bọn ta không có giống cái nào cần đi.”

Tộc trưởng ở tới khi Khế Gia về mới nói rõ với Mạc Tuy những chuyện phải chú ý khi đi đổi muối, tất cả vật tư đều không phải trao đổi giữa các bộ tộc mà là trao đổi giữa cá nhân, muối trong bộ tộc đó không phải vật hiếm lạ, mùa xuân rất nhiều người bộ tộc khác đều sẽ tụ tập ở đó đổi muối, sẽ có khu vực đặc biệt dùng để trao đổi một ít vật phẩm mỗi năm chỉ có thể nhìn thấy một lần, việc Mạc Tuy phải làm, chính là vừa bày sạp dùng thảo dược và đường trong tộc mang tới đổi muối, vừa xem có thể đổi về được thứ khác không.

Tuy rằng người trong tộc không nhiều lắm, thế nhưng lân cận có một mảng rừng quả ngọt có thể chế đường, còn có tri thức thảo dược tế tự trong tộc đời đời truyền xuống, không quá lo lắng không đổi được đủ muối, lúc Khế Gia trở về tộc trưởng đang cùng Mạc Tuy giới thiệu tỉ lệ trao đổi của vài loại nhu yếu phẩm thường gặp.

“Mạc mới vừa tới bộ tộc chúng ta không được một năm, có thể đi đổi muối rồi sao?” Khế Gia rất nghi hoặc nhìn tộc trưởng, đổi muối đối với bộ tộc xem như chuyện rất quan trọng, trong trí nhớ Khế Gia có thể có tư cách đi đổi muối đều là thú nhân rất chín chắn trong tộc.

“Có thể a, năng lực của Mạc ngươi hẳn là rõ ràng, để bộ tộc có thể sinh tồn tốt hơn, ta cảm thấy hắn đi một chuyến phi thường tốt.” Tộc trưởng lớn giọng cười, vỗ vỗ vai Khế Gia, “Khế Gia cũng muốn đi không?”

“Ừm, muốn cùng với Mạc.” Khế Gia gật đầu, rất thẳng thắn.

“Vậy cùng đi thôi, để có thể đổi được nhiều đồ về, đường chuẩn bị lần này không ít, nhiều người vác cũng tốt, Tát Phi phỏng chừng vác không được bao nhiêu, vẫn là thú nhân chúng ta vác.”

Nghe được một cái tên hình như có chút quen thuộc, Mạc Tuy hơi nhíu mày, thấp giọng hỏi: “Tát Phi cũng đi?”

Tộc trưởng gật đầu, vẫn là nụ cười trung hậu thành thật: “Gần đây Tát Phi thường xuyên cùng các thú nhân ra ngoài đi săn, dự cảm của cậu ấy phi thường chính xác, thú nhân bị thương khi đi săn không nhiều như trước nữa, đi đổi muối nói là không xa, trên đường lại không phải không phát sinh nguy hiểm, chuẩn bị ổn thỏa tốt hơn, lần này thêm ngươi và Khế Gia còn có bốn thú nhân, đều là người từng trải, hơn nữa các ngươi nhiều người vẫn có thể bảo vệ thêm một Tát Phi mà.”

“Ngộ nhỡ trên đường xuất hiện bất đồng gì, phải nghe người nào?” Mạc Tuy nghĩ nghĩ cảm thấy lo lắng của tộc trưởng quả thật không có vấn đề quá lớn, thế nhưng quyền quyết định vẫn phải tìm hiểu một chút.

“Trước khi xác định không có nguy hiểm nghe Tát Phi, đổi muối Lạp Đạt phụ trách, ta giữ lại hai phần vật phẩm cho ngươi dùng để đổi thứ ngươi cảm thấy cần, vô luận là cái gì.”

Khế Gia biết mình có thể cùng đi đổi muối rất hưng phấn, bởi lòng trung thành đối với bộ tộc rất mạnh mẽ, được tộc trưởng thừa nhận cũng khiến Khế Gia rất sung sướиɠ. Tuy rằng cảm thấy mình quá hẹp hòi, Mạc Tuy vẫn không quá hài lòng lực chú ý vốn nên đặt trên người mình bị tộc trưởng phân tán.

Bánh thịt củ cải tráng tản ra mùi thơm mê người trên phiến đá, trong nồi gốm xương đùi đập vỡ quay cuồng trong canh lộ ra đầu xương được nấu tới mức thịt xương phân ly, Khế Gia vừa ăn tôm và cá sông chiên, vừa nói chuyện với Mạc Tuy, chỉ là trọng tâm câu chuyện vẫn quay quanh chuyện đổi muối, khiến Mạc Tuy cảm thấy rất nên dời đi một chút lực chú ý của bạn đời nhà mình.

“Buổi chiều lúc tộc trưởng tới, còn hỏi chúng ta có thích giống cái nào không, nếu như muốn kết thành bạn đời phải đi tìm ông.” Mạc Tuy làm như không có chuyện gì lật bánh thịt.

Khế Gia ngẩng đầu nhìn về phía Mạc Tuy, có chút khẩn trương sáp đến hỏi: “Ngươi nói gì với tộc trưởng? Ông ấy nói gì rồi? Có không đồng ý hay không?”

“Ừm, nói rồi.” Mạc Tuy bình thản lên tiếng, nhìn bộ dạng Khế Gia khẩn trương vẫn là nhịn không được bật cười, khẽ hôn lên môi cậu một cái, “Nếu ngươi muốn cử hành nghi thức bạn đời, tùy thời có thể đến, ông ấy sẽ không làm khó chúng ta.”

Câu trả lời của Mạc Tuy khiến ánh mắt Khế Gia lập tức sáng lên, rất cao hứng lộ ra nụ cười thật to: “Tộc trưởng nhìn ta lớn lên từ nhỏ, nếu như ông ấy không đồng ý, thật có chút khó khăn đó.”

“Ăn cơm đi, mấy ngày nữa chúng ta lên đường chỉ có thể ăn thịt nướng, một lát ta làm chút thịt khô ăn trên đường.” Mạc Tuy đem bánh thịt vừa chiên xong đặt trong chén trước mặt Khế Gia, sau đó một con cá nhỏ chiên giòn được đưa tới bên môi.