Vô Trảo Dã Thú - Không Móng Vuốt Cũng Là Dã Thú

Chương 2

Trong bộ tộc bất luận là thể chất gì, mười bốn tuổi coi như trưởng thành, Mạc Tuy một mình lặng yên không một tiếng động lớn tới năm mười ba, thừa dịp mùa đông vừa qua, lúc người trong tộc đều dị thường bận rộn, mang theo bao nhỏ sớm chuẩn bị, khoái trá chuồn mất.

Loại cảm giác bị coi thường thậm chí bị giống cái khinh bỉ Mạc Tuy đã hoàn toàn chịu đủ rồi, hắn là một nam nhân, cũng không cần phụ thuộc vào ai, cho dù thể chất thiếu hụt, cũng vẫn có thể dựa vào chính mình mà sống thật tốt. Trước khi tiến vào rừng, Mạc Tuy liếc mắt nhìn bộ tộc cách đó không xa lần cuối, mấy năm qua thân thể rèn luyện tốt phát triển rất không tệ, tuy rằng chỉ có mười hai tuổi, thoạt nhìn đã lớn cỡ mười lăm mười sáu, sống lưng thẳng tắp, thân thể còn có chút ngây ngô cũng có một tầng cơ bắp thật mỏng, hắn vẫy vẫy tay, nhẹ nhõng vô cùng không tiếng động nói: “Ta muốn đi tìm cuộc sống mới, chỉ mong không gặp lại.” Vĩnh biệt cái thân phận á chủng này đi.

Trong bao nhỏ của Mạc Tuy chứa muối và đường đã xử lý lần hai, gừng gói kĩ, đồ gia vị tương tự như ớt khô, một ít thảo dược các thú nhân thường dùng, mấy thanh dao bằng xương bằng đá Mạc Tuy tự mài, và một cái bình gốm rắn chắc. Cắm trại dã ngoại không phải là Mạc Tuy chưa từng làm, thân là á chủng, lúc mẹ thân thể này dạy chị hắn các loại kỹ năng sinh hoạt cũng chỉ điểm cho Mạc Tuy một chút, loại cây cỏ nào có tác dụng vệ sinh, loại nào có thể làm mềm da lông, loại nào có thể đuổi sâu bọ rắn rết, Mạc Tuy cơ bản đều nhận biết được.

Rừng rậm rất lớn, Mạc Tuy theo một con sông xuyên qua rừng rậm đi lên, bởi vì thú nhân trong tộc không ăn cá, ngoại trừ bị thiên địch làm giảm số lượng, cá trong sông vẫn rất nhiều. Gen thú nhân cường đại không thể nghi ngờ, cho dù là thân thủ á chủng bị ghét bỏ, tuy rằng không thể sinh con cũng không thể biến thành hình thú, nhưng cơ năng thân thể vẫn rất khả quan, Mạc Tuy đi từ sáng tới trưa không hề dừng lại, đói bụng liền trực tiếp ăn chút trái cây, mãi cho đến trời sắp tối đen, mới tìm một bờ sông coi như bằng phẳng mà dừng lại nhóm lửa, bắt hai con cá trong nước sông đầu xuân còn rất lạnh, xử lý sạch sẽ xong một con nướng, một con nấu canh uống.

Cá sống tự nhiên cho thêm chút gừng trừ tanh, mùi vị phi thường ngon, lúc trước Mạc Tuy rèn luyện thân thể trong rừng thường bắt cá ăn thêm, dù thân thể không phải thú nhân ngày ngày ăn thịt cũng không sao, Mạc Tuy vẫn cần bổ sung cái loại dinh dưỡng khác ngoài thịt, khoai lang và khoai tây mọc hoang số lượng đều khá ít không cách nào ăn mỗi ngày, cá ngược lại muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Thuần thục xử lý tốt đem thức ăn còn dư, Mạc Tuy đốt một đống lửa lớn, dập tắt đống ban nãy, tùy tiện phủ một ít lá cây liền nằm xuống. Để giữ ấm, Mạc Tuy tích góp da lông động vật nhỏ rất lâu may thành một áo choàng lông có thể bọc lấy toàn thân, thêm hơi ấm dưới đất hẳn là có thể chống đỡ tới sáng.

Thân thể á chủng thiếu niên tuy rằng kém thú nhân thú hóa, nhưng vẫn rất có lực, thân thể Mạc Tuy từ nhỏ đến lớn rèn luyện ra được càng linh hoạt xuyên qua rừng rậm. Mỗi ngày mất nửa ngày đi dọc con sông, thuận tiện thu thập những thứ có thể ăn trên đường, khi tìm thấy một sơn động tựa hồ bị dã thú vứt bỏ, Mạc Tuy nhanh chóng xây dựng căn cứ tạm thời, chuẩn bị ở đây một đoạn thời gian.

Cách thời điểm Mạc Tuy rời tộc đã một tháng, khí trời chậm rãi ấm lên, thức ăn phong phú dưới tình huống Mạc Tuy không vội tìm bộ lạc mới, được tích trữ hồi lâu, đến khi Mạc Tuy tìm được sơn động sống khoái hoạt vô cùng. Thân thể á chủng so với thân thể hắn lúc trước càng mạnh lại càng thêm linh hoạt, dao xương trong tay, thậm chí Mạc Tuy có thể một mình đấu với con mồi có thể tích gấp ba bốn lần hắn. Trong lúc bắt gϊếŧ thân thủ càng ngày càng linh hoạt khiến Mạc Tuy cảm thấy một loại cảm giác không quá giống với cuộc sống kiếp trước ngươi chết ta sống trong biệt thự, vẫn đang từng chút một thức tỉnh.

Trong bộ tộc Mạc Tuy không dám biểu hiện quá mức đặc biệt, phát hiện rất nhiều gia vị đều chưa được dùng tới, hiện tại có hang ổ của chính mình, Mạc Tuy không cần mỗi ngày ăn thịt nướng và thịt luộc, muốn chưng thịt thì chưng thịt, muốn chiên thì chiên, trổ giò so với trước nhanh hơn nhiều.

Ở bờ sông Mạc Tuy phát hiện có một loại cỏ cứng rắn dị thường, hái về phơi khô liền đan mấy cái giỏ cái khuông gì đó, lớn một chút để lại trong sơn động đựng đồ, nhỏ nhỏ thì buộc bên hông. Sau khi cuộc sống càng thêm dễ chịu, một trong những cái sọt nhỏ bên hông Mạc Tuy bình thường đều chứa mấy loại đồ ăn vặt như thịt khô hay cá chiên nhỏ.

Dòng máu ấm áp bắn đầy mặt, Mạc Tuy đâm dao xương vào trong cổ con mồi dưới thân, xác định dã thú giống lợn rừng nhưng lớn hơn lợn rừng một vòng này đã không có khả năng bò lên, mới rút dao xương ra, tùy ý lau máu, sau đó thuần thục khiêng nó lên vai, nhẹ nhàng đi về hướng sông. Tiện tay đốt đống lửa thử nướng chút thịt, Mạc Tuy bi thương phát hiện sinh vật giống lợn rừng này thịt cũng không có dễ nhai như lợn rừng, chỉ đành xả hai cái đùi và nội tạng bỏ vào gùi, sau đó nhảy vào sông tắm rửa.

Tẩy đi mùi máu toàn thân, Mạc Tuy đeo gùi chuẩn bị quay về làm bữa trưa, trên đường thuận tiện hai rau dại và nấm hương, tâm tình coi như sung sướиɠ khi sắp đến gần sơn động nhỏ của mình, Mạc Tuy ngửi thấy được cách đó không xa truyền tới mùi máu.

Không thể nào là mãnh thú gì đó đánh nhau gần nhà hắn chứ. Mạc Tuy do dự trong chốc lát vẫn là đi về hướng truyền đến mùi máu, da lông trên người giặt nhiều lần đã không thể mặc, nếu có cái mới để đổi cũng không tệ.

Mạc Tuy thật không ngờ mình mới ra đi chưa tới sáu tháng là có thể gặp được thú nhân. Trên mặt đất khắp nơi đều vấy máu, một dã thú hình hổ bị xé rách bụng, nội tạng chảy ra đầy đất, một bộ sắp tắt thở tới nơi, da lông tuy rằng nhuốm máu, nhưng Mạc Tuy vẫn hài lòng. Mà một bên khác là một thú nhân toàn thân đầy máu nằm trên đất, mặt tuy bị vấy máu nhìn không rõ ngũ quan, ánh mắt nhìn về phía hắn vẫn rất cảnh giác như cũ, mang theo sát khí mãnh liệt, khiến Mạc Tuy nhíu mày.

Cái này hiển nhiên là cục diện lưỡng bại câu thương, giữa ngực bụng thú nhân cũng có một vết thương thật dài, Mạc Tuy cảm thấy sâu thêm chút nữa phỏng chừng cũng là ruột kéo đầy đất. Mạc Tuy từ trong sọt nhỏ bên hông móc ra một con cá nhỏ chiên giòn bỏ vào miệng, tỉ mỉ quan sát mặt thú nhân vẫn cường ngạnh chống đỡ cảnh giác nhìn hắn, sau khi xác định không phải người bộ tộc mình, ngồi xổm xuống cạnh người kia, dùng ngôn ngữ bộ tộc hắn nói: “Ta sẽ không gϊếŧ ngươi, yên tâm, bất quá, ngươi muốn sống không?”

Con ngươi của thú nhân nằm trên mặt đất còn đang không ngừng chảy máu kịch liệt co rút lại, giọng nói khàn khàn: “Cứu ta.” Tuy rằng Mạc Tuy nghe hiểu được, lại cảm thấy ngôn ngữ của mình và thú nhân này tựa hồ không quá giống nhau. Từ cái sọt bên hông lấy ra thảo dược không quá mới mẻ vò nát đắp lên vết thương giữa ngực bụng thú nhân, loại thảo dược này tuy dùng rất đau nhưng hiệu quả cầm máu lại rất tốt. Muốn đem thú nhân này về hang động mình, nhưng vết thương giữa ngực bụng thật là một vị trí không tốt, Mạc Tuy suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là hai tay luồng xuống lưng và chân thú nhân, bế theo kiểu công chúa, trong lòng còn cảm khái thân thể á chủng thật tốt, có bị thú nhân khinh thường, nhưng so với cái thân thể trước kia, ôm một nam nhân ít nhất bảy lăm kí thế này tuyệt đối không thể nhẹ nhàng vậy được.

Thú nhân trẻ tuổi cương một chút liền thả lỏng, có thể xác nhận mình an toàn, thân thể mất máu quá nhiều cuối cùng vẫn kiên trì không được lập tức mê man.

Giường của Mạc Tuy là cỏ khô trực tiếp trải thật dày trên đất, lại trải thêm một tầng da thú đã xử lý sơ vẫn luôn tích góp được. Bộ tộc Mạc Tuy còn chưa xuất hiện bố, để lau vết máu trên người thú nhân, Mạc Tuy đành dùng da lông thấm nước chậm rãi lau, đợi tỉ mỉ lau xong vết máu, Mạc Tuy mới phát hiện thú nhân này thoạt nhìn còn trẻ tuổi, nhưng ngũ quan đã nảy nở rồi, nhìn rất tuấn lãng, trên người tuy rằng mang theo rất nhiều vết thương nhỏ, đường cong cơ thể lại vô cùng mê người.

Lúc thú nhân tỉnh lại, Mạc Tuy đang nấu canh trước cửa hang, trong nồi gốm bỏ thịt đùi đã xắt ra và củ cải trắng dại, trên giá nướng bằng gỗ đang nướng thịt và nội tạng của con dã thú thú nhân đã gϊếŧ chết, thú nhân khẽ động, cỏ khô dưới thân liền phát ra tiếng rắc rắc, Mạc Tuy nghe được tiếng quay đầu lại, đối diện ánh mắt thú nhân.

Cư nhiên là mắt màu đỏ a. Trong lòng Mạc Tuy yên lặng cảm khái một câu, đi tới bên cạnh thú nhân, từ trên cao nhìn xuống. Thú nhân cùng Mạc Tuy không nói gì nhìn nhau hồi lâu, rốt cuộc thú nhân hơi dời tầm mắt, cổ họng khàn khàn nhẹ giọng nói một câu: “Cám ơn ngươi cứu ta.”

Ngôn ngữ không cùng bộ tộc có chút khác nhau về khẩu âm, nhưng là vẫn nghe hiểu được, Mạc Tuy nhàn nhạt nói: “Thuận tay mà thôi, con mồi của ngươi ta kéo về cho ngươi rồi, bất quá để báo đáp ta cứu ngươi, da lông con mồi đó ta lấy.”

Thú nhân hơi kinh ngạc mở to hai mắt, tựa hồ không ngờ tới Mạc Tuy sẽ làm ra loại phản ứng này, thật lâu mới lên tiếng: “Da thú… ngươi lấy đi, ta chỉ muốn răng thú. Ta là Khế Gia, ngươi là thú nhân lưu lạc sao?”

“Tạm thời coi như lưu lạc đi.” Mạc Tuy gật đầu, nghĩ tới mình lập tức sẽ có da thú mới làm quần áo khóe môi hơi hơi nhướng lên, “Ta là Mạc, là thú nhân.”