- Tặng nàng!
Nhược Thiên có chút khó hiểu, cầm thủy chủ trong tay cảm giác lành lạnh, dễ chịu. Izumin như nhìn ra nghi hoặc của nàng, nói:
- chỉ là một chiếc thủy chủ thôi, nếu nàng thích hãy nhận đi.
Nàng gật đầu, vẻ thực thích chiếc thủy chủ. Izumin dặn dò nàng vài câu rồi rời đi.
Nàng ngắm nghía chiếc thủy chủ trên tay, mỉm cười. Không rõ vì gì mà nàng thấy thực vui vẻ.
++++++++++++++++++++++++++
Nhược Thiên cuối cùng trở về Hạ Ai Cập.
Nắng vàng rực rỡ trên bầu trời, đội ngũ đưa tiễn cũng thật đông đảo.
Menfuisu bế nàng lên thuyền, nàng không ý kiến gì. Carol cười thân
thiện vẫy tay với dân chúng Hitaito, họ nồng nhiệt vẫy tay tạm biệt
nàng ta.
Izumin lẳng lặng nhìn Menfuisu chăm sóc nàng. Mái tóc
hắn thả sau lưng, gió biển thổi vào khiến tóc hắn hơi bay bay. Ánh mắt sâu thẳm khiến nàng cảm nhận hắn như một cơn gió, rất khó nắm bắt.
Ánh mắt hắn thủy chung nhìn nàng khiến Menfuisu nhíu mày. Hắn nhận ra
Izumin có tình cảm với chị, hắn trong lòng khó chịu, có lẽ là ghen đi
?! Mènuisu kéo nàng vào lòng, đặt nụ hôn bất ngờ lên trán nàng. Carol
vẫn giả như không nhìn thấy, tiếp tục diễn vai của mình.
Thuyền Ai Cập rời bến cảng Hitaito, Izumin quay lưng rời đi. Hắn không cảm
thấy luyến tiếc bởi vì rất nhanh thôi, hắn và nàng sẽ gặp lại, Asisu
...
Nhược Thiên vuốt vuốt bụng nàng, cười mãn nguyện nhìn về con thuyền bên cạnh. Nguyên một con thuyền chở theo châu báu, giá của
Izumin cũng thật lớn. Ai kêu hắn là hoàng tử chứ.
Nàng thật
mong nhanh chút trở về Hạ Ai Cập, nàng rất nhớ thần dân của nàng a ~~~
nàng giờ có tiền xây trường học, y xá rồi... Ừm... Còn...
Nhược Thiên vui vẻ suy nghĩ, Menfuisu nhìn nàng vui vẻ cũng cười theo. Không nhịn được lên tiếng hỏi:
- Chị, ngươi đang nghĩ gì?!
Nàng nhìn hắn, cười nói:
- Ta muốn xây trường học, xây thật nhiều thứ ở Hạ Ai Cập.
Menfuisu khó hiểu, chỉ vậy cũng khiến chị suy nghĩ tới thất thần sao?! Sao từ
trước hắn không nhận ra chị yêu Ai Cập đến như vậy chứ? Chỉ cho rằng
chị sống trong hoàng cung an nhàn hưởng thụ. Cho rằng Carol mới yêu Ai
Cập, là nữ thần của đất nước này.
Menfuisu hiện chút xấu hổ bởi suy nghĩ của mình. Hắn bây giờ muốn cùng chị thống nhất đất nước này, cùng nhau xây dựng nó thành cường quốc hùng mạnh.
Nhược Thiên nhìn ra mặt biển, vài cơn sóng nhỏ làm bấp bênh thuyền. Nàng hít một hơi thật sâu, nói:
- Menfuisu, ta không còn rõ chúng ta trước khi xảy ra chuyện gì. Nhưng ta Vĩnh viễn không rời khỏi Hạ Ai Cập.
Hắn gật đầu, Chị quên đi chuyện ngày xưa thật tốt. Hắn sẽ cùng chị giống ngày xưa, luôn bên hắn.
+++++++++++++++++++++++++++
Trên thuyền bấp bênh vài ngày thì trở về tới biên giới Ai Cập.
Menfuisu muốn theo nàng về Hạ Ai Cập nhưng lại nhận được tin báo của tể tướng
Imotep, Thượng Ai Cập có chút rắc rối cần hắn giải quyết. Đành dẫn
theo Carol trở về.
Nàng cập bến vào rạng sáng, lúc mặt trời mới rời khỏi dòng sông Nile. Nhược Thiên thật bất ngờ, dân chúng Hạ Ai
Cập đứng đầy hai bên bờ sông đón nàng.
Mỗi người mang theo vẻ
mặt vui mừng, còn cầm trên tay những nụ hoa sen sáng nay, đọng lại
giọt sương sớm. Họ thể hiện lòng thành kính và yêu mến của mình với
nàng.
Nhược Thiên được Ari báo mà tỉnh lại, khi nhìn thấy hình
ảnh này nàng thực xúc động. Họ tung những bông hoa và nụ cười của mình
lên thuyền, vài người lo lắng hỏi:
- Nữ hoàng, bọn Hitaito không làm khó người chứ?!
- Nữ hoàng, người cuối cùng đã trở về Hạ Ai Cập!
- Nữ hoàng, chúng ta muốn vì người đánh bọn Hitaito.
Nhược Thiên mỉm cười, giơ tay lên. Ra hiệu cho họ yên lặng. Chờ tất cả yên lặng xuống rồi lên tiếng:
- Ai Cập và Hitaito đã kí hiệp ước hoà bình, chúng ta sẽ không xâm phạm
lẫn nhau. Và chuyện ta bị người Hitaito bắt chỉ là hiểu lầm, không cần lo lắng. Ta đã trở về.
Vài tiếng ồn ào vang lên, một kẻ to gan bỗng hỏi:
- Nữ hoàng, đứa bé trong bụng người có phải của hoàng tử Izumin?!
Bầu không khí vui mừng bỗng nhiên đông cứng lại. Vài tiếng hít lạnh vang lên, Nhược Thiên lạnh mặt.
Nàng không ngờ một lời của Mira có thể nhanh như vậy truyền tới Ai Cập. Nàng bây giờ còn không có câu trả lời.
Nàng nhìn xuống dân chúng, ra lệnh cho binh lính mở đường. Tâm trạng vui
vẻ của nàng vì một câu hỏi mà bị phá nát. Họ quỳ xuống không dám ngẩng lên nhìn nàng, cứ nghĩ nàng sẽ phát hỏa, bắt giữ hay gϊếŧ vài kẻ
nhưng nàng lại bỏ đi. Nàng tuy tức giận nhưng cũng chưa vì một câu nói
mà gϊếŧ người.
Trở lại tẩm cung đã xa bấy lâu. Ngả lưng trên giường, Nhược Thiên có chút mệt mỏi rồi.
Ari tháo giày cho nàng, nói:
- Nữ hoàng, người đừng suy nghĩ nhiều.
Nàng thở dài, giọng thân thiết:
- Ari, ngươi nói xem. Chẳng lẽ một mình ta không thể nuôi cục cưng?!
Ari mỉm cười xoa nắn bàn chân cho nàng, trả lời:
- Người là nữ hoàng, chỉ cần điều người muốn thì đều có thể.
Trong tâm Ari suy nghĩ như vậy cũng không có gì không tốt. Chỉ cần nữ hoàng
không cần đau khổ. Nữ hoàng là người mạnh mẽ, không cần nam nhân người cũng có thể nuôi dưỡng đứa bé trở thành tương lai của Hạ Ai Cập.