Năm người lợi dụng tình hình hỗn loạn vẫn còn đang tiếp diễn chạy ra khỏi cổng chính tập hợp với Ava. Lúc đi ngang qua một khách sạn, cả Ace, Edward và Ava đều xuống xe. Ava giao chìa khóa xe lại cho Liv, đi đâu đó cùng với hai người kia.
Liv lái xe, Lyle ngồi ở ghế sau cùng với Kane, hắn đeo kính râm lên, tựa vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần, ý tứ rõ ràng là không muốn nói chuyện.
“Hôm nay Lyle không đến phiên điều trần, bây giờ chắc đang có cả tá đám săn tin bu ở cổng biệt thự rồi. Tạm thời không về được, hay là chúng ta làm một vòng tham quan Omar đi?”
Không có ai trả lời.
Liv liếc qua kính chiếu hậu nhìn Lyle, hứng thú tặc tặc lưỡi: “Nhóc con, bộ dạng cậu bây giờ giống hệt lúc Brian tức giận làm nũng dáng, đáng yêu cực kỳ.”
Lyle bề ngoài duy trì tư thế cũ không nhúc nhích, trong đầu cực kỳ muốn tháo kính râm xuống đem gọng kính găm thẳng vào hai mắt Liv.
“Được rồi, đôi tình nhân nhỏ hai người không cần để ý đến tôi đâu, muốn nói cái gì thì cứ nói, muốn làm gì thì cứ làm, cứ coi như tôi không tồn tại.”
“Câm miệng. Tôi dùng tiền thuê cô để chắn đạn, không phải để nói móc.”
“Đáng tiếc quá, tôi chỉ nghe lệnh người nào đưa tiền cho tôi thôi, cậu không phải.”
“Cô nghĩ tiền Ava đưa cho cô từ đâu chui ra?”
“Tôi không quan tâm.”
“Cô nên quan tâm dần đi.”
…
Lyle câu được câu không cùng Liv nói vài ba câu vô nghĩa, như thể đã hoàn toàn bỏ quên vị tình nhân vừa thoát khỏi hố lửa đang ngồi bên cạnh.
Liv cho xe chạy quanh thành phố vài tiếng, giữa đường đi còn dừng lại lấy thùng xăng trong cốp ra đổ thêm. Lyle từ đầu đến cuối vẫn ngồi bất động, ngay cả tư thế cũng không thay đổi, chưa từng quay sang nhìn Kane lấy một lần.
Lúc sắp về đến nhà, Liv nhìn qua kính chiếu hậu, lạnh nhạt nói: “Không phải giả vờ nữa,
Sweetheart nhà cậu ngủ rồi.”
Nghe vậy sống lưng căng cứng của Lyle lập tức thả lỏng, quay đầu nhìn Kane ngủ. Y đã ngủ rồi, không hắn đang nhìn, không ảnh hưởng đến chiến tranh lạnh giữa bọn họ.
Mới qua gần hai ngày, dưới cằm Kane đã mọc một lớp râu ngắn, hốc mắt thâm đen, trông vừa suy sụp lại chật vật. Có lẽ vì quá mệt, thậm chí trong lúc ngủ còn phát ra tiếng ngáy nhẹ.
Lyle yên lặng nhìn mặt y, trong lòng không biết là cảm giác gì. Người đàn ông vững chắc như bức tượng đồng này bây giờ lại chân tay vô lực mềm yếu ngồi cạnh hắn, như một người bình thường bởi vì mệt mỏi mà ngủ thϊếp đi, tất cả đều là vì hắn. Cảm giác chua xót đau đớn xen lẫn căm hận điên cuồng dày vò trong lòng, hắn vừa muốn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Kane, lại vừa muốn quăng cho y một cái tát.
Kane vì hắn trả giá rất nhiều, lẽ nào hắn không phải đánh đổi thứ gì? Ngay từ khi bắt đầu, trong mối quan hệ của hai người, Kane luôn là người nắm thế chủ động. Tình trạng đó cứ tiếp tục kéo dài cho đến khi hai người ở cùng nhau, Kane nói đến thì đến, nói đi thì đi, mặc dù đều là vì lợi ích của hắn, nhưng mẹ nó những thứ đó hắn không cần, cái hắn quan tâm là Kane chứ không phải những thứ lợi ích rác rưởi kia.
Lyle mắc kẹt trong áp lực từ chính suy nghĩ của bản thân mình. Ngay từ đầu hắn đã biết tình cảm của Kane có thể ôn nhu dịu dàng nhưng cũng mang nặng tính kiểm soát. Lyle luôn cảm thấy bản thân không có gì hết, không có kinh nghiệm từng trải, hành động lại tùy tính. Hắn không để ý chuyện Kane giấu mình tự đưa ra những quyết định làm thay đổi cả cuộc sống của chính mình, bất luận những thay đổi đó là tốt hay xấu, Lyle đều có thể chấp nhận, nhưng điều kiện tiên quyết là cả hai phải ở cùng nhau, cho dù là hiện tại hay tương lai. Đau khổ cũng được, nguy hiểm cũng được, nhưng việc Kane chết thì không được, tuyệt đối không.
Cho đến bây giờ, có hai việc khiến Lyle hối hận nhất, một là khi một mình đi khỏi Naler, đáng lẽ nên ích kỷ kéo Kane đi theo, cho dù cả hai có bị cuốn vào thế cục đen tối ở Omar, ít nhất vẫn có thể chết cùng nhau, hai là lúc Kane rời đi đã không kiên quyết giữ y lại, đáng lẽ hắn phải cứng rắn hơn, nếu không được thì cùng lắm làm trò hề như đàn bà một khóc hai nháo ba thắt cổ. Kane quyết định rời đi là vì hắn, nếu khi đó dùng chính bản thân ra để uy hϊếp, có lẽ sự kiên định của y cũng sẽ dao động.
Để giữ người này bên cạnh, Lyle sẵn sàng làm tất cả những việc mà khi mười bảy tuổi chắc chắn hắn không bao giờ nghĩ bản thân sẽ làm.
***
Khi ô tô vào biệt thự đã là đêm khuya. Sau khi dừng xe Liv mở cửa sau chuẩn bị giúp Lyle đỡ Kane xuống, nhưng Lyle lại tránh đi, thấp giọng nói: “Không cần đâu, để tôi tự làm.”
Bọn họ vừa vào cửa, Vincent đã nhanh chóng chạy ra đón, nhìn thấy Lyle đỡ Kane thì hơi giật mình, “Tôi muốn thông báo một tin tốt, phiên điều trần chiều nay Anderson thắng rồi, đúng là trời không phụ lòng người! Bên đặc nhiệm đúng là toàn sâu mọt cả, nếu hiệu suất làm việc của họ cao bằng một nửa hiệu suất đi làm bậy chắc an ninh quốc gia đã tăng lên gấp đôi rồi. Nghe nói sau phiên điều trần lần này cấp cao của lực lượng đặc biệt sẽ tiến hành thay máu toàn bộ, lãnh đạo hiện tại 99% là toi rồi.”
Nhìn gương mặt vô cảm của Lyle, dây thần kinh hưng phấn của Vincent như bị tạt một gáo nước lạnh, đành phải nuốt những lời còn lại xuống, nhanh chóng chuyển đề tài: “Tôi nghĩ chắc đây chưa phải tin tốt nhất hôm nay. Kane, chúc mừng anh trở lại. Hai ngày nay Lyle…”
Vincent còn chưa nói hết đã bị Lyle ngắt lời “Câm miệng.”
Không thể trách vị bác sĩ này thần kinh quá thô, bị giội nước lạnh hai lần mới phát hiện ra dị trạng của Kane: “Kane, chân anh bị làm sao thế?”
“Tôi…”
“Vincent, đưa Kane đi kiểm tra đi.”
Sau khi bỏ lại những lời này, Lyle xoay người đi thẳng, một mình trở về phòng ngủ.
Chờ hắn đi khuất rồi Vincent mới không cam lòng nhỏ giọng lầm bầm: “Sáng nắng chiều mưa, đến tháng à…”
Liv vỗ vỗ vai Kane, cười trên sự đau khổ của người khác: “Xem ra cậu ấy giận thật rồi. Ông anh à, ngày hai người chia tay không còn xa nữa đâu.”
Kane trầm mặc một lúc lâu, hai mày nhíu chặt, cuối cùng quyết định mở miệng khiêm tốn thỉnh giáo: “Lúc cô và Brian cãi nhau làm thế nào để giải quyết?”
Liv nhún vai: “Anh ấy cần người thì tôi bớt chút thời gian ở cùng, nếu khóc lóc thì dỗ dành vài câu, nếu bùng nổ thì trực tiếp lao vào đánh một trận rồi lăn lên giường làm một phát, cãi vã gì cũng xong hết.”
“… Tôi đi hỏi những người khác.”
Liv và Brian chắc chắn là cặp tình nhân kỳ quái nhất trên thế giới này, kinh nghiệm của bọn họ chỉ có thể giữ lại tự dùng, người khác tuyệt đối không bao giờ có thể lĩnh hội được tinh túy của phương pháp hòa giải vừa thô bạo vừa kinh điển kia.