Kim Bài Bảo Phiêu

Chương 47: Tôi phải đưa anh ấy về

Lyle được to con nửa ôm nửa kéo lôi đi, hai người lảo đảo đi về phía trước. Ý thức của hắn dường như đang bị hãm sâu ở nơi tối tăm nhất trong đáy nước đen đặc, cố gắng giãy dụa thế nào cũng không thể thoát ra được.

To con khập khiễng chật vật lôi người đi một đoạn đường ngắn, một chiếc xe dừng trước mặt. Sau khi xác nhận biển số xe, to con kéo Lyle ngồi vào ghế sau, trầm giọng dặn dò: “Đến bệnh viện Omar.”

Lyle đang mơ mơ màng màng bị hai chữ “bệnh viện” kí©ɧ ŧɧí©ɧ, giống như bị một mũi kim đâm mạnh vào dây thần kinh, cả người đột nhiên run lên, hai mắt đỏ đặc tơ máu gắng gượng mở ra, thều thào nói “Không đi bệnh viện, về nhà.”

To con nhíu mày “Tại sao không đến bệnh viện? Tình huống thế này một mình Vincent làm sao xử lý được?”

Nhưng lần này không có tiếng đáp lại. Hai mắt Lyle đã lại một lần nữa nhắm chặt, không biết vừa rồi là tỉnh táo hay chỉ là nói sảng trong lúc hôn mê.

To con yên lặng nhìn hắn, trong lòng vừa lo lắng nếu không đi bệnh viện thì tình huống sẽ càng thêm nguy hiểm, lại vừa sợ Lyle dặn dò như vậy là có nguyên do, cuối cùng quyết định làm theo lời hắn, nói với tài xế phía trước: “Không đi bệnh viện, về nhà.”

Lyle đầu tư rất nhiều kinh phí cho Vincent, trong nhà cũng có một ít máy móc và thiết bị y tế cao cấp, thậm chí còn có cả một kho máu nhỏ và lưu trữ một vài thành phần huyết tương để đề phòng trường hợp xấu nhất. To con lấy điện thoại gọi cho Vincent, để Vincent chuẩn bị sẵn sàng.

***

Lúc Lyle tỉnh lại, Vincent đang rút ra một ống máu từ trên người hắn. Cảm giác đau nhói trên cánh tay nhắc nhở hắn, bản thân vẫn còn sống.

“Kane đâu?”

“To con nói anh ta bị Daimian đưa đi rồi.”

“Kane bị bắn trúng tim… Anh ấy…” Lyle run rẩy nói không ra hơi, cảnh tượng cuối cùng trước khi hắn mất đi ý thức là cảnh Kane trúng đạn.

“Không có, Kane mặc áo chống đạn.”

Lyle nặng nề thở ra một hơi, chậm rãi chớp chớp hai mí mắt sưng tấy, “Tôi phải đưa anh ấy về.” Ngừng một lúc, hắn lại hỏi, “To con và Liv thế nào?”

“To con trên đùi và một vài nơi khác bị trúng đạn, không nguy hiểm đến tính mạng nhưng tạm thời không thể làm việc được. Liv không bị thương, sau khi hai người về một lúc thì cô ấy cũng về, nửa đêm hôm qua lại đi rồi.”

Lyle mất mấy giây để nghiền ngẫm tin tức này, “Bây giờ là mấy giờ?”

“Năm rưỡi sáng. Phiên điều trần tổ chức buổi chiều, cậu vẫn sẽ đến dự được, yên tâm. Tôi đã kiểm tra lại cho cậu rồi, các vết thương đa phần đều là ngoài da, không có vấn đề gì. Còn về nhãn cầu sung huyết và lên cơn co giật đột phát, có lẽ là bệnh di truyền, chống chọi được qua cơn phát bệnh thì sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.”

Lyle không kịp suy nghĩ tại sao bản thân lại có những triệu chứng kia, vội vàng nói với Vincent: “Gọi trợ lý của tôi đến đây, ngay bây giờ.”

“Bây giờ? Lyle, bây giờ mới có năm rưỡi sáng, hơn nữa cậu cần phải nghỉ ngơi mới có sức để buổi chiều đi tham dự phiên điều trần.”

“Mặc kệ anh ta đang ngủ hay là đang đè nhau với phụ nữ, trong vòng nửa tiếng tôi muốn anh ta có mặt ở đây. Đi gọi điện thoại đi.”

Vẻ mặt hắn nghiêm túc, ánh mắt sắc bén, mặc dù đang nằm trên giường bệnh, nhưng tư thái kia giống như kẻ bề trên uy quyền, mang theo một cảm giác bức bách khiến Vincent không tự chủ được nghe theo.

Sau khi Vincent đi ra ngoài, Lyle vô lực chống tay ngồi dậy, chỉ riêng một động tác này cũng đã khiến hắn thở không ra hơi. Không biết Vincent có phát hiện ra không, nhưng tự bản thân hắn cảm thấy cơ thể mình hiện tại có vấn đề rất nghiêm trọng, có điều nếu đã không nguy hiểm đến tính mạng thì tạm thời cứ gác lại một bên, chờ sau khi cứu được Kane rồi, hắn vẫn còn nhiều thời gian để tìm hiểu rốt cuộc bản thân đang mắc chứng bệnh chết tiệt gì.

Lyle nhắm mắt lại, trong đầu cấp tốc tính toán kế hoạch tiếp theo. Hắn cố gắng bao lâu nay chỉ vì ngày hôm nay, để chứng minh ngài Jasper trong sạch. Bây giờ cơ hội đang ở ngay trước mắt nhưng hắn lại không thể tự mình thực hiện, hiện tại hắn chỉ có thể cố gắng khắc phục được phần nào hay phần đó.

Lyle tin ngài Jasper sẽ hiểu được quyết định của hắn. Hắn không thể mất đi Kane. Y vì hắn mới bị Daimian bắt đi. Daimian luôn muốn gϊếŧ Kane, chỉ cần Kane còn ở trong tay kẻ đó một ngày là tính mạng lại tăng thêm một phần nguy hiểm. Lyle hoàn toàn không dám tưởng tượng, nếu Kane đã chết hoặc bị tra tấn đến không còn là người, bản thân sẽ phát điên làm ra những chuyện điên cuồng gì.

***

Sau khi ăn sáng xong, Lyle cuối cùng cũng lấy lại được một chút sức lực, hắn quyết định đi tắm cho tỉnh táo. Dòng nước lạnh lẽo xối xuống đầu khiến cả cơ thể vô thức run lên, dường như có một nguồn sức mạnh từ nơi sâu nhất trong cơ thể đang vùng vẫy muốn thoát ra, cảm giác này mâu thuẫn mà thống khổ, vừa mệt mỏi lại vừa hưng phấn.

Tắm xong, Lyle đứng im trước gương nhìn chằm chằm bản thân. Sau khi bị Kane ép đem một đầu tóc đỏ nhuộm thành đen, từ đó đến giờ hắn vẫn giữ mái tóc màu đen này, vì cái mà y gọi là trông giống người bình thường. Hiện tại đôi mắt xanh thẳm vì sung huyết gần như đã hoàn toàn biến thành màu đỏ, toàn bộ con ngươi dường như mở rộng thêm một vòng, kết hợp với mái tóc đen đã bắt đầu dài ra khiến cho người ta vừa nhìn đã có cảm giác ma mị quỷ dị như ma quỷ trong truyền thuyết.

Hắn mỉm cười nhìn bản thân trong gương. Sweetheart, xem ra cho dù anh có muốn thì tôi cũng không thể trông giống người bình thường được rồi.

Lúc trợ lý đến, Lyle đang ngồi trong phòng sách gọi điện thoại cho Anderson.

“Tôi tin tưởng vào khả năng của anh. Cho dù không có tôi ở đó, anh vẫn có khả năng làm tốt.”

“Đúng vậy, đem nhược điểm biến thành ưu thế vốn là chuyện anh am hiểu nhất không phải sao.”

“Được rồi, cứ thế đi. Tôi cúp máy đây.”

Ghế dựa chậm rãi xoay lại, hắn khoanh tay trước ngực, ngẩng đầu nhìn trợ lý đang đứng cạnh cửa: “Đờ đẫn đứng đấy làm gì, vào đi, đóng cửa lại.”

Tầm mắt trợ lý không tự chủ được nhìn chăm chú vào kính râm trên mặt hắn. Không thể không nói, dáng vẻ của Lyle hiện tại trông hoàn toàn không giống người lãnh đạo một tổ chức lớn, mà giống như một minh tinh nổi tiếng dùng mặt kiếm tiền hơn, thậm chí hắn còn mặc một chiếc áo sơmi màu đỏ thẫm, trông cực kỳ dọa người.

“Đừng có nhìn chằm chằm tôi nữa, nếu không tôi lại tưởng anh muốn làʍ t̠ìиɦ địch của Sweetheart nhà tôi đấy.” Lyle lạnh nhạt nói.

“Cậu…” Trợ lý không biết phải dùng từ ngữ gì để đánh giá cách ăn mặc kỳ dị của hắn, cân nhắc lựa chọn từ ngữ, “Đến chiều đi cậu có định thay quần áo khác không?”

Lyle đẩy gọng kính râm trên sống mũi, “Chiều nay tôi sẽ không đến.”

“Cái gì?!” Trợ lý kinh ngạc, âm điệu đột ngột tăng vọt, “Vất vả lắm mới đi được đến bước này, phải trả giá không biết bao nhiêu thứ, vậy mà cậu lại không đến?!”

“Tôi có chuyện quan trọng hơn cần làm.”

Vẻ mặt trợ lý có chút quái dị, anh ta không dám hỏi Lyle quá nhiều, nhưng lại không thể lý giải nổi thái độ của hắn. Từ khi Lyle nhậm chức ở Fluorita, anh ta vẫn luôn đi theo bên người hắn, hiểu rất rõ toàn bộ tinh lực của hắn đều dồn hết cho chuyện này. Kết quả sau bao ngày vất vả cũng đến lúc sắp gặt hái được thành công, Lyle lại vì một nguyên nhân nào đó, chấp nhận bỏ qua việc được tận mắt chứng kiến cảnh ngài Jasper được trả lại sự trong sạch?

“Tôi biết anh muốn hỏi cái gì. Nhưng tôi thực sự có chuyện quan trọng hơn phải làm. Sau khi sắp xếp ổn thỏa các vấn đề liên quan đến phiên điều trần, tôi sẽ rời khỏi đây một thời gian ngắn. Cứ nói với bên ngoài là tôi bị bệnh, còn về nguyên nhân của bệnh…”

Khóe miệng

Lyle nhẹ nhàng cong lên: “Chẳng bao lâu nữa anh sẽ nhanh chóng được biết thôi.”