Sau mấy ngày, khẩu vị Bành Điềm mặc dù tốt lên, nhưng cả ngày thần sắc mệt mỏi, luôn không có tinh thần. Nhϊếp Văn Uyên hỏi quân y theo hầu, biết thân thể y không có vấn đề gì, lại tránh không được mà đau lòng.
Khuyên can đủ đường Bành Điềm mới chịu ở lại Tiêu Thành hơn mười ngày để an dưỡng, y mỗi ngày ăn ăn ngủ ngủ, bụng rõ ràng nhiều hơn một tầng thịt.
Thời điểm Nhϊếp Văn Uyên mặc quần áo cho y kìm không đặng vươn tay bóp bóp thịt mềm nơi ấy, làm Bành Điềm không ngừng trừng hắn: “Làm gì đó?”
“Không làm gì hết.” Nhϊếp Văn Uyên- sở trường lấy lòng, cọ xát bên eo y: “Mới đó mà đã bốn tháng rồi.”
“Hừ hừ!” Bành Điềm vén vạt áo lên, xoay trái xoay phải soi gương đồng, “Mập đến nỗi ta không mặc nổi áo giáp rồi. Nói không chừng thêm vài hôm nữa y phục này cũng không vừa luôn.”
Nhϊếp Văn Uyên từ phía sau ôm lấy y, cúi đầu xuống khẽ hôn vành tai y mấy cái, cười nói: “Vậy thì không mặc, vừa vặn tiết trời cũng nóng lên.”
Bành Điềm thô bỉ liếc mắt nhìn hắn: “Trên người để trần thì để trần, phía dưới mà để trần, ta cảm thấy trống rỗng lắm ~”
“Hầy!” Nhϊếp Văn Uyên dở khóc dở cười nói, “Trong đầu ngươi nghĩ cái gì vậy? Suốt ngày ngoại trừ đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ, chỉ có chuyện đó thôi sao?”
Bành Điềm xoay người lại ôm lấy vòng eo thon gầy cứng cáp của Nhϊếp Văn Uyên, cười hì hì: “Cũng không phải, ta muốn đem ngươi ép khô, tránh để ngươi đi gieo vạ cho người khác.”
Dứt lời cũng không đợi Nhϊếp Văn Uyên trả lời đã nghểnh đầu hôn lên miệng người ta.
Nhϊếp Văn Uyên cười mặc y hôn lung ta lung tung, sau một lúc mới ôm chặt y, tinh tế liếʍ mυ'ŧ.
Hôn không bao lâu, tay Nhϊếp Văn Uyên luồn vào trong khố y, thấy mặt sau đã ẩm ướt đến rối tinh rối mù, đơn giản giúp y cởϊ qυầи ra.
Bành Điềm rầm rì một tiếng, đôi mắt đẹp đẽ chăm chú nhìn hắn.
Nhϊếp Văn Uyên vỗ vào cặp mông tròn trịa của y: “Chỉ một lần!”
“Ư ~” Bành Điềm không quá tình nguyện đáp một tiếng, “Không thích tí nào…”
Nhϊếp Văn Uyên ôm y đi đến bên giường: “Tuy có thể hành phòng, nhưng phải tiết chế chút, bây giờ cũng không phải chỉ có mình ngươi.”
Bành Điềm nằm ngửa trên giường nhỏ, gấp gáp cởi dây quần Nhϊếp Văn Uyên, vừa cởi vừa nói: “Nhãi con này chỉ giỏi làm hỏng chuyện, đợi nó sinh ra ta phải đánh cho mông nó nở hoa!”
Nhϊếp Văn Uyên cười đến bất đắc dĩ, nhưng cũng theo y, sáng sớm liền tới một lần.
Kỳ thực trong lòng hai người đều biết, việc này không thể trách Bành Điềm. Trước kia lúc y chưa dùng thuốc, cũng sẽ không cả ngày quấn lấy Nhϊếp Văn Uyên đòi làm loại chuyện này.
Uống thuốc được hơn một năm, du͙© vọиɠ của Bành Điềm rõ ràng càng ngày càng mạnh, thời gian đầu y còn nhẫn nhịn, sau đó ngừng thuốc, để mau chóng có thai, hai người lại không thể khống chế như trước đây được nữa.
Hiện tại, cũng không biết là do thuốc kia hay vẫn là xuất phát từ trong lòng, nghiện nên ỷ lại, Bành Điềm quả thật như Nhϊếp Văn Uyên từng nói, suốt ngày ngoại trừ muốn lên chiến trường, thì chỉ muốn cùng hắn lên giường quấn quýt đến trời đất mịt mùng.
Lúc hai người lần thứ hai đứng dậy lần nữa, đã qua giờ Thìn.
Bành Điềm ngồi ở cạnh giường, Nhϊếp Văn Uyên mặc áo cho y, thời điểm buộc dây lưng không kìm được mà lại gần nghiêng đầu kề tai sát bụng y.
Bành Điềm cúi đầu nhìn hắn, hồi lâu sau mới nhẹ nhàng hỏi: “Có động tĩnh rồi à?”
“Đâu ra mà nhanh vậy được?” Nhϊếp Văn Uyên cười, “Nghe người ta nói, phải chờ tới năm, sáu tháng mới có động tĩnh.”
Bành Điềm trừng hai mắt: “Vậy ngươi làm nửa ngày là làm cái gì đấy?”
Nhϊếp Văn Uyên bị y hỏi mà mặt nóng lên, hiếm khi lắp bắp: “Ta, ta chỉ muốn thân cận với nó một chút…”
Bành Điềm bỗng bật cười: “Ngươi thích thì cứ sờ thôi, làm gì phải đỏ mặt? Ai làm cha mà không vui mừng? Có thể sinh cho ngươi một tiểu tử, trong lòng ta cũng vui lắm.”
Nhϊếp Văn Uyên nhẹ thở gấp, không nói tiếp nữa, áp sát tới giữ lấy eo Bành Điềm, dán mặt vào bụng y.
Bành Điềm một tay chống trên giường, một tay vuốt tóc Nhϊếp Văn Uyên: “Lúc ngươi mới lên làm hoàng đế, ta thường hay nghĩ, sớm muộn gì cũng phải nạp thϊếp cho ngươi. Ta không con không cái thì không sao, nhưng ngươi là hoàng đế Đại Chiêu, không thể không có con nối dõi.”
“Lang Nhi ——” Nhϊếp Văn Uyên nghe y nói đầy bình tĩnh, nhưng cũng biết khi đó trong lòng y có bao nhiêu khổ sở. Đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ, nếu để mình làm như thế, hắn khẳng định sẽ hận không thể đem nữ nhân còn chưa xuất hiện ấy ngàn đao bầm xác rồi lại ngũ mã phân thây.
“Cũng may không lâu sau lão thần tiên kia tới hiến phương thuốc” Bành Điềm cười ha ha, “Trời cao đã định, ngươi cuối cùng cũng không còn cơ hội lấy phụ nữ rồi!”
Nhϊếp Văn Uyên ôm chặt Bành Điềm, những chiếc hôn nhỏ vụn lưu luyến rơi trên da thịt nhẵn nhụi, nếu không phải e ngại y đang có thai, hắn thực hận không thể cùng y phiên vân phúc vũ một phen, làm y vĩnh viễn không xuống được giường.