Sáng sớm hôm sau vào thời điểm mở hàng, Diêu Phong phát hiện Hoàng Khả Khả đang làm việc trong trạng thái không tốt. Mặc dù Đại Hoàng vẫn bị vây bởi trạng thái phấn khởi, nhưng mà thuận tay liền đánh vỡ chén đĩa cùng đôi mắt thâm quầng, đủ để chứng minh Hoàng Khả Khả không làm việc ở tình trạng này được. Thật sự là chịu không nổi…
Trên thực tế, đúng là tối hôm qua Đại Hoàng ngủ không ngon, nguyên nhân chủ yếu là do quá hưng phấn. Một mình chui trong ổ chăn vui vẻ cả đêm, đến sáng tỉnh lại vẫn bị vây ở trạng thái phấn khích, mặc dù đại não phấn khởi nhưng cơ thể lại không chịu đựng nổi. Diêu Phong nhìn thấy mấy món điểm tâm lộn xộn trên bàn, trong lòng quả thực nhỏ máu.
“Hoàng Khả Khả! Đóng cửa!”
“Vâng! Ông chủ!”
Ông chủ ra lệnh một tiếng, Hoàng Khả Khả lập tức cầm khóa, nhanh nhẹn đóng cửa, đến cả nguyên nhân cũng không hỏi, quả thật là đần độn…
Diêu Phong tiến lên nắm áo Hoàng Khả Khả, đem hắn ném lên trên lầu.
“Lăn vào mà ngủ đủ giấc cho tôi!”
Sắc mặt y càng ngày càng khó coi. Cái đầu lớn kia quả thực tỉ lệ nghịch với chỉ số thông minh. Doanh thu buôn bán hôm nay …
Diêu Phong lắc đầu, thật không biết lúc ấy sao lại vậy, cũng không phải mệt đến không dậy được, tại sao lại để tổn thất như vậy?
“Ông chủ…Tôi không đi… Anh đuổi tôi đi tôi cũng không đi…”
Quay đầu lại, tên to xác kia đã sớm lăn ra ngủ như heo chết, miệng còn không ngừng lẩm bẩm. Diêu Phong nhìn chằm chằm khuôn mặt thiếu niên của đại hoàng, nhịn không được vươn tay ra, chọt chọt vào núm đồng tiền bên má hắn, lại khiến bản thân mình bị núm đồng tiền nhỏ kia mê hoặc. Ngủ còn không quên cười ngây ngô, thật là… Không biết mình đã làm gì trong giấc mơ của cậu ta, đuổi cậu đi thì bản thân sẽ rất mệt. Một nhân viên biết nghe lời…
“Ông chủ, anh làm người yêu tôi được không…”
Khóe miệng Diêu Phong khẽ giật giật, sắc mặt có chút khó coi. Lập tức lắc lắc đầu, chắc là mình đã suy nghĩ nhiều rồi, cũng không phải ai cũng có hứng thú với đàn ông.
Thần sắc phức tạp nhìn đại hoàng ngủ say một hồi, Diêu Phong đứng lên đi ra cửa, đóng cửa lại.
“Diêu Phong… Anh chắc chắn không biết tôi thích anh từ khi nào…”
Tay Diêu Phong đang muốn đóng cửa dừng lại một chút, giương mắt nhìn người trên giường, vẫn là bộ dạng ngủ say, hồ ngôn loạn ngữ.
Cậu thích tôi từ khi nào? Hoàng Khả Khả, rốt cuộc cậu là ai…
Trở lại thư phòng, khóa trái cửa. Vô lực đi về phía sau, lưng đυ.ng vào cửa gỗ rắn chắc nhưng dường như y không cảm thấy đau đớn.
“Ha hả…”
Diêu Phong ôm mặt cười khổ. Nhìn về phía sàn nhà trơn loáng, nắm chặt tay đấm xuống, con ngươi đen sâu hút tựa hồ có thể phun ra lửa.
Y lại gặp một kẻ lừa đảo, ngoài mặt làm bộ như thành thật nhưng trong nội tâm lại ôm ý niệm ác độc vô cùng.
Chẳng lẽ không có kẻ nào chịu buông tha y
mà nhất định phải tìm đến tận nơi làm việc của y. Không có kẻ nào trong lòng không có mục đích khác đến tiếp cận y sao. Rốt cuộc cũng như nhau vì…
Lắc đầu, cố gắng gạt kí ức về bảy năm kia ra khỏi đầu. Đối với y đó chính là ác mộng! Đời này cũng không muốn nhớ lại nó nữa!
Nếu bọn họ cùng là một loại người, vậy thì y sẽ không khách khí với Hoàng Khả Khả. Y đã không còn là Diêu Phong mặc người thao túng của bảy năm trước, hiện tại, y sẽ “đáp trả” thật hậu hĩnh…
Diêu Phong y thật vất vả mới có thể vui vẻ mở một cửa hàng. Kết quả lại bị chuyện này phá hỏng. Y không cam lòng. Cho dù không phải vì quá khứ huy hoàng, chỉ bằng cảm giác bị người khác điều khiển, y cũng tuyệt đối không từ bỏ kế hoạch!
Tốt! Hoàng Khả Khả, hiện tại cho tôi xem đến tột cùng mục đích của cậu là gì!