Ngưu Nam

Chương 1: Người đàn ông bị đuổi ra khỏi nhà

Lại là cuối năm của một năm tới rồi, dưới chân núi Ngọa Ngưu Sơn, trong làng Đại Loan, một gia đình họ La, cũng giống từng nhà trong làng cũng đang chuẩn bị ăn tết, nhưng bầu không khí của nhà này lại có vẻ có chút khác biệt so với nhà người khác.

Ông La ngồi xổm ở cửa nhà rột rột rít thuốc lào, mấy ngày hôm trước vợ ông nhận được điện thoại của con trai, nói là lập tức sẽ về nhà ăn tết, việc này đối với nhà ai đều hẳn là chuyện tốt, cố tình nhà ông lại khác.

Năm năm trước con của ông mới vừa tốt nghiệp đại học, lại không tìm được việc làm, lúc về nhà ăn tết thì hai vợ chồng ông liền thương lượng làm mai cho nó với cô gái tốt, ai ngờ thằng nhóc kia quăng một quả bom cho cả nhà, nói không thích phụ nữ, không có cách nối dõi tông đường.

Lúc ấy ông La tức điên, không chỉ có xuống tay tàn nhẫn đánh nó mặt mũi bầm dập, còn nói ra không ít lời tàn nhẫn, cái gì cắt đứt quan hệ cha con, bảo nó cút đi, đời này đều đừng nhận người cha này, coi như chính mình chưa từng sinh ra nó.

Hiện giờ ngẫm lại, không hối hận thì đó là gạt người, ông vừa nháo như vậy thì toàn bộ người trong làng liền biết tới việc này, không ít lời nói xấu, con của ông vừa đi chính là năm năm không về nhà.

Bao nhiêu năm trôi qua tuy rằng ông La vẫn là có chút không tiếp thu được, nhưng dù sao con mình vẫn là con mình, hơn nữa ông cũng tốn chút tâm tư tìm hiểu chuyện của con ông, hiểu được việc này phần lớn đều là trời sinh, muốn trách liền trách ông trời.

Ông vẫn thường nói, con của ông từ nhỏ liền hiểu chuyện ngoan ngoãn, cho tới bây giờ chưa gây chuyện, thành tích còn hàng năm đứng đầu, tốt nghiệp sơ trung liền thi đậu cao trung trọng điểm

trong huyện, tốt nghiệp cao trung liền thi đậu đại học trọng điểm, cuộc đời nó quả thật là thuận lợi tới kỳ cục, mịa nó, thì ra ông trời là chờ tới lúc này đây.

Trong phòng, bà La sáng sớm đã bắt đầu bận rộn, bà thường thường ngẩng đầu liếc mắt nhìn ông La một cái, chỉ là không nói gì với ông ấy. Bà và ông lừa

già bướng bỉnh này đã trải qua hơn nửa đời người, bà rất rõ tính tình bướng bỉnh này của ông già này, nếu mình cho chút thuốc nhuộm thì ông ta lập tức liền hất mũi lên mặt, nếu mình không phản ứng ông ta liền tự nhiên yên tĩnh.

Chuyện vài năm trước đó bà cũng là chấn kinh thất vọng, nhưng thất vọng ra sao chăng nữa thì cũng không thể đuổi con mình ra khỏi nhà, thế giới bên ngoài tốt ra sao đi nữa, người không thể không có cội nguồn. Bà là người phụ nữ tiết kiệm, mới trước đây cũng không được người nhà thương yêu, hiện tại thường thường còn phải trở về nhà mẹ đẻ một chuyến đây này.

Ngẫm lại mấy năm nay con bà một mình bươn chải bên ngoài, tết tới ngay cả nhà đều không thể quay về thì bà liền muốn oán trách lão già nhà bà. Lúc này bà La hạ quyết tâm, qua hai ngày nữa con bà trở về, lão già sống dai này nếu lại đuổi con bà đi thì tới lúc đó bà liền đi theo con bà cùng nhau đi, để lão tự mình canh căn nhà nát này, sống một mình đi.

Cách đó ngàn dặm, một chiếc xe lửa chạy từ phía Nam tới, tâm tình của La Mông cũng là thấp thỏm, năm đó bộ dáng cha anh

nổi điên cho tới bây giờ vẫn còn mới tinh trong đầu anh. Không biết lần này ông ấy sẽ dùng cái gì tiếp đón chính mình, cái cuốc hay là đòn gánh?

Vẫn là đòn gánh tốt hơn, đau ít hơn, ít nhất không mất mạng.

La Mông cân nhắc nên gọi điện trước cho mẹ anh, bảo bà giấu kỹ cái cuốc dao phay trong nhà đi? Nghĩ tới đây thì anh lại nhịn không được nở nụ cười, mặc dù có chút lo lắng tình huống phải đối mặt sau khi về nhà, nhưng nhiều năm không về nhà như vậy, hiện giờ ngồi ở trên đoàn tàu về quê thì trong lòng vẫn thật cao hứng.

Nhiều năm trôi qua, mỗi khi ngày lễ ngày tết, La Mông đều nghĩ sẽ về nhà một chuyến? Nhưng mà mỗi lần anh đều lại không hạ được quyết tâm. Cha mẹ lớn tuổi, dù sao đi kí©ɧ ŧɧí©ɧ ông bà cũng không tốt,

sớm biết thế thì lúc trước anh sẽ không nói thật là không thích phụ nữ và vân vân, tự một mình mình biết là được, bao nhiêu gánh nặng đều để một mình anh gánh là được rồi.

Nếu năm đó La Mông không nói ra những lời đó thì hiện tại ông La sẽ có một người con gần 30 tuổi còn chưa kết hôn, ông có thể hai ngày ba hôm gọi điện thoại bảo anh mau tìm một người bạn gái, tết về

nhà mai mối gặp mặt làm liên tục, thời gian sẽ ở trong sự sốt ruột của ông bà mà từng năm từng năm trôi qua, mà La Mông anh, thủy chung đều là 1 quang côn

(trai ế, còn zin).

Mà năm năm trươc la Mông là một Lăng Đầu Thanh*, vô tư tới gần như ích kỷ, khi đó anh luôn luôn không

muốn phải sống cả đời nặng nề trong dối trá, cũng không muốn lừa gạt cha mẹ tràn đầy hy vọng đối

với chính mình, cho nên anh đã nói ra sự thật.

*Lăng Đầu Thanh, là một từ chúng ta thường dùng trong đời sống, nói về người nào đó làm việc không có đầu óc, hoặc không động não, chưa bao giờ phân tích, phán đoán tình hình nội dung, tính chất, đúng sai, phải trái vân vân của sự việc đã hành động mù quáng, hậu quả, bởi vì phương pháp hành động mẫu thuẫn với tình hình phát triển của sự việc, cuối cùng vấn đề nhỏ không đáng để mắt tới thành ra vấn đề lớn hậu quả nghiêm trọng, chuyện tốt biến thành chuyện xấu.

[Nghe đồn là do]: Tên đầy đủ của Lăng Đầu Thanh là Bách Hưởng Thiên Túc Trùng, cũng là Thổ Long, là quái vật khó thấy được trong truyền thuyết địa phương, tả nó giống như con rết có nhiều chân, màu xanh biếc, lại to lớn vô cùng, cái đầu to cỡ nắm tay của người trưởng thành. Hễ thấy cái gì là tấn công liền, cho nên người ta gọi nó là Lăng Đầu Thanh, ở nông thôn đồn Lăng Đầu Thanh lớn rất chậm, từ thời thơ ấu đến thời kỳ trưởng thành cần tận mấy trăm năm.

[…]

Có điều nó là vì màu sắc cơ thể cùng với cái tên Lăng Đầu Thanh do tập tính thấy người là cắn lại được sử dụng rộng rãi để chỉ người tính tình nóng nảy, không phân biệt phải trái.

Đời người luôn tràn ngập vấn đề phải lựa chọn, nhưng trước tới giờ không có đúng sai, nhưng mỗi khi mình làm ra một cái lựa chọn thì chính mình sẽ chịu trách nhiệm vì lựa chọn này, nhận được lợi ích từ nó mang tới, cũng đồng dạng phải chấp nhận tai họa nó mang tới cho mình.

Năm năm trước, La Mông làm lựa chọn, vì thế anh không cần giống người đồng tính khác cũng sinh hoạt tại bên trong sự dối trá, anh bình thản bị đánh một chút, sau đó bình thản mang theo hành lý rời khỏi quê nhà, mấy năm gần đây anh có nhà mà không về được, trong lòng cũng bị áy náy tra tấn.

Tuổi cha mẹ dần dần lớn, chẳng lẽ anh còn có thể vẫn không trở về nhà sao? Một mình một người sinh hoạt tại trong thành phố phồn hoa trống rỗng này, để cha mẹ lớn tuổi ở quê nhà xa xôi mỗi năm lại già đi?

Ngay khi La Mông đang do dự chần chừ

thì mùa đông lại tới, mùa đông này mang tới vận may cho anh, nó thúc đẩy anh hạ quyết tâm về nhà.

Chập tối ngày đó la Mông cầm một hộp thức ăn nhanh đi về căn phòng mình thuê, lúc đi qua công viên của tiểu khu thì nhìn thấy một ông cụ đang ngồi ở bên cạnh bồn hoa gặm bánh mỳ nhạt nhẽo, anh nhất thời động lòng trắc ẩn, đã đưa thức ăn nhanh của mình cho ông cụ, lại cho ông cụ 100 đồng.

Ông cụ cho La Mông một miếng ngọc thạch, chất lượng của ngọc thạch không được tốt lắm, dùng sợi dây

màu đỏ rẻ tiền buộc qua. Xuất phát từ lễ phép nên La Mông nhận lấy miếng ngọc thạch từ trong tay ông cụ, thuận tay đeo ở trên cổ của chính mình.

Không ngờ tới khi anh về tới trong nhà thì miếng ngọc thạch này sớm biến mất, mà trong đầu của anh lại nhiều ra một con suối trong suốt, bốn phía con suối dùng tảng đá đắp quanh, trong suối còn có một tấm bia đá, mặt trên khắc hai chữ “Linh Tuyền”, bút pháp cổ xưa cứng cáp.

La Mông ý niệm vừa động thì lòng bàn tay liền hiện ra một vốc nước suối, nước suối mát rượi trong veo, uống vào miệng lại ngọt lành tinh thuần, làm cho người ta thần thanh khí sảng

(tinh thần thoải mái, tâm tình thư sướиɠ).

La Mông không biết ông cụ kia là cảm kích hay là dưới tình huống không biết mới cho anh con suối này, nếu anh làm như không biết việc này, vậy chính anh không phải chiếm lợi cực lớn của người khác, hơn nữa vẫn là một ông cụ nghèo túng bần cùng.

Anh lập tức lại đi tới công viên, dọc theo đường đi còn suy nghĩ khi gặp lại ông cụ thì phải làm như thế nào, nếu ông cụ kia cảm kích thì tự nhiên là sẽ cảm ơn anh, ân đức lớn như vậy, vô luận cảm ơn như thế nào cũng không quá đáng. Nếu ông ấy

không biết chuyện này, như vậy La Mông cũng sẽ không nhắc tới chuyện con suối này, hoài bích có tội*, chuyện linh tuyền tự nhiên càng ít người biết càng tốt, nhưng anh có thể cho ông cụ tiền.

* Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội: Kẻ vô tri không có tội, chỉ vì có bảo ngọc mà mang tội – nguyên chỉ người vốn không có tội, nhưng người có vật quý bên mình sẽ mang lại tai hoạ, sau cũng có ý so sánh người có tài hoa hay ý tưởng, nhan sắc,…cũng có thể mang đến tai hoạ.

Năm năm nay La Mông lăn lộn nhiều rồi, ba năm trước đây anh và một đồng nghiệp đáng tin cùng nhau từ chức mở một nhà máy nhỏ, lúc ấy anh đầu tư tất cả tiền gửi ngân hàng của mình, nhưng anh chủ yếu vẫn dùng tiền đó để nhập trang thiết bị, đồng nghiệp kia của anh rất có của cải, tài chính chủ yếu vẫn là dựa vào cậu ta.

Mấy năm này La Mông làm quản lý tận lực nghiên cứu phát triển sản phẩm mới, cũng giải quyết một ít nan đề kỹ thuật, hiện giờ nhà máy đã đi vào quỹ đạo, cũng có được một đội ngũ kỹ thuật của chính mình, anh rốt cục có thể nghỉ ngơi, anh tự thưởng cho mình một kì nghỉ dài hạn, chuẩn bị thả lỏng thư giãn tốt.

Hai năm trước nhà xưởng còn đang ở giai đoạn đầu, kiếm chút liền lập tức tiêu vào trên thiết bị mới, cho nên vừa mới bắt đầu cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, cuối năm trước nhưng thật ra được chia 30 vạn, năm nay đại khái cũng kha khá.

Chút tiền ấy La Mông vốn là muốn dành cho hạng mục nhỏ khác, nhưng mà hiện giờ cho dù đem tất cả số tiền này cho ông cụ kia thì anh cũng không cảm thấy tiếc chút nào. Bởi vì tiền bạc chỉ mua được đồ đạc có hạn thôi, mà một cái linh tuyền này đã

vượt xa tưởng tượng của anh, một ít người có vô số tiền bạc nhưng cả đời cũng không có duyên gặp được vật này.

La Mông đã quyết định chủ ý rồi, nhưng mà khi anh trở lại công viên thì ông cụ lại sớm không có bóng dáng, anh tìm kiếm ở xung quanh khu nhà thật lâu, thủy chung không thu hoạch được gì, hỏi người xung quanh thì đều nói không có gặp qua một ông cụ như vậy.

Sau đó một đoạn thời gian khi La Mông rảnh liền ra ngoài đi dạo, hy vọng lại gặp lại ông cụ kia, nhưng mà đối phương lại như là bốc hơi khỏi nhân gian, không còn có xuất hiện nữa. Ở trong một thành phố có hơn ngàn vạn dân cư, muốn tìm một ông cụ không biết tên, không nhớ rõ mặt mũi thì vốn sẽ không là một chuyện dễ dàng.

Tới khi cuối năm tới thì La Mông rốt cục từ bỏ việc tìm kiếm, anh gọi điện về nhà, là mẹ anh nghe máy, nghe anh nói anh sẽ về nhà thì mẹ anh có vẻ thật cao hứng. Sau đó anh lại gọi cho bên đối tác, nói là phải về quê một chuyến, tạm thời không đi làm, chức vị quản lý kia cũng đừng giữ cho anh nữa, về sau anh cũng chỉ là cổ đông, mà không còn là quản lý công nhân viên chức nữa.

Khiến cho La Mông hạ quyết tâm muốn về nhà chính là cái “linh tuyền” này, trong khoảng thời gian này anh vẫn uống nước suối của “linh tuyền”, hơn một tháng qua anh cảm thấy chính mình tựa hồ tinh thần hơn rất nhiều so với trước kia, thân thể cũng rất tốt, mỗi ngày buổi sáng tỉnh lại đều cảm thấy thần thanh khí sảng, liền ngay cả tầm nhìn vốn thường xuyên sẽ cảm thấy có chút mơ hồ cũng trở nên rõ ràng lên.

Ngoại trừ dùng để uống thì La Mông còn tưới nước suối của linh tuyền tại vườn hoa của tiểu khu nhà anh, kết quả chưa tới nửa tháng thì mảnh hoa cỏ vốn sống dở chết dở kia liền bộ dạng xanh um tươi tốt, căng tràn sức sống.

Trong tay giữ bảo bối tốt như vậy, La Mông tự nhiên sẽ không quên cha mẹ lớn tuổi của chính mình, lần này anh đã hạ quyết tâm, cho dù ông La quơ cuốc, đòn gánh bảo anh cút thì anh cũng tuyệt đối không cút.