Muôn Vàn Sủng Ái

Quyển 3 - Chương 47: Sắc đẹp ác độc 2

Edit: Hyukie Lee

“Trước tiên rời khỏi nơi này, tìm nơi an toàn.”

Âm thanh chậm rãi thong dong phá vỡ trầm mặc, ánh mắt Tang nhìn lướt qua những kẻ vẫn còn ẩn nấp, hắn quan sát bốn phía, ra hiệu Triêu Đăng đi theo phía sau.

Vẻ đẹp ác độc cũng như pheromone càng ngày càng đậm, mùi vị ngọt ngào đến cực điểm trong lúc vô tình hấp dẫn một lượng lớn alpha, may mà bọn họ rời khỏi rất nhanh. Tang chọn một gian nhà trọ, sau khi khóa kín cửa sổ, đôi ngươi hổ phách rũ xuống không nhìn hai chân của mỹ nhân đã nhũn ra.

“Tôi đi mua thuốc ức chế.”

Triêu Đăng nhỏ giọng đáp lại, không đợi Tang dời bước đã thấy đối phương trượt xuống sofa. Vì ảnh hưởng của tìиɧ ɖu͙©, tay chân bủn rủn không thể điều khiển nên omega liền trượt chân. Tang nhanh chóng đi đến đỡ lấy đối phương, lại không lường trước hành động ấy khiến Triêu Đăng run rẩy, đôi môi xinh đẹp phát ra hơi thở yếu ớt.

Sao lại… Nhạy cảm như vậy?

Ánh mắt hắn dời đến ghế sofa, sau khi thấy rõ chất lỏng ngọt ngào ẩm ướt trên đó, không kìm được dời mắt đến gương mặt Triêu Đăng. Khuôn mặt nhỏ trù lệ ửng đỏ một mảnh, môi lưỡi đỏ tươi dường như có thể thấy được hàm răng tuyết trắng.

Đôi ngươi hổ phách che lại cảm xúc không thể nói rõ, Tang làm tròn trách nhiệm: “Sofa ướt, ngồi trên giường?”

“… Ừ, được…”

Thời kì động dục lại thêm giá trị thù hận, sảng khoái muốn xỉu.

Trong hoảng hốt dường như có ai ôm y đến bên giường, rồi kéo cửa ra nhanh chóng rời khỏi. Sau khi Tang buông người ra, kɧoáı ©ảʍ khủng bố khó có thể ức chế yếu hơn một nửa, vừa nãy đối phương cũng không để lộ nửa phần pheromone, dù tận lực sử dụng thuốc ức chế đặc thù alpha thì cũng không thể phủ nhận hắn vô cùng cường hãn.

Không lâu sau, ngoài cửa truyền đến âm thanh chìa khóa vào ổ.

“Thuốc uống và thuốc bôi.” Kèm theo tiếng giày da đạp đất là tiếng nói nhu hòa của thanh niên: “Bác sĩ nói tình huống của ngài tốt nhất là dùng thêm thuốc bôi bên ngoài, ông ấy kêu tôi khuyên ngài, đừng ngượng ngùng.”

“Cái gì…??”

“Nhét nó vào, ngài sẽ thoải mái rất nhiều.”

Cách đó không xa là viên thuốc màu lam nhạt được bao bọc nhỏ gọn, Tang đưa thuốc ức chế và thuốc viên vào tay Triêu Đăng, vô cùng thân sĩ cúi người xuống nói khẽ: “Tôi chờ ngài bên ngoài, nhị thiếu gia.”

Cửa gỗ nâu đỏ đóng lại khí tức dụ người của omega, có lẽ đối với alpha khác nó sẽ hữu hiệu nhưng đối với một sát thủ mà nói, phân biệt mùi hương của mỗi người là bài tập cơ bản, từ trên xuống dưới mỗi một tế bào đều bị pheromone thơm ngọt có tính chất hủy diệt giam giữ, Tang hít sâu một hơi.

“Á à, cái này có chút không tốt lắm.”

Triêu Đăng lầm bà lầm bầm, trên môi lộ ra nụ cười mờ mịt, bàn tay dứt khoát thuận theo du͙© vọиɠ mò về phía dưới của mình.

Bầu trời sáng sủa đột nhiên bị mây đen vùi lấp không còn tia sáng, lan điếu trên bệ cửa sổ bị mưa quật rớt mấy đóa hoa non. Khi Triêu Đăng từ trong phòng đi ra, Tang chờ đợi bên ngoài hút một điếu thuốc, hắn tùy ý ngồi trên lan can màu đồng, nhìn qua là một tư thế rất soái. Thấy Triêu Đăng ra, hắn nhảy từ trên xuống dưới, bàn tay quanh năm cầm súng làm động tác mời.

“Bên ngoài có thành viên gia tộc đang chờ.”

“Nói mới nhớ.” Triêu Đăng nắm tóc: “Tại sao đột nhiên anh lại thành hộ vệ của em?”

“Ngài cảm thấy thân thủ của tôi thế nào?”

“Cao thủ.” Triêu Đăng vô cùng nể mặt: “Ngài có thu đồ đệ không?”

“Học cái này rất cực khổ.” Đôi mắt của Tang tràn đầy ấm áp, nhìn qua vô cùng chân thành: “Nhị thiếu gia không cần khảo sát bản lĩnh của cấp dưới. Ba ngày trước tôi tham gia hội chiêu mộ của gia tộc Costa, vì tương đối biết đánh nhau nên bọn họ cho tôi đến làm hộ vệ mới của ngài, kiếm cơm ăn thôi.”

Thấy Triêu Đăng liên tục nhìn chằm chằm chính mình, Tang cười cười: “Sao vậy?”

“Em muốn ăn kẹo.”

Thanh niên hơi run, chợt cười móc từ áo khoác ra một cục đường gói trong giấy bạc.

“Đây là kẹo cai thuốc, rất ngọt.”

“Được, cảm ơn ~”

Tang bung dù dùm Triêu Đăng, hai người trước sau tiến vào xe ô tô của gia tộc Costa, mưa rào nặng hạt lặng yên men theo đường nét đen huyền của thân xe, bánh xe lăn làm văng bọt nước tung tóe, giọt mưa trầm mặc quấn quanh hoa gai tao nhã, kí hiệu Costa.

Thứ bảy, toàn bộ Sicillia được bầu không khí thanh mát bao trùm, cơn mưa rời khỏi, trước biệt thự gia tộc Costa người đến người đi, ô dù to bự che lại mặt trời chói chang, nước trái cây và hương rượu trộn lẫn tạo thành hương vị thuần mỹ, champagne trong tay nhóm phu nhân nhẹ nhàng lay động, trong chính thất gia tộc của đám thủ lĩnh đều có omega phong tình khác nhau, nam có nữ có, thanh xuân mỹ lệ nhưng vì phải chú ý lễ tiết nên đại đa số đám alpha đều không nhịn được phóng pheromone của mình lung tung.

Người người đều biết con trai độc nhất của gia tộc Costa là một omega thanh nhã vô song. Từ trăm năm trước khi thế giới xuất hiện sự phân chia giới tính ABO, dù phụ nữ là alpha cũng có cơ thể mà các chỉ tiêu đều mạnh hơn đàn ông beta và đàn ông omega chứ không phân chia theo năng lực sinh dục. Dựa theo truyền thống của Sicillia, vị trí thủ lĩnh gia tộc không truyền cho phụ nữ và dòng họ khác, vì vậy trong yến hội nếu có thể đạt được ánh mắt của mỹ nhân, không chỉ có thể ôm lấy ôn hương nhuyễn ngọc vào ngực hưởng thụ mà còn có thể danh chính ngôn thuận bỏ gia tộc lớn thứ ba Sicillia vào túi mình.

Vô số alpha anh tuấn mạnh mẽ thăm dò mỹ nhân trốn trên ban công, vừa nãy dường như Triêu Đăng phải tiếp rượu các vị thủ lĩnh nên giờ có chút say, pheromone đầu độc lòng người lúc ẩn lúc hiện xoay quanh không khí. Sau khi omega bị kí hiệu, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì không khác nào đồ vật của alpha, lại thêm tiểu mỹ nhân phương Đông nắm giữ quyền thừa kế gia tộc Costa, alpha của y không chỉ có thể sở hữu thân thể mỹ diệu căng mịn mà đồng thời còn có thể khống chế hướng đi của toàn bộ Sicillia, không thể nghi ngờ, đây là một miếng mồi vô cùng mê hoặc.

“Đây không khác gì “tranh sủng””. Triêu Đăng mới vừa thoát khỏi mấy cô thiếu nữ tuổi thanh xuân, lắc lắc ly rượu đi đến bên Tang. Pheromone của nhóm alpha trong không khí nối liền không dứt, đôi mắt hổ phách và rượu hoa tinh mỹ trong cốc thủy tinh có màu sắc giống nhau như đúc: “Nhất cử nhất động của ngài đều là sự cám dỗ.”

“Tang rất được hoan nghênh nha ~” Triêu Đăng lái sang chủ đề khác: “Rõ ràng không phải A cũng chẳng phải O, lớn lên đẹp trai thế làm gì?”

“Nhị thiếu gia cũng rất được mọi người yêu mến.” Hắn uống một hớp rượu: “Ngoại trừ đẹp trai, còn cần một ít kĩ xảo nhỏ.”

“Đẹp đến mấy cũng vô dụng, nhị thiếu gia chẳng mấy chốc sẽ thành nhị thiếu phụ.” Triêu Đăng vô liêm sỉ lại gần: “Cao nhân, không dạy em đánh nhau thì dạy em tán gái nha?”

“Đây là bản năng của đàn ông Italia.”

“Đáng tiếc em còn không phải là người Italia chân chính. Mẹ em là Hoa kiều, cha rất yêu mẹ, nhưng bất đắc dĩ đi sớm.”

Phắc diu cái thân phận tổng thống sắp xếp.

Rốt cuộc mình cũng thành đứa con lai, bước tiếp lên con đường của Tiễu ca, éc éc.

“Vậy thì thật đáng tiếc.”

Âm thanh áy náy của Tang lạc vào trong gió, âm sắc so với đàn ông bình thường còn muốn mềm hơn, vì vậy khi nghe cảm giác vô cùng ấm áp. Triêu Đăng cười hì hì khoát tay một cái: “Nếu đáng tiếc thì mang em ra ngoài đi, ở đây thêm chút nào nữa chắc em xỉu luôn quá.” Tựa hồ sợ nghe lời từ chối, Triêu Đăng liền nói tiếp: “Tang, có lúc em cảm thấy làm beta rất tuyệt… Anh thấy omega thế nào?”

“Tiểu tinh linh?” Tròng mắt của thanh niên tóc nâu xẹt qua ánh sáng, bộ dáng như vậy lại rất giống một chàng trai không ưu tư không muộn phiền: “Omega rất đáng yêu, trên người có mùi vị ngọt ngào, còn nữa, tôi rất tình nguyện dẫn ngài đi khỏi nơi này.”

“Vì bản năng của đàn ông Italia?”

[Giá trị yêu thương: 1 sao.]

“Không.” Tang rộng rãi cười rộ lên: “Thỏa mãn ngài là bản năng của tôi.”

Dọc theo con đường nhỏ gồ ghề được lát đá, hương vị của phô mai tinh khiết hòa tan vào hamburger vô cùng thơm ngon, trong tủ kiếng của cửa hàng thời trang trưng bày bộ quần áo được ưa chuộng hiện nay, các cô gái hương tóc mai ảnh đi tới đi lui, chân dài xinh đẹp khiến người không thể dời mắt.

“Một canh giờ.” Rời khỏi tiệc rượu của gia tộc Costa, Triêu Đăng ôm lấy cổ Tang, cùng hắn đi vào con đường rộng ở trung tâm xem gái: “Nếu như anh thắng thì em đồng ý anh một chuyện, ngược lại cũng thế.”

“Nhất định phải thi sao? Nhị thiếu gia.” Bên trong đôi ngươi hổ phách lộ vẻ bất đắc dĩ: “Trong thời gian ngắn xem ai quyến rũ được nhiều cô gái hơn… Thiệt hết sức.”

“Một là thi hai là chết.”

Bắt chước tổng thống nè, giả vờ một bộ tinh tướng nè.

“… Được rồi, ngài luôn luôn đúng.”

Được đối phương đồng ý, Triêu Đăng lập tức đi vào trung tâm đường lớn, xông đến trước mặt chị gái chân dài, váy ngắn bao mông và thắt lưng choàng quanh hiển lộ đầy đủ đường cong sắc nét, Triêu Đăng tiến lên một bước.

“Xin chào.” Y mỉm cười: “Xin hỏi đường đến trung tâm đi thế nào? Có rất nhiều khu mua sắm.”

[Mau mau nhanh nhanh, mở kĩ năng cho tui, cái kĩ năng điên cuồng hấp dẫn bất cứ người nào á?]

[… Kĩ năng của cậu vẫn luôn mở.]

“Nơi này chính là trung tâm.” Chị gái xinh đẹp cười rộ lên, tóc đen và mắt tím thâm thúy hòa lẫn: “Cưng muốn đi đâu?”

[Giá trị yêu thương: 3 sao.] Hệ thống thực sự không đành lòng: [Cô ấy là alpha.]

Éc, đây là loại phụ nữ có thể biến Đăng Đăng thành thiếu phụ á hả.

Triêu Đăng duy trì ý cười: “Vậy tôi đi đây, xin lỗi đã làm phiền.”

Chị gái xinh đẹp nhíu nhíu mày đầy hứng thú khao khát, cánh tay trắng nõn khẽ nhúc nhích, mùi hương ngọt ngào trong không khí khiến đôi mắt cô nàng tối đen.

“Sao lại gấp.” Chị gái nhấc bàn tay cầm túi shopping đến gần eo Triêu Đăng: “Cưng tên gì? Sweetheart.”

“… Tôi tên Sweetheart.”

“Đúng là không thành thực, nhưng không sao đâu, hồi nữa chị sẽ làm cưng hỏi gì đáp đó.” Cô nàng say sưa cảm thụ hương vị mê người đến sa đọa của omega trước mắt này: “Cưng ngọt quá, alpha của cưng sao lại bỏ mặc cưng chạy loạn thế này?”

“…”

Nước từ đài phun nước văng lên tung tóe, thanh niên tóc nâu cố ý làm rớt đồ của nam beta rồi bước lên vài bước đưa đồ đánh rơi cho chủ nhân của nó: “Xin lỗi, xin hỏi có phải đồ của cậu không?”

“A, vâng!” Nam thanh niên nhìn đôi gò má trắng nõn của Tang, đặc biệt là gương mặt với nụ cười đẹp tuyệt trần kia, ngay lập tức khuôn mặt đỏ bừng: “Cảm ơn, cảm ơn…!”

Khóe môi Tang cong cong, vừa định nói chuyện liền thấy một đám người tụ tập bên kia đường phố, không khí nổ tung, pheromone dần trở nên mãnh liệt làm hắn nhíu mày, dù tạm thời Tang vẫn duy trì dáng dấp của beta nhưng du͙© vọиɠ xâm lược ăn vào xương tủy của alpha khiến hắn có chút khó chịu, đặc biệt là khi mùi hương bị pha tạp giữa một đống omega và beta. Nhưng đám alpha kia lại làm như không thấy mà chỉ lo đuổi theo một mục tiêu duy nhất…

“Nhị thiếu gia?”

Trong đám người phía trước, Tang nhìn thấy khuôn mặt nhỏ đầy hoảng sợ, thở không ra hơi cố gắng lao nhanh.

“Không chơi nữa không chơi nữa!” Sau khi nhìn thấy hắn Triêu Đăng lập tức bùng nổ tiếng kêu vui sướиɠ sợ hãi, đám người truy đuổi phía sau thấy vậy âm trầm mấy phần: “Cao thủ, cứu mạng cứu mạng!”

“… Ngài thật là…”

Thanh niên vừa bực mình vừa buồn cười nhìn y xông lại, nhún một cái lên đài phun nước bên cạnh đến bên Triêu Đăng. Đám người đi sau có không ít alpha thân thủ nhanh nhẹ, khi nhận ra bọn họ đem hết toàn lực muốn bắt lấy cơ thể yêu kiều của omega, Tang không nhịn được mỉm cười lắc đầu một cái: “Đúng là đồ gây rắc rối.”

“Có phải anh có ý kiến gì với em không?”

Không đợi Tang nói chuyện, Triêu Đăng nhếch lên khóe môi: “Kìm chế nha.”

Đối với trình độ của sát thủ như bạch điểu mà nói, muốn bỏ rơi đám người này còn dễ hơn ăn cháo, nhưng vì tránh Triêu Đăng khả nghi, Tang cố ý trì hoãn bước chân, vì vậy dẫn đến pheromone bạo động trong diện tích lớn, đặc biệt hơn đầu não gây ra bạo động có đặc thù tương tự nhân vật chính đột nhiên biến mất ở tiệc rượu của gia tộc Costa. Khi nhìn thấy xe ô tô có gia huy hoa gai cách đó không xa, Tang dừng lại một chút, ra hiệu Triêu Đăng nhìn phía bên kia.

Bên trong biệt thự Costa, bầu không khí của yến hội rất trầm nặng, vì nhân vật chính không có ở đây nên nhóm alpha trẻ tuổi không hứng lắm, thế hệ trước am hiểu mưu kế thủ đoạn, có không ít người quan sát thấy bước chân gấp gáp của thị giả hướng đến chỗ thủ lĩnh gia tộc Costa nói gì đó, người sau gật đầu rồi vô thanh vô thức rời khỏi đại sảnh.

“Từ sáng đến tối con đã làm gì, A Đăng?” Vị thủ lĩnh gia tộc Costa đã vào tuổi trung niên, thấy đứa con trai độc nhất và một đám bảo tiêu chen chúc đứng cúi đầu trong phòng, khuôn mặt nghiêm nghị xẹt qua một chút từ ái bất đắc dĩ: “Tự tiện rời khỏi dạ tiệc thì thôi đi, ai cho con lá gan khơi ra bạo động?”

“Ba, con chỉ đi chơi một chút thôi mà.” Triêu Đăng như một thiếu niên quý tộc không biết trời cao đất dày mà ngụy biện: “Ai biểu bọn họ không có chuyện gì vui…”

“Con còn dám nói! Lỡ như xảy ra chuyện gì thì làm sao đây?” Lão Costa trừng mắt liếc con trai một cái: “Là ai giúp con chạy ra ngoài?”

“Tự con đi.” Triêu Đăng không chút do dự: “Con không chịu nổi bầu không khí của dạ tiệc, cảm giác như mình là vật phẩm vậy đó.”

“A Đăng, lời nói dối bắt đầu một tội ác, huống hồ sẽ không ai dám đem người thừa kế gia tộc Costa ra làm vật phẩm.” Lão Costa làm động tác dừng lại câu chuyện của Triêu Đăng, hai mắt nhìn về phía Tang vẫn lặng im: “Cậu là hộ vệ mới của nó nhưng cuối cùng lại bị phát hiện đi cùng nó, cậu giúp A Đăng chạy ra ngoài, ta nói đúng không?”

“Ba—-“

Tang gật đầu.

“Đáng chết, Tang!”

Lão Costa nhìn Tang mặt không đổi sắc, khen ngợi nói: “Nghe bọn họ nói trong buổi chiêu mộ cậu liên tiếp đánh bại ba hộ vệ thân cận của ta? Đúng là tiểu tử khí độ bất phàm.” Lão chuyển đề tài, ngữ khí nghiêm túc: “Cậu không nên dẫn người thừa kế Costa rời khỏi, lại đặt nó vào hiểm cảnh, dựa theo quy củ, đương nhiên cậu phải chịu phạt.”

“Khoan đã.” Triêu Đăng diễn vô cùng sâu: “Ba! Ba muốn phạt anh ấy thì phạt cả con luôn này, là con ép.”

“Ba đâu có nói ba không phạt con.”

“…”

Rồi hiểu luôn, toi đời.

Lão Costa xoa xoa cây gậy chống, nói nhỏ với người bên cạnh: “Cấm đoán nhị thiếu gia và hộ vệ của nó 24 giờ. Tách hai người ra.”

Mặt trời hạ xuống, tinh thần bay lên, ngân hà kéo dài mãi trên không trung, cơn gió đêm mang theo hơi nước Địa Trung Hải lành lạnh. Dưới sự cưỡng bức dụ dỗ của Triêu Đăng, thuộc hạ phụ trách giam giữ sắp xếp phòng hai người cạnh bên, chỉ cách nhau một bức tường.

“Tang?”

Triêu Đăng gõ gõ vách tường, gian phòng cấm đoán này được làm từ sắt lá và gỗ, hiệu quả cách âm không tốt nhưng bên kia chậm chạp mãi không hồi đáp.

“Tang…?” Triêu Đăng chưa từ bỏ ý định: “Tang Tang Tang?”

“Sao vậy.”

Âm thanh mềm mại của thanh niên truyền đến từ bên kia, có chút mơ hồ nhưng rất dễ nghe.

“Anh có sao không?”

“Không sao.”

“Cái kia…” Tựa hồ bên kia đang do dự, cách một mặt tường Tang vẫn có thể tưởng tượng ra hình ảnh omega xoắn xuýt xin lỗi và khí tức ngọt ngào: “Xin lỗi, là em quá tùy tiện, tùy tiện kêu anh dẫn ra ngoài, mang đến nhiều phiền phức cho anh.”

Trên gương mặt tú lệ xẹt qua tia giễu cợt, Tang tựa đầu vào tường, đôi mắt khép hờ che lại chút cười nhạo bên trong đôi hổ phách, cặp môi xinh đẹp hơi nhếch lên, hắn vừa định mở miệng an ủi omega ngây thơ đơn thuần thì nghe thấy giọng nói mang theo ý cười của đối phương.

“Thi thố ngày hôm qua, anh thua em đúng không?”

“Hả? Phải.”

“Anh nợ em một chuyện, bây giờ thực hiện đi.” Triêu Đăng dừng một chút, có chút hờ hững, rồi giọng nói đột nhiên khẩn trương lên: “Không được ghét em.”

[Giá trị yêu thương: 2 sao.]

“Ừ.” Từ vách tường bên kia truyền đến tiếng cười trầm thấp: “Không ghét em.”