Muôn Vàn Sủng Ái

Quyển 2 - Chương 23: Quốc sắc thiên hương 2

Edit: Hyukie Lee

Ban mai lan tràn trên đỉnh đầu, gió mát vờn quanh cung điện khổng lồ yên tĩnh không tiếng động, đào hoa mới nhú chạc cây lấp ló bờ tường. Tu sĩ mặc đạo bào ngân hoa nhẹ nhàng đi lại, đá tảng bị sương mù lượn lờ che khuất, Dạ Huyền cung như chốn bồng lai tiên cảnh.

Bảng ma đầu được treo ngay cổng vào, chữ đen gạch đỏ, ma đầu từ vị trí thứ ba nhảy lên đầu bảng kèm theo sự kiện dọa người – Thất Bảo lâu bị cháy. Thất Bảo lâu không nằm trong tám môn phái lớn nhưng lại cùng chung một nhịp thở, khác với Dạ Huyền cung có thực lực cường hãn thì Thất Bảo lâu sự vào kĩ thuật cao siêu rèn đúc vũ khí xưng bá giới tu chân. Đương thời, đại đa số các thần binh lợi khí đều xuất phát từ nơi đây, lần này chủ các bị đốt không tránh khỏi các bảo vật hiếm lạ, thợ luyện và bí pháp luyện khí bị tổn thất, hơn nữa còn ảnh hưởng đến lợi ích của tu sĩ nói chung.

Mà nguyên nhân lớn nhất thì phải nói đến đệ nhất ma tu, thợ luyện khí trẻ tuổi có thiên phú nhất bị yêu nhân mê hoặc, nghe lời xúi giục phóng hỏa đốt trụi nơi quan trọng nhất của Thất Bảo lâu khiến đội ngũ đi vây bắt ma tu bị loạn thành một đống, bất đắc dĩ lắm tám môn phái lớn đành phải truyền tin cầu cứu Dạ Huyền cung, nhờ vả mang kẻ ác ra trước công lý, nhóm sứ giả đưa tin cung kính chờ trước cung điện huy hoàng rực rỡ đèn đóm. Sương mù mông lung và đá tảng kì lạ tạo thành hình ảnh khiến người sợ hãi, từ trước đến nay người ngoài chỉ được phép đi đến nhất cung và nhị cung, Dạ Huyền cung nhiều năm chiếm giữ vị trí đầu, bên trong được bày trí cơ quan bẫy rập như thế nào, sau nhị cung có quang cảnh như thế nào cũng như đỉnh núi hùng vĩ kia, không thể phán đoán.

Tu sĩ trang phục ngân lam đi tới nhóm người đã đợi từ lâu, sau khi chào hỏi liền trầm giọng nói.

“Cung chủ nói, trong vòng ba ngày sẽ bắt ma tu, kính xin các vị đạo hữu yên tâm.”

Nhận được tin, trên mặt nhóm người xẹt qua tia vui mừng rõ rệt: “Đại ân của cung chủ, chúng tôi vô cùng cảm kích.”

“Không cần đa lễ.” Tu sĩ Dạ Huyền cung đỡ lấy vị trưởng nhóm, an ủi: “Chớ lo lắng, Dạ Huyền cung sẽ cho các vị đạo hữu một câu trả lời thích đáng.”

Vị trưởng nhóm nghe xong, một lần nữa gật đầu cảm ơn, hoa đào như ẩn như hiện phiêu vũ rợp trời, đèn chong kéo dài chập chờn trong gió.

[Không tìm ra được hả?]

[Không có khả năng.]

Triêu Đăng khổ não nắm tóc: [Thật kì lạ, đã chiêu cáo thiên hạ là muốn tới bắt ông, lẽ nào không ghét ông thiệt?]

[Bị bắt rồi biết.]

[… Nói tới đây.] Triêu Đăng có chút buồn bực: [Nhất định ông phải bị tóm mới được sao, mi còn cách nào khác không?]

[Không có.]

[… Chia tay đi.]

Triêu Đăng đứng lên phun cọng cỏ trong miệng ra, theo động tác của y, tóc đen mềm mại nghiêng che một bên, mặc cho trang phục thanh y tiên phong đạo cốt đến mức nào cũng không thể dấu được vẻ diễm sắc sâu trong cốt tủy. Từ phương xa truyền đến xao động linh năng, thần sắc Triêu Đăng khẽ biến, lùi hai ba bước về lại rừng rậm.

Mấy chục tu sĩ mặc đạo phục ngân lam bao vây xung quanh rừng rậm, kết trận lóe lên ánh sáng vàng rực kéo dài không ngớt, hỏa cầu khổng lồ đánh về phía tu sĩ phía tây, dù trong thời khắc mấu chốt lấy kịp pháp khí bản mệnh hộ thể cũng không thể chống lại sức mạnh bá đạo tà ác kia, trận pháp bị phá, chín người còn lại lập tức lấy ra pháp khí kịp thời đánh về hướng trung tâm rừng rậm, đám người đưa tay che mắt, thét lên một tiếng thê lương liền ngã gục. Hai tay ma tu nắm hai quả cầu lửa rực cháy, ma mị nở nụ cười tà ác.

Khói trắng nóng rực một đường chạy đến dưới chân chín người, người nọ giơ hai tay lên cao, lửa đỏ trùng thiên trong nháy mắt đốt sạch rừng rậm ngàn năm, mấy tu sĩ không kịp rút lui suýt nữa bị thiêu chết, một mảnh rực sáng chói lọi, mỹ nhân lẫn vào lửa đỏ, gót chân nhẹ điểm mặt đất.

Thực lực của những người ở đây đa số đều là kì Kim đan khiến Triêu Đăng nhíu mày, tình huống như thế này… Không phải Dạ Huyền cung đang đùa mình đó chứ?

Đùa đi đùa đi, đùa chết mi luôn.

Triêu Đăng thẳng thẳng thắn thắn, không trốn tránh mà còn nghênh ngang đi trên đường lớn, trên đường gặp phải những tu sĩ mặc trang phục ngân lam thực lực càng ngày càng mạnh, có những lúc không chống đỡ nổi đành phải mượn năng lực hệ thống ban cho khiến bọn họ tự gϊếŧ lẫn nhau miễn cưỡng thoát thân, bỗng nhiên âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên.

[Có mảnh vỡ.]

Triêu Đăng ngước mắt, chẳng biết lúc nào mà những tu sĩ đi theo phía sau y đã không còn tăm hơi, cách đó không xa, đứng trên mỏm đá là một nam tử cao gầy mặc áo đen, hắn đứng đối diện Triêu Đăng, hơi cúi đầu, hàng mi như lông vũ đen dày khiêu vũ, sau lưng, mái tóc trắng bạc thật dài bung xòe như đóa hoa nở rộ, vầng trán cao rộng, đồng tử duyên sắc, hắn không hề thu liễm khí tức, uy áp thuộc về cường giả ngột ngạt đến mức khiến Triêu Đăng đứng không vững.

Mẹ, đây là quái vật chứ không phải con người.

Nam tử tóc bạc đến gần Triêu Đăng, lúc nãy bị sức mạnh của hắn thu hút sự chú ý nên lúc này mới phát hiện đối phương cực kì đẹp đẽ, khác với loại tướng mạo tà mị yêu nghiệt của mình thì đối phương lại đoan chính sáng trong như minh như nguyệt, gương mặt mười phân vẹn mười, mỗi một tấc như được bàn tay thiên nhiên chạm khắc, tròng mắt sáng rực yên tĩnh, như bao quát vạn vật của thế gian.

Nhiệt độ chung quang hắn giảm xuống cực nhanh, trên cây cỏ ngưng đọng một lớp sương trắng, mắt thấy nam tử giơ tay, Triêu Đăng bỏ ý định sờ sờ mũi, tự mình nói ra mục đích của hắn:

“Ngài tới bắt tôi sao?”

Người kia liếc y một cái, hàng mi khẽ rũ, bỗng dưng Triêu Đăng cảm thấy linh thức bế tắc, lực lượng toàn thân không thể điều động, hai chân mềm nhũn, cả người quỳ trên mặt đất, mồ hôi lạnh chảy ướt cả tấm lưng. Nam tử vén tóc mai trên trán Triêu Đăng, nhẹ nhàng đẩy trán y một cái, mỹ nhân ngã xuống mặt đất run rẩy toàn thân, thống khổ đến mức thở cũng không thở nổi, chỉ nghẹn ngào nho nhỏ một tiếng, duỗi tay nắm lấy cánh tay của nam tử.

“Cung chủ, ma tu này dám —!”

Mọi người đứng chờ bên Dạ Huyền cung nhanh chóng chạy lại, thấy đôi tay trắng nõn nắm lấy ống tay áo nam tử liền tức giận.

“Vân Tịch.” Người được gọi là cung chủ mở miệng nói chuyện, quả thực âm mềm mại êm tai y như lời đồn: “Không sao, chỉ là quá đau.”

“Cung chủ, người đừng mềm lòng như thế!” Vân Tịch lo lắng nói: “Ma tu này tội ác tày trời, người đừng đứng gần y như vậy, coi chừng trúng phải yêu thuật hèn hạ gì đó.”

Cung chủ Dạ Huyền cung không trả lời mà chỉ nhẹ nhàng mở tay ra, ánh mắt hắn xẹt qua dung nhan tựa hoa đào kia, tóc đen như mây mù vì mồ hôi lạnh mà dính sát vào quần áo, da thịt trắng nõn nổi lên vài đốm hồng hồng khi giãy dụa lúc nãy, người nọ mở to đôi mắt đen láy, đau đớn nhìn mình.

Các tu sĩ áo ngân lam trầm mặc nhìn ma tu mang gông xiềng kim loại, nam tử áo đen hơi khép mắt, quay đầu bước đi đầy dứt khoát.

Quả nhiên… Rất phức tạp.

Đau đớn trong cơ thể biến mất ngay tức khắc khi người kia quay đầu rời đi, không kịp suy nghĩ điều này có ý nghĩa gì, biển ý thức bị phong ấn làm Triêu Đăng không khỏe nỗi, đầu óc quay mòng mòng trong mớ hỗn độn, đôi đào hoa chậm rãi khép lại.

Bị giam cầm tại nơi không

ánh mặt trời đã mấy ngày, Triêu Đăng thử cử động tay chân một chút, y bị nửa treo trên tường, vết thương nơi đầu ngón chân bị ma sát khép lại cực nhanh vì năng lực tự lành. Đau đớn liên hồi giúp Triêu Đăng duy trì tỉnh táo, nơi này là chỗ sâu xa nhất Dạ Huyền cung, bốn phía yên tĩnh đáng sợ, âm thanh duy nhất là tiếng vang khi nước mưa rơi xuống. Thời điểm Triêu Đăng cho rằng cả đời mình bị nhốt ở đây thì có người mở cửa lao, hai tu sĩ quần áo ngân lam dẫn y đi ra ngoài.

Hành động của bọn họ rất mất tự nhiên, thần thái ngu dại, vô luận làm cái gì cũng không thể hấp dẫn sự chú ý của bọn họ, tình huống khác thường như thế khiến Triêu Đăng nhíu mày. Tia sáng đột ngột đâm vào mắt khiến nước mắt sinh lý chảy ra trong vô thức, bên tai truyền đến tiếng chửi bới ầm ĩ, xì xào không dừng. Mãi đến khi Triêu Đăng có thể nhìn thấy rõ mới phát hiện xung quanh có đầy các tu sĩ mặc quần áo khác nhau, cả cung điện được chạm trổ tỉ mỉ xa hoa toàn người là người.

“Yêu đạo! Ngươi hại chết núi Hoa Diên, hại cháu ta tử vong thê thảm!” Tiểu ôn chủ núi Hoa Diên đã từng dùng ánh mắt khát vọng nhìn y, đau đớn nói: “Người là thứ bại hoại! Súc sinh! Quái vật như ngươi nên bị hồn phi phách tán, Tiêu Mặc còn nhỏ như vậy mà ngươi lại vô liêm sỉ làm thế với nó —- Ngươi thật độc ác!”

Đâu có làm gì đâu mà.

Triêu Đăng liếc gã một cái, đột nhiên cong cong môi, người kia bị nụ cười ấy lấy đi toàn bộ năng lực suy nghĩ đành phải ngây ngốc nhìn y, luôn miệng lẩm bẩm cái gì đó, dáng vẻ như muốn nhào lên, tu sĩ Dạ Huyền cung bất đắc dĩ bay lên chặn lại tu sĩ điên cuồng này. Nghe thấy âm thanh gã ta bị đánh văng vào vách đá ầm ầm, Triêu Đăng cười ha ha, khóe mắt đuôi mày đều là sắc thái câu người kinh tâm động phách.

[Giá trị yêu thương: 0,5 sao.]

[…]

Mảnh vỡ này thật khó hiểu.

[Đúng rồi.]

Hiếm thấy hệ thống khen ngợi.

[…]

Có loại cảm giác chột dạ không giải thích được.

“Nghiệp chướng! Ngươi đã sử dụng thủ đoạn bỉ ổi gì?!”

Nam nhân trung niên toàn thân áo trắng chỉ vào Triêu Đăng mắng to nhưng đối phương đến ngẩng đầu cũng không thèm nhìn một cái, hành động xem thường này có vẻ đã chọc giận gã ta, nam tử quay qua thân ảnh trên đài nãy giờ vẫn luôn trầm mặc: “Việt cung chủ! Ma tu này không có phẩm hạnh từ tâm, nếu để lâu chính là hại con cháu ta sau này, cho y một mạng y càng gieo thêm vạ. Vạn Linh tông ta bị y làm cho tổn thất đến gân cốt, khẩn cầu cung chủ giao y cho chúng tôi xử lý, an ủi những oan hồn đã chết.

“Nói thật dễ nghe.” Nữ tu có khuôn mặt diễm lệ cướp lời: “Túc Tuyết các bị y làm đến mức đó, tôn giả Tuyền Ki cũng vì ma đầu kia mà chết oan chết uổng, Túc Tuyết các mới là người có quyền xử lý y.

“Làm càn!” Lão giả hạc phát đồng nhan không giận tự uy, chắp tay nói với người trên đài: “Cung chủ, vì kẻ ác này mà Thất Bảo lâu đã lụi tàn theo lửa, các đệ tử của ta đều muốn tận mắt nhìn thấy y đầu lìa khỏi cổ, kính mong cung chủ ban ân, giao y cho Thất Bảo lâu xử lý.”

(1) Hạc phát đồng nhan: tóc trắng như lông hạc, mặt hồng hào như trẻ con, ý nói già nhưng tráng kiện.

“Vì y mà Tống Tiêu Mặc đã tàn sát hết núi Hoa Diên! Ma tu này phải giao cho Hoa Diên áp giải đi mới đúng!”

“Môn phái ta bị y làm cho chỉ còn trên danh nghĩa —-“

(2) Danh nghĩa thì còn, thực tế đã mất.

“Các vị.” Nam tử trên đài cao nhẹ giọng cắt ngang cuộc tranh chấp không ngừng giữa các môn phái lớn, thanh âm hắn không lớn nhưng lại khiến toàn bộ lặng im, tựa như gợn nước dịu dàng mơn trớn bên tai, ra lệnh hai người vẫn luôn đứng yên nãy giờ mang ma tu đến gần, chờ khi người đến gần mới nói: “Dạ Huyền cung sẽ đích thân xử lý chuyện này, cho y một trừng phạt thích đáng.”

“Việt cung chủ!” Tiểu môn chủ núi Hoa Diên vội vội vàng vàng nói: “Dạ Huyền và ma đầu kia không thù không oán, người cần gì phải bẩn tay vì y?”

Nam tử khẽ giơ tay lên một cái, hai tên tu sĩ áp giải Triêu Đăng trong nháy mắt biến thành bột phấn, nhận ra hai tu sĩ lúc trước đánh bay mình chỉ là con rối do người nọ đắp nặn, tiểu môn chủ núi Hoa Diên trong nháy mắt xẹt qua tia e ngại.

“Ta cho rằng tất cả mọi người ở đây đều có thâm cừu đại hận với y, nếu giao cho một môn phái thì sẽ bất công với những môn phái khác.” Âm thanh người nọ ấm áp nhu hòa, thần thái chính trực, mặt mày sáng sửa, dù nói lời từ chối cũng khiến người tin phục: “Hy vọng các vị đang có mặt ở đây đều lui một bước, chấp nhận quyết định của ta.”

Từ nãy tới giờ thì đây là quyết định công bằng nhất, lời của vị đại nhân kia là lời có trọng lượng nhất toàn bộ giới tu chân, huống hồ người do Dạ Huyền cung bắt được, nơi xét xử cũng là trong cung nhà người ta, nếu không lùi một bước thì chẳng khác nào mình là kẻ quấy rối, không biết cân nhắc, không cho Dạ Huyền cung thể diện là một chuyện và làm môn phái nhà mình lận đận lại là chuyện khác.

Dần dần có người phụ họa, các bang phái đồng ý ngày càng nhiều, Triêu Đăng nhìn cảnh tượng trước mắt, không biết tự lúc nào đầu ngón tay đã lạnh ngắt. Không đúng, không phải như thế, rõ ràng lúc mới bắt đầu trong mắt những người kia đều là du͙© vọиɠ nhưng bây giờ lại y hệt như bị thôi miên, một mực nghe theo lời cung chủ Dạ Huyền cung, dù thực lực của hắn có mạnh đến đâu cũng không thể khiến du͙© vọиɠ sâu xa trong tiềm thức của những người này mất đi được.

Sớm nên nghĩ tới, người dù hoàn mỹ tới đâu cũng không đến mức khiến tất cả tu sĩ tôn thờ được, người bề ngoài sạch sẽ mới là người đáng sợ nhất, cái gì mà dịu dàng hiền hậu, công bằng chính trực, chắc chắn không phải dựa vào tính cách của vị này… Mảnh vỡ này, hình như có năng lực thay đổi suy nghĩ.

WTF, thiệt đáng sợ.

… Tự nhiên có cảm giác gặp được kì phùng địch thủ! Tại sao! Chẳng lẽ mình đã tha hóa thành kẻ bỉ ổi thối nát bẩn thỉu hèn hạ rồi ư!

Có tu sĩ cẩn thận cung kính hỏi: “Vậy cung chủ người tính làm gì…?”

Nam tử tóc bạc và Triêu Đăng bốn mắt nhìn nhau, người sau cất lên giọng nói ngọt ngào mềm mại.

“Ngài đẹp trai quá à, người của Dạ Huyền cung đều đẹp trai như vậy sao?”

Dưới đài đồng loạt hít sâu một hơi, những lời chửi bới y suồng sã càn rỡ che ngợp bầu trời, ma tu bị chỉ trích không phản ứng chút nào, chỉ nhìn nam tử tóc bạc cười hì hì, linh lực mênh mông được điều động, cảm nhận được linh áp đè trên người mình không nặng không nhẹ, Triêu Đăng dừng một chút rồi nói: “Dù muốn gϊếŧ tôi thì ít nhiều cũng cho tôi biết tên của ngài chớ?” Đôi ngươi hơi híp, như đang cười lại như trào phúng: “Đến ai gϊếŧ mình cũng không biết sẽ biến thành cô hồn đó.”

Tiếng người quát mắng hỗn tạp không dứt, nam tử ra hiệu các tu sĩ đang kích động im lặng, ôn nhu nói lời nhỏ nhẹ: “Ta cũng không muốn lấy mạng của ngươi.”

Triêu Đăng nghi hoặc nhướn mày.

“Việt Trường Ca.”

Hắn dứt lời, ngẩng đầu nói với các đại môn phái.

“Tạm thời ta sẽ giam giữ y ở Dạ Huyền cung, nếu như y hối cải thì tương lai ta sẽ tha cho một con đường sống.”

“Cung chủ! Tuyệt đối không thể!”

“Như thế thì không khác nào tự hại mình chết, xin ngài nghĩ lại!”





Ưm, có người muốn nuôi Đăng Đăng.

“Vì an toàn của những người khác, cũng vì trừng phạt.” Hắn nói, bỗng nhiên tay xoa về hướng bụng dưới của Triêu Đăng, thấy ma tu mỹ mạo vô song ngây ngốc nhìn mình, Việt Trường Ca nhẹ cắn môi: “Ta sẽ phế bỏ linh căn của y.”

Ồ.

… Á á á ý gì vậy? Không phải là điều mà ông đang nghĩ tới đó chứ? Phế cái đầu mi á.

[Phế cũng tốt.]

[… Xin cho một lý do.]

Hệ thống giải thích: [Hắn muốn giữ cậu bên người chứ không muốn giam cầm tù túng.]

[Ý của mi là…] Cảm giác mình và hệ thống hợp tác ngày càng ăn ý, Triêu Đăng suy tư chốc lát: [Nếu như tìm được cơ hội có thể vĩnh viễn giam cầm thì hắn sẽ không phải lo lắng ông có năng lực bỏ đi hoặc bắt cá hai tay?]

[Ừ, như vậy càng phục chúng hơn.]

Đối với tu sĩ mà nói, không có linh căn tương đương với việc bị giáng thành người phàm, đối với bất kì người nào đã từng cưỡi mây đạp gió mà nói không khác nào cái chết, huống hồ người đã vào kì Nguyên anh, làm thế với y không khác nào đâm nát xương.

[Tại sao?]

[Chắc là yêu cậu đó.]

Hệ thống phủi bỏ trách nhiệm.

“Không muốn…”

Triêu Đăng muốn lùi về sau nhưng thân thể lại không thể động đậy, bên trong đôi mắt đen láy tràn ngập sự sợ hãi mà không biết, tư thái nhu nhược lúc này còn dụ người sa đọa hơn lúc trước tùy tiện làm bậy, ma tu chỉ mới thành niên không bao lâu, toàn thân từ trên xuống dưới đẹp đến ngừng thở, vô tình thấy giọt lệ chí như chu sa kia, ánh mắt Việt Trường Ca bất giác dừng lại.

Một số ma tu từ khi ra đời sẽ được cha mẹ ban tặng nốt ruồi này, mãi đến khi lần đầu tiên bọn họ giao hợp với người khác mới biến mất, từ đó ma tu càng ngày càng trưởng thành, mà ma tu trước mắt đã từng náo loạn giới tu chân đến long trời lở đất lại là….

“Ngươi là linh căn hỏa, ta là thủy, sẽ không đau.”

Tiếng nói ôn hòa của Việt Trường Ca rơi vào tai, Triêu Đăng lắc đầu, toàn thân nhịn không được run rẩy, âm thanh ngập tràn sự sợ hãi như kịch độc ngọt ngào dụ người nghiện ngập.

“Không được! Đừng tới đây! Cút ngay… Cút ngay cút ngay cút ngay —-1”

Hai tay bị nắm lấy, toàn thân rơi vào l*иg ngực được phủ bởi hơi thở nóng rực của nam tử mà Triêu Đăng lại cảm giác như đi vào hầm băng.

Ngón tay thon dài xinh đẹp của cung chủ Dạ Huyền cung đưa về phía đan điền của Triêu Đăng, không để ý sự giãy dụa của người nọ, ở nơi chỉ có Triêu Đăng mới thấy, cánh môi hơi mở, âm thanh chỉ thuộc về hai người mang đầy ác ý, cười khẽ: “Em trốn không thoát đâu.”

[Giá trị yêu thương: 1 sao.]

“Đừng, đừng mà, buông ta ra…! A A A A A A A A A A —–!”