Hàn lệ đứng chờ đợi câu trả lời, mà lòng thấp thỏm. Cái mạng nhỏ của nàng đang phụ thuộc vào nữ nhân cường đại trước mắt này, sở dĩ nàng đưa ra yêu cầu như vậy là vì nàng thấy thích tiểu nam hài này, một nữa là lý do xàm sỡ tuy hơi xấu hổ nhưng danh tiết nữ nhân ah cũng phải chịu trách nhiệm chứ.
Thấy vị tiên tử nghe thỉnh cầu của mình chăm chăm, nàng xấu hổ cúi đầu nhìn xuống đất.
Thanh nghe Hàn lệ nói hơi thẫn thờ nhìn nữ tử trước mắt này, tam trại chủ ngũ lang trại thật ra hung danh không có mấy nhưng da^ʍ danh thì nhiều. Những trước mặt nàng lúc này chỉ là một thiếu nữ thẹn thùng, thân hình nóng bỏng váy sẻ tà lộ ra cặp đùi no đủ, chân dài trắng như ngọc với đội bàn chân nhỏ nhắn. Nhưng nàng vẫn nhận ra được nữ tử này vẫn còn là xử nữ, có lẽ da^ʍ danh chỉ là ngụy tạo để tồn tại ở ngũ lang trại mà thôi.
Vẻ ngoài xinh xắn, quyến rũ hơn người. Tuổi mười tám đôi mươi mà đã có tu vi kết Đan trung kỳ, nhị linh căn thuỷ mộc, cũng được coi là thiên tài. Nàng ngẫm nghĩ quay nhìn nhi tử trong lòng mình thì thấy nhi tử tránh ánh mắt của mình ngó lơ quay đi. Nàng biết rằng vụ sờ mó này hẳn là đúng rồi, nàng cười khổ nhi tử mình tuổi nhỏ nhưng bản lĩnh câu dẫn nư nhân không nhỏ nha. Nàng nhìn sang Hàn lệ gật đầu tay chỉ vào gióng nói:
– đi theo thì cũng được đi. Còn sờ mó gì đó thì ta không biết ngươi tìm nó đi.
Hàn lệ đang cúi đầu nghe vậy ngẩng mặt lên nhìn thấy nàng gật đầu xác nhận thì vùi mừng quỳ xuống dập đầu:
– đa tạ phu nhân thành toàn.
– uhm đứng dậy đi, sau này chăm sóc công tử cho thật tốt.
– vâng phu nhân. Xin phu nhân sau này hãy gọi ta là xuân mai
– tốt
Người nói người đáp rồi Thanh Hà quay về phía trúc thanh đang đứng gần nói:
– trúc lão ca. Phiền huynh cho vài người đến nhà ta dựng thêm vài gian phòng được không?? Giờ ta về trước
Trúc thanh nghe vậy nói:
– muội về trước đi, lát ta bảo bọn quan vũ qua.
Thanh Hà gật đầu bế gióng trở về Hàn lệ lúc này với tên xuân mai thân mặc chiếc áo của một nam nhân rộng người rộng thùng thình, chỉ có đôi gò bồng đảo là vừa rung rung theo từng bước chân nàng lẽo đẽo theo sau.
Theo chỉ thị của trúc thanh chiều quan vũ với mấy người đội săn thú đến dựng ở sân nhà gióng thêm một gian nhỏ, khiến khoảng sân như nhỏ thêm chút. Nhà chính mẹ con gióng ở chính, bên trái là gian của Hàn lệ bên phải là bếp. Chiếc sạp gióng hay ngồi thì nằm ở gần sát gian phòng của nàng.
Gần chập tối thì mọi người đã từ thông đạo trong trúc gia trở về. Có những hộ vui mừng vì nam nhân mình mạnh khỏe, có hộ từng tiếng khóc nỉ non chuẩn bị tang gia. Cả trang tuy biết nguy hiểm đã bị đẩy lùi, nhưng trong lòng có một nỗi tang thương nhè nhẹ.
Nhà gióng lúc này đã có thêm một người nhưng bữa ăn đầu tiên có đôi chút gượng gạo, gióng bị mẫu thân cười thâm ý thì hơi xấu hổ. Hàn lệ như nàng dâu mới về nhà chồng, mặt như úp hẳn vào bộ ngực lớn của mình ăn nhỏn nhẻn.
Dùng bữa xong mẫu thân đi hỏi thăm những nhà có tang sự, chỉ có gióng với Hàn lệ ở lại. Gióng ngồi trên sạp nhìn nàng đứng bên cạnh mình nàng lúc này đã thay một bộ thanh y mà mẫu thân gióng đưa, vóc dáng hai người nhưng núi đồi khác nhau nên có vẻ nàng mặc căng đét.
Gióng mỉm cười:
– Hàn lệ tỷ tỷ ngồi xuống đây, không cần phải đứng như vậy
Hàn lệ ngồi xuống canh gióng thưa:
– công tử, đừng gọi ta là Hàn lệ nữa gọi ta là xuân mai đi.
– xuân mai là tên tỷ sao???
– đúng vậy, tên ta là bàng xuân mai. Hàn lệ là. Tên ta dùng khi lên ngũ lang trại sống.
Gióng nhìn nàng nghĩ có lẽ nàng cũng có nỗi khổ của mình
– xuân mai tỷ, ta thấy nàng cũng không phải là người xấu nhưng sao nàng lại gia nhập ngũ lang trại thế??
Xuân mai nghe gióng hỏi thì nói:
– công tử đừng gọi ta là tỷ nữa, người có hứng nghe ta kể chuyện không??? Ta bế công tử được chứ??
Gióng gật đầu bước vào lòng nàng, đầu gối lên hai cái gối bông mềm mại, bồng bềnh theo từng hơi thở nàng.
Xuân mai vòng tay ôm gióng, khẽ hít lên mái tóc đen nhánh, lòng nàng dâng lên một cảm giác khoan khái. Đã lâu rồi nàng chưa cảm thấy bình yên như bây giờ, nàng nhìn từng rặng trúc đung đưa mắt mơ màng như nhớ về quãng thời gian qua, nàng cất tiếng khoan thai kể về cuộc đời nàng.
Nàng vốn sinh ra trong một gia đình nghèo, lên năm tuổi cha mẹ chết trong một lần thú triều, nàng lang thang kiếm ăn trong thanh khâu thành, một hôm năm bẩy tuổi nàng được một gia đình lớn nhận nuôi, được tu luyện do có nhị linh căn nên tốc độ tu luyện rất nhanh năm mười hai tuổi đã trúc cơ thành công ngỡ chừng từ nay cuộc sống đã êm đềm. Nhưng nàng càng lớn lên càng xinh đẹp, thân thể trổ mã cuốn hút nên người cha nuôi liên tục kiếm cách xàm sỡ nàng, nàng thường tìm cách tránh xa hắn, nhưng theo thời gian du͙© vọиɠ của hắn càng lớn, hành động càng thô bỉ. Nàng đã nhiều lần bẩm báo với mẹ nuôi và mọi người cho rằng nàng lẳиɠ ɭơ quến rũ cha nuôi hòng kiếm danh phận. Một hôm năm mười bốn các vị phu nhân trong nhà đi lễ chùa, hắn tiến vào phòng nàng tính hấp diêm thì bị nàng chống cự quyết liệt, giây phút đõ nàng nhỡ may gϊếŧ chết hắn, nàng chạy ra khỏi phòng quần áo xộc xệch, bị mọi người bắt được tra tấn dã man ngày qua ngày. Nàng chờ đợi từng giây phút họ lơ là nàng trốn chạy đến lam nhiên thành mở một quán nước ở ngoài thành lam nhiên thành thì bị người ngũ lang trại nhiều lần làm phiền nhưng vì lúc này tu vi đã cao hơn nên được chính mời lên trại làm một đầu mục, lên rồi nàng cố tạo dựng cho mình một hình ảnh Hàn lệ dâʍ đãиɠ những tên có ý nghĩ xấu nàng đều cho uống xuân dược rồi vứt cho quan hệ với thú, rồi đem xác vứt cho chúng nhân xem để tưởng mình làm cứ thế danh tiếng vang khắp lang trại không còn ai dám động đến người nàng nữa. Năm mười tám nàng kết đan được phong làm tam trại chủ và được nhận làm huynh muội kết nghĩa, tưởng rằng địa vị đã cao tu vi cũng ổn rồi mọi thứ Sẽ khác ai dè lũ trại chủ cũng chỉ coi nàng là món đồ chơi để lợi dụng.
Chuyện kể đã xong nàng và gióng đều trầm ngâm nàng chợt hỏi:
– công tử có chê thân ta nhơ nháp không??
Gióng đang nghiệm câu chuyện nghe tiếng hỏi của nàng gióng đứng dậy trong lòng mỹ nhân, đưa tay lau dòng lệ trên khuôn mặt Ngọc, lúc này trước gióng đâu phải là Hàn lệ tam trại chủ nữa mà chỉ là một thiếu nữ yếu đuối ủy mị.
– không. Ta trân trọng nàng, nàng là một nữ nhân tốt
Hành động nhỏ khiến cho lòng xuân mai một mảng ấp áp, nàng ôm gióng vào lòng thút thít:
– cả cuộc đời này công tử để ta theo người được không???
Gióng gật đầu, lòng ngẫm ngĩ làm sao bản thần có thể từ chối được cơ chứ?? Thân bất do kỷ ah.