Ngăn cản song nữ, trúc thanh đứng ra giữa sân tuyên bố ngày Trắc thí năm nay kết thúc, hắn rất hài lòng vì kết quả năm nay trúc gia hắn có thêm một nhị linh, chỉ cần hai nữ nhi an toàn trưởng thành thì trúc gia hắn sẽ ngày càng phát triển, trúc gia trang số lượng tam linh cũng nhiều hơn trước đó là điều tốt.
Dân chúng nghe vậy thì lục tục quay về, gióng được mẫu thân bế trên tay trở về, trời tuyết vẫn rơi đầy. Chúng nữ nhìn thấy vậy cũng đi theo cả một hàng dài hơn hai mươi thiếu nữ từ lứa bẩy đến mười ba.
Thanh Hà thấy vậy cười khổ, những gia đình thấy con mình đi theo nàng liền gọi với trở về, những đứa đứa bị gọi tên dẫm chân hậm hực quay về. Thanh Hà cũng nhắc chúng trở về nhà đã sắp đến giờ cơm chiều khi khác đến nhà chơi.
Chúng nữ đi hết chỉ còn lại hai nữ tử trúc Ngọc, tử vân hai nàng đi hai bên Thanh Hà thân hình đang tầm tuổi phát dục dáng người đã dong dỏng cao gần bằng nàng nhưng một vài bộ vị thân thể vẫn thua kém một chút.
Thanh Hà nhìn hai nàng ngẫm nghĩ nếu nhi tử mình lớn hơn một chút thì, người tu luyện tuổi tác không quan trọng.
Ba nữ một hài tử, đi dưới trời tuyết. Đôi khi hàn huyền cười đùa vui vẻ, đường về ngày càng gần tâm trạng nhị nữ càng xuống dần.
Thanh Hà đến sân nàng nhìn nhị nữ đang tâm trạng nói:
– hai con vào nhà ngồi lúc đi.
Nhị nữ gật đầu bước theo vào nhà. Gióng được mẫu thân thả xuống đất vui đùa cùng chúng nữ trong nhà, cả nhà vui vẻ tiếng cười đùa
Chơi đùa một lúc thì trời đã sẩm tối, Thanh Hà đứng dậy nói:
– các con chơi tiếp đi nhé! Ta đi làm cơm
Nói rồi nàng đứng dậy đi ra bếp, bếp là một căn phòng nhỏ bên cạnh nhà ngang. Nhị nữ thấy nàng đi, nhìn nhau đã đến lúc các nàng phải về nhà, nhưng chưa muốn về ah. Đang toan đứng dậy ôm gióng rồi tạm biệt.
Gióng nhìn thấy nhị nữ dề dà buồn bã thì mỉm cười nói:
– hay hai vị tỷ tỷ, ở lại ăn với đệ đi.
Nhị nữ hí hửng đập tay với nhau rồi nói:
– được vậy tỷ ở lại với đệ nhé!
Nói xong thấy gióng đưa mắt chỉ tay về phía bếp, nhị nữ hiểu ý cười thẹn thùng
Trúc Ngọc đứng dậy nói rồi đi vào bếp:
– ta đi giúp mẫu thân, à giúp thẩm thẩm
Rồi xấu hổ hai tay ngúng nguẩy chạy vội xuống bếp. Thấy đối thủ của mình chạy đi giúp Tần thẩm thẩm làm cơm, tử vân cũng muốn đi nhưng Gióng kéo tay nàng lại.
– tỷ kể chuyện cho đệ nghe nhé!
Gióng dắt tay tử vân ra chiếc sạp ngoài sân. Tử vân ngồi xuống sạp bế gióng đặt vào lòng mình để đầu gióng tựa ở giữa hai gò bồng đảo bằng chiếc bát con của mình, rồi vòng tay qua người gióng, cả người nàng đong đưa theo nhịp nhún của đôi chân thon dài.
Nàng cảm thấy trong lòng mình có một sự hạnh phúc trào dâng, muốn giây phút này kéo dài thật lâu hơn nữa. Đang suy nghĩ miên man thì nàng thấy ở ngực có sự cọ sát nhè nhẹ nàng cúi mắt xuống nhìn thấy gióng ngẩng đầu nhìn mình, đôi mắt đen trong sáng như hút đi tâm hồn non nớt của nàng, nàng thất thần nhìn thật lâu.
Gióng ngồi trong lòng tử vân thoải mãi theo nhịp rung của nàng, nhưng đợi mãi không thấy nàng kể chuyện thì ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt trắng hồng với những đường nét hài hoà gióng nhìn nàng một lúc rồi mỉm thỏ thẻ:
– kể chuyện đi tỷ tỷ.
Tử vân đang thất thần nghe thấy giọng nói của gióng, thấy nụ cười ấy nàng nhoẻn miệng thẹn thùng đưa mắt nhìn về ngoài trời từng bông tuyết đang rơi, nàng cất dọng ngọt ngào kể về một câu chuyện tình xưa cũ.
Gióng ngồi yên nghe tử vân kể chuyện, gióng nhớ về câu chuyện bên Hạ giới nàng từng nghe người mẹ kể những đêm mưa gió chuyện về nàng Tô thị một tình yêu khiến người đời thổn thức, tình yêu đôi khi làm người ta khổ, nhưng người ta lại không thể ngăn cản mình yêu.
Gióng chợt thấy từng giọt nước rơi xuống má, ngẩng đầu thấy người thiếu nữ đã rơi lệ từ bao giờ. Gióng đứng dậy quay lại đưa những ngón tay nhỏ nhẹ lau đi giọt lệ trên mắt nàng rồi vòng tay ôm cổ nàng dung đưa nói:
– tỷ đừng khóc nữa, đệ sẽ khóc theo đấy.
Tử vân vừa kể chuyện mà lệ nàng rớt từ bao giờ, mỗi khi nghe câu chuyện này nàng đều thổn thức. Thấy gióng đứng dậy lau mắt cho mình rồi ôm đung đưa bảo mình đừng khóc, nàng cứng người một lúc, “không biết có phải gióng dẫm vào bộ vị gì không chắc không phải rồi ” nàng ôm gióng trong tay thủ thỉ nói:
– tỷ xin lỗi, xin lỗi đệ.
Rồi đặt gióng trở lại lòng mình. Gióng ngồi trong lòng nàng đưa tay đón những bông tuyết nhỏ, lắng tai nghe những tiếc cười đùa vang từ trong bếp, gióng mỉm cười nhà có nhiều người thật tốt, có lẽ bao lâu nay mẫu thân mới cười đùa vui vẻ như vậy.
Trúc Ngọc dọn đồ ăn lên nhà thì thấy gióng ngồi trong lòng đung đưa thì nổi lên niềm ghen tỵ. Đặt thức ăn lên chiếc bàn trong nhà. Nàng tiến ra trước mặt tử vân bế gióng, tư thế bế này làm mặt gióng úp mặt sát vào ngực nàng rồi kêu tử vân vào ăn cơm.
Gióng bảo nàng đặt mình xuống rồi nắm tay nhị nữ vào nhà, mọi người ngồi vào mâm cơm vừa ăn vừa nói cười. Chưa bao giờ trong ngôi nhà tranh nhỏ ấy rộn ràng đến thế.