Quay Về Đời Đường Làm Lưu Manh

Chương 18: Mời

Lục Tiểu Thanh nhanh tay nhanh mắt cúi đầu, roi ngựa vụt qua đỉnh đầu, một tiếng hừ lạnh vang lên, thu hồi roi ngựa, liền xoay người đi. Lục Tiểu Thanh vừa giận vừa sợ, còn chưa nghĩ ra nên làm gì, miệng đã mắng người: “Con mẹ nó, ngươi làm cái gì vậy, người hiền bị bắt nạt, ngựa hiền bị người cưỡi a~, ngươi làm đại gia nên bắt nạt ta phải không, ngươi có ngon thì lấy tên là Vương bát đản đi, gọi tên là biết gia gia ngươi lợi hại. Làm cái gì vậy chứ, thật là bực mình, ta khinh”

Lập tức người nọ quay đầu phi ngựa về phía Lục Tiểu Thanh, Lục Tiểu Thanh trong lòng cả kinh, hảo hán không lo thiệt trước mắt, xoay người bỏ chạy, cuống quít chỉ lo bị người nọ bắt được, cũng cố không mắng chửi thêm, đông chui tây trốn, trên nhảy dưới luồn, miệng kêu mau tránh, cố không quay đầu, nhanh như chớp thấy chỗ nào liền chui vào chỗ đó.

Chạy một lúc nhảy trên luồn dưới, Tiểu Thanh thấy trước mặt có hai người, liền chạy vòng qua về phía trước. Đột nhiên áo bị người phía sau túm lại, Tiểu Thanh vẫn giữ nguyên tư thế chạy, một chân đá về phía trước, hai tay vẫy vẫy ở không trung, cổ áo bị kéo ra đằng sau. Người phía sau mỉm cười, tay trái túm áo Lục Tiểu Thanh, hai người phía sau mặt mũi sáng sủa, trang phục sang trọng của nhà quyền quý.

“Người nào, mau chạy…… thả ta” Lục Tiểu Thanh mệt thở hổn hển, nói chuyện cũng không lưu loát.

“Ha ha, ngươi còn chạy cái gì, đằng sau không có người đuổi, đã nhát gan còn thích mắng chửi người, người này thật đúng là kỳ quái.”

Lục Tiểu Thanh liếc mắt thấy đúng là Lý Quỳnh. Nhìn thấy Lý Quỳnh làm Lục Tiểu Thanh yên lòng, thở hổn hển mấy hơi sau nói: “Nhìn hắn không vừa mắt tự nhiên muốn mắng, hắn muốn đánh thì ta phải chạy trốn, không trốn thì đúng là đồ ngốc” Rồi liên tục vặn vẹo người nói: “Buông ra, buông ra.” Phía sau Lý Quân Hiên mỉm cười, buông tay.

Lục Tiểu Thanh cuống quýt phe phẩy quạt lông chim, ai ngờ cái quạt này là đồ rởm, nhìn thì có vẻ bền đẹp nhưng đến khi dùng mới thấy không được. Chỉ thấy trước mặt là Lục Tiểu Thanh dùng sức quạt quạt, lông chim trên quạt ầm ầm thoát ly tổ chức, tự do bay và dính đầy vào mặt Tiểu Thanh. Lúc đó Tiểu Thanh đang há mồm thở dốc, không nghĩ sẽ gặp hình ảnh tháng sáu tuyết bay đầy trời như thế này, nhất thời ngẩn người thì trên mặt và trong miệng đã đầy lông chim, quạt trên tay chỉ còn lại mỗi cái khung đen đen.

“Ha ha, tái thần tiên, quẻ sư, ngươi còn có bộ dáng này nữa, ha ha.” Lý Quỳnh ở bên cạnh thấy Lục Tiểu Thanh mặt mũi đầy lông chim, lập tức ôm bụng cười to, Lý Quân Hiên ở một bên cũng không nhịn được, lui lại hai bước cười ha ha.

“Cười, cười cái gì mà cười, có cái gì buồn cười chứ, phi, phi.” Lục Tiểu Thanh căm tức nhìn hai người cuồng tiếu, một bên không ngừng phun lông chim trong miệng ra, hai tay khua loạn ở trên mặt, trên đầu, thở phì phì phủi lông chim xuống dưới.

Lý Quỳnh cười hì hì ngẩng đầu nhìn Tiểu Thanh, đang muốn nói chuyện lại biến sắc “Ớ” một tiếng, đi lên phía trước, nhanh tay bóc cái gì đó trên mặt Lục Tiểu Thanh. Lục Tiểu Thanh tức giận nói “Làm gì đó, ta không có hứng thú với gay, ngươi để cho ta yên” Chưa nói dứt lời thì thấy trong tay Lý Quỳnh có chuỗi gì đó đen đen, nhìn lại hóa ra là bộ râu của mình.

Lục Tiểu Thanh ngẩn người, theo bản năng sờ sờ, trên mặt làm gì còn bộ râu phiêu dật kia nữa, chỉ còn trên môi một ít ria, mà cũng đã bị bong ra một nửa. Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Lý Quỳnh, Lý Quân Hiên sắc mặt không thay đổi thản nhiên mỉm cười, Lục Tiểu Thanh đơn giản nói “Nhìn cái gì, nhìn cái gì, chưa bao giờ thấy người trẻ tuổi dán râu sao?”

Lý Quỳnh thấy Lục Tiểu Thanh không có râu nhìn rất tuấn tú, không khỏi ngẩng đầu nói với Lý Quân Hiên “Ca ca, tiểu tử này thật đúng là tuấn tú” Lý Quân Hiên chỉ mỉm cười không nói.

Lục Tiểu Thanh liếc nhìn Lý Quỳnh vài lần, nghĩ đối phương là gay, bị hắn tán thưởng, không khỏi lạnh run một trận. Lại nhìn thấy Lý Quân Hiên với người này ở cùng một chỗ, khẳng định cũng là gay giống nhau, nên nhìn chàng từ trên xuống dưới không có ý tốt gì đánh giá.

Lý Quân Hiên tiến từng bước đến gần Lục Tiểu Thanh mỉm cười nói “Ánh mắt của ngươi nhìn như vậy là có ý gì?”

Lục Tiểu Thanh cười hắc hắc, chẳng những không lùi, ngược lại tiến lên quàng vai Lý Quân Hiên, cười hì hì nói “Không có gì, không có gì, mọi người đều là tỷ muội, đâu có gì đâu” Nhưng ban đầu lại không thấy được là Lý Quân Hiên cao, nên muốn khoác vai lại phải kiễng chân.

Lý Quân Hiên ngẩn người nói “Đều là tỷ muội?” Lý Quỳnh ngạc nhiên nói “Ngươi làm sao biết được ta là nữ? Đều là tỷ muội, chẳng lẽ ngươi cũng là nữ?” Nhất thời tiến lên sờ sờ vào ngực Lục Tiểu Thanh.

Lục Tiểu Thanh ngạc nhiên, ngốc lăng nhìn Lý Quỳnh tiến đến sờ sờ ngực mình rồi vui mừng kêu lên: “Ngươi quả nhiên là nữ, ta đã nói rồi, làm gì có nam tử nào tuấn tú như vậy chứ” Vừa nói vừa cười hì hì ôm lấy cánh tay của Lục Tiểu Thanh.

Lục Tiểu Thanh chớp chớp mắt, nuốt nước bọt mấy lần, nhận ra chuyện không hay ho, quay đầu nhìn Lý Quân Hiên đang cười cười nhìn lại mình, không nói hai lời, nâng chân lên đạp cho chàng một cước, nháy mắt gân xanh nổi lên trên mặt Lý Quân Hiên, khóe miệng rút gân, nhưng lại rất kiên định nói: “Ta chưa từng nói ngươi là nữ”

Lục Tiểu Thanh căm giận thu chân về, thấy Lý Quân Hiên không hề lộ ra vẻ kinh ngạc, chắc là hắn nhìn ra thân thế của nàng từ lâu, nên nửa ngày mới nói “Các ngươi giữ chặt ta làm gì?”

Lý Quỳnh bày ra khuôn mặt tinh quái tươi cười nói “Ngươi thật vui a~, cho tới giờ ta còn chưa gặp được người nào thú vị như ngươi. Làm việc lớn gan lại giảo hoạt, nói ra mười câu thì có đến chín câu là giả, rõ ràng cái gì cũng không biết, lại giả vờ như không có gì không biết, rõ ràng toàn là nói bậy, lại cố tình cho người ta tin là mình nói thật có lý; Rõ ràng tuổi không lớn, làm việc lại tàn nhẫn vô cùng. Ngươi thật sự là một quái nhân, hiện tại biết ngươi là nữ tử, lại càng là quái nhân trong quái nhân”

Nghe Lý Quỳnh nói xong một hơi dài, Lục Tiểu Thanh rất kinh ngạc nói “Ta có nói dối sao? Ngươi xác định ngươi đang nói ta sao? Ngươi xác định sao? Ngươi thật xác định sao? Không thay đổi? Ta hỏi lại một lần ngươi thật xác định sao?”

Lý Quỳnh bị Lục Tiểu Thanh liên tiếp đặt câu hỏi, nên không biết trả lời như thế nào, mãi mới kiên định gật đầu một cái nói “Ta xác định, ngươi chính là một người chuyên nói dối” Dứt lời, vội vàng lui ra phía sau từng bước, trốn ở phía sau Lý Quân Hiên.

Lục Tiểu Thanh tiến lên hai bước, phụng phịu nhìn Lý Quỳnh, làm Lý Quỳnh cảm thấy bất an, mãi nửa ngày sau ha ha cười, tiến lên giữ chặt tay Lý Quỳnh nói “Chúc mừng ngươi, ngươi đã trả lời chính xác, đáp án chính là chỗ nào cũng có lời nói dối”. Lục Tiểu Thanh thay đổi sắc mặt rất nhanh làm Lý Quỳnh ngây ngốc đứng một bên.

Nhìn Lý Quỳnh đang ngây người, Lục Tiểu Thanh nhún vai nói với Lý Quân Hiên “Ta không rảnh nói chuyện với hai người, bye” Dứt lời, xoay người bước đi.

Lý Quân Hiên không chút hoang mang nói “Một người độc hành không bằng kết bạn mà đi, thiên hạ này to lớn, khi nhàn hạ có người nói chuyện cùng ngươi chẳng lẽ không hơn hay sao?”

Lục Tiểu Thanh không ngừng cước bộ nói “Một người độc hành giữa đất trời, núi non sông nước hữu tình là tri âm”

Lý Quỳnh thấy Lục Tiểu Thanh cố ý đi trước, lập tức kêu lên “Ngươi là người rất biết tốt xấu, ca ca ta nói, nhìn ngươi mặt ngoài điên cuồng, làm theo ý mình, có cừu oán tất báo, kỳ thực đều là vì che giấu chính mình, ngươi sống như vậy còn không phiền lụy a? Còn nữa, ngươi là một nữ tử, ở bên người ngay cả một người làm bạn cũng không có, nếu xảy ra chuyện gì thì ngươi biết làm sao bây giờ? Với tính cách của ngươi, thủ đoạn lung tung, đều là thủ đoạn nhỏ, nên không thể bàn. Hôm nay là ngươi gặp được chúng ta, nếu như bị người khác vạch trần ngươi không có học, giả danh lừa bịp, xem ngươi có bị người ta đánh không. Còn có, hôm nay ngươi biết rõ mấy người trên tửu lâu là nhà phú quý, ngươi còn giật dây cho bọn họ đánh nhau, ca ca nói, nhất định là bọn người ở tửu lâu đắc tội ngươi, cho nên ngươi mới như thế. Hiện tại ngươi hả giận, vậy ngươi có nghĩ tới là người đứng sau bọn họ tại sao lại có thể đem hết sinh ý của Tô Châu thu vào trong túi của mình, những người có mặt tại đó toàn bộ đều là đứa ngốc, nên nhất thời không nghĩ ra được, nếu họ nghĩ đến điểm ngươi giở trò quỷ, tới lúc đó ngươi làm thế nào? Hừ, ca ca đều nói, ngươi là người không suy tính trước sau, làm gì cũng theo ý mình, sớm hay muộn cũng bị thiệt, ngươi…….”

“Ngừng, ngừng, ngừng” Lục Tiểu Thanh vẻ mặt tức giận, căm tức nhìn Lý Quỳnh nói “Ta có kém như vậy sao?” Lý Quỳnh lấy tay chỉ vào Lý Quân Hiên nhỏ giọng nói “Là ca ca nói, không phải ta nói.”

_________________