Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Quyển 1 - Chương 36: Tưởng tiên sinh say rượu

Hứa Tình Thâm thiếu chút nữa thì quên mất, thật ra ngay cả Hứa Minh Xuyên cũng đã say khướt rồi. Hai con ma men !

Nếu không, giọng điệu cũng sẽ không kéo dài ra như vậy, ngay cả tiếng Hàn cũng xổ ra luôn.

Một tay Tưởng Viễn Chu chống mép bàn, tay còn lại đặt lên bả vai Hứa Tình Thâm, trong miệng vẫn là giọng điệu ra lệnh, "chôn đi, mau lên !"

"Tưởng tiên sinh, đây là em trai tôi......"

"em trai là cái gì ?"

Hứa Minh Xuyên vốn đang ngồi lại đột nhiên đẩy ghế ra, hướng về phía hai người cúi đầu chào một cái, "báo cáo BigBoss, em trai chính là em trai nhỏ *, ngài có, tôi có, phụ nữ không có !"

* : Trong tiếng Trung, em trai nhỏ ( tiểu đệ đệ ) là từ lóng dùng để chỉ ' của quý ' của đàn ông.

Hứa Tình Thâm nhìn thử xuống bên tay, quả thật rất muốn hắt một ly rượu qua đó. Đoán chừng thật sự là gần đây xem quá nhiều phim Hàn đang hot rồi.

Tưởng Viễn Chu kéo ghế ra, dứt khoát ngồi xuống, cánh tay tự nhiên vòng qua Hứa Tình Thâm, tay còn lại chỉ chỉ về phía Hứa Minh Xuyên, "thế à ? Cho tôi nhìn thử một chút xem sao."

Hứa Tình Thâm không thể để mặc cho hai kẻ điên say rượu này tiếp tục đùa giỡn được nữa. Nếu sau khi Tưởng Viễn Chu tỉnh rượu mà nhớ lại những lời mình đã từng nói ra, rất có khả năng sẽ hộc cả máu.

"tôi đỡ anh lên lầu nghỉ ngơi nhé."

Tưởng Viễn Chu đẩy tay của cô ra. Hứa Minh Xuyên vươn người tới, "nhìn của tôi làm gì ? Anh cũng có mà, anh tự tìm xem."

"Hứa Minh Xuyên ! Còn say rượu nổi điên nữa, chị sẽ đuổi em ra ngoài."

Tưởng Viễn Chu ngắm nhìn gò má của Hứa Tình Thâm, ngón trỏ bỗng nhiên rơi vào cần cổ, bắt đầu cởi nút áo. Hứa Tình Thâm vội vàng nắm lấy ngón tay của người đàn ông, "anh đừng nghe lời Minh Xuyên nói, nó uống say rồi."

"chị, em đâu có say, thứ em uống không phải là rượu, là cô đơn !"

Tưởng Viễn Chu vẫn còn đang tiếp tục động tác trong tay. Hứa Tình Thâm không thể làm gì khác hơn là vừa dụ dỗ vừa lừa gạt, "đi, đi, chúng ta lên lầu, tôi tìm cho anh có được không ?"

"em cũng đi nữa."Hứa Minh Xuyên giơ tay lên.

"cút."Hứa Tình Thâm ném một cái liếc mắt qua đó. Hứa Minh Xuyên ngoan ngoãn im lặng không dám lên tiếng nữa, tựa như một con chó nhỏ ghé người nằm trên bàn.

Uống say tới như vậy, Hứa Tình Thâm cũng không yên tâm để cho em trai về nhà. Cô dặn dò người giúp việc đưa Hứa Minh Xuyên đến phòng dành cho khách nghỉ ngơi một đêm.

Sau khi vị Tưởng tiên sinh này say rượu, rõ ràng tệ hết chỗ nói, đi bộ cũng không thể đi được cho đàng hoàng, nửa người đều đè lên Hứa Tình Thâm. Bước vào phòng ngủ, cô thật vất vả mới đỡ được anh lên giường, "có muốn đi tắm không ?"   Mùi rượu trên người Tưởng Viễn Chu toả ra nồng nặc. Hứa Tình Thâm cũng không yên tâm người ở dưới lầu, sau khi thấy anh đã yên tĩnh lại một chút, lúc này mới cầm điện thoại di động đi xuống lầu.

Người giúp việc vừa khéo cũng mới từ trong phòng bước ra, nói rằng Hứa Minh Xuyên đã ngủ rồi. Hứa Tình Thâm đi tới cửa, sau khi mở ra liếc nhìn, lúc này mới yên tâm. Nghĩ tới người nhà có lẽ sẽ sốt ruột, cô lại gọi điện thoại cho Hứa Vượng, nói rằng em trai uống rượu say, tối nay cùng nhau ở lại nhà bạn.

Bên ngoài Cửu Long Thương, pháo hoa chào mừng năm mới đang toả sáng rực rỡ mãi không dứt. Hứa Tình Thâm tắm rửa xong xuôi nằm trên giường. Người đàn ông ở bên cạnh đã ngủ say. Đối với bọn họ mà nói, giây phút bước qua năm mới này hình như cũng chẳng có không khí gì đặc biệt. Tưởng Viễn Chu cũng không cùng đám công tử ăn chơi kia ra ngoài đàn đúm. Hứa Tình Thâm dịch lại về phía anh, sau đó lại dịch vào gần thêm chút nữa.

Ban đầu cô còn định ngồi xem phim cả đêm, nhưng lúc này...... không cần nữa.

Hứa Tình Thâm cảm thấy mệt mỏi rũ rượi, cô kéo một cánh tay của Tưởng Viễn Chu qua, sau đó cẩn thận chui vào trong ngực anh.

Thật ấm áp.

Mặc dù Tưởng Viễn Chu có cảm giác đã ngủ được một thời gian khá dài, nhưng cũng không hề thấy thoải mái, miệng khô lưỡi đắng. Anh khẽ hé mắt ra, bỗng nhiên lại trông thấy một cái đầu nhỏ.

Lần này, cơn buồn ngủ của anh đã hoàn toàn tan biến hết, đầu óc nhanh chóng hoạt động ——

Đúng rồi, kể từ sau khi biết Vạn Dục Ninh sắp đính hôn, dì nhỏ liền được sắp xếp cho anh xem mắt, không phải tối qua đã mạnh mẽ nhào vào trong lòng anh đấy chứ ?

Tưởng Viễn Chu động não suy nghĩ rộng ra. Anh chống người ngồi dậy, gãi gãi tóc, "dì nhỏ !"

Hứa Tình Thâm hơi tỉnh lại, khẽ dụi mắt, "dì nhỏ gì cơ ?"

Người đàn ông nghe thấy giọng nói này, tầm mắt không khỏi nhìn sang, "Hứa Tình Thâm ? Ai đưa em đến đây ?"

Hứa Tình Thâm cũng ngồi dậy theo, "anh say đến loạn trí rồi à ?"

Tưởng Viễn Chu liếc nhìn bốn phía, "tại sao tôi lại ở Cửu Long Thương ?"

"đương nhiên là chính anh tự tới đây, "Hứa Tình Thâm biết anh nhất định là uống say đến mức quên sạch những chuyện đã xảy ra tối qua rồi, "đêm qua em trai tôi đến đây ăn tối với tôi, có uống chút rượu, tôi giữ nó ở lại đây một đêm."

Tưởng Viễn Chu đứng dậy, đầu còn hơi choáng váng, "tôi đi tắm trước."

Lúc hai người bước xuống lầu, Hứa Tình Thâm ghé qua phòng dành cho khách xem thử. Người giúp việc từ trong phòng bếp đi ra, "Hứa tiểu thư, sáng sớm em trai ngài đã rời đi rồi, trông dáng vẻ mặt mũi rất vội vã."

"sao vậy ?"

"không biết nữa. Bộ dáng trông rất tỉnh táo nhưng lại luôn miệng la hét, nói là có người muốn đem cậu ta đi chôn sống, sau đó liền bỏ chạy."   Tưởng Viễn Chu vừa uống nước, vừa không quên lên tiếng chế giễu, "em đã nói câu gì với em trai em vậy ? Doạ nó sợ đến thế."

"Tưởng tiên sinh, câu này là do chính anh nói."

"không thể nào !"

Hứa Tình Thâm nhẹ lắc đầu, cố nén cười, "tối hôm qua lúc anh trở về, thấy trong Cửu Long Thương có đàn ông, anh nói muốn đem nó đi chôn sống."

"thế à ?"Tưởng Viễn Chu đặt ly nước xuống, ngón tay thon dài khẽ vuốt cằm, "Nó hẳn nên giải thích, nói mình là em trai của em. Cửu Long Thương của tôi, cũng không cho phép xuất hiện cái loại gian phu ** như vậy đâu."

** : Người đàn ông thông da^ʍ với phụ nữ đã có

chồng.

Hứa Tình Thâm cười gượng hai tiếng, nghĩ đến lời giải thích về từ ' em trai ' tối hôm qua.

"hôm nay anh phải đi ra ngoài sao ?"

"ừ, "Tưởng Viễn Chu nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, "phải đi chúc Tết mấy người lớn trong gia đình, còn em ?"

"tôi đi trực."

"mùng 1 Tết, tôi cho em nghỉ."

Hứa Tình Thâm nhẹ lắc đầu, "vậy còn không bằng ở trong bệnh viện đâu. Tôi đã hứa với mấy người bạn nhỏ đang nằm viện là sẽ đem quà mừng năm mới đến cho bọn chúng."

Tưởng Viễn Chu liếc nhìn cô, khóe miệng khẽ cong lên, "được rồi, tùy em."

Người đàn ông kéo ghế trong phòng ăn ra, vừa định ngồi xuống, chuông điện thoại di động liền vang lên. Tưởng Viễn Chu liếc nhìn tên người gọi tới hiển thị trên màn hình, ngón tay vuốt nhẹ, ngắt máy.

Vậy mà, đối phương vẫn không ngại chán ngại phiền cứ gọi tới liên tục, Tưởng Viễn Chu dứt khoát chỉnh chế độ im lặng.

Hứa Tình Thâm bước vào phòng khách, còn chưa kịp với lấy điều khiển ti vi, điện thoại bàn liền vang lên.

Cô tiện tay nhấc máy, "alo ?"

"Hứa Tình Thâm, mùng 1 Tết, cô quả nhiên vẫn còn ăn nhờ ở đậu trong Cửu Long Thương."Là Vạn Dục Ninh.

Hứa Tình Thâm khẽ cau mày, "Vạn tiểu thư, cô tìm Tưởng tiên sinh à ? Có cần tôi chuyển máy cho anh ấy không ?"

"cái gì ?"Giọng nói bén nhọn của Vạn Dục Ninh lập tức cất lên, "cô nói anh ấy đang ở Cửu Long Thương ư ?"

Mùng 1 Tết, không phải Tưởng Viễn Chu nên ở nhà họ Tưởng sao ? Anh cho tới bây giờ cũng không quen đón Tết ở bên ngoài.

"Vạn tiểu thư, hay là cô có chuyện gì, tôi có thể giúp cô chuyển lời."

"tôi không tin. Hứa Tình Thâm, cô là cái thá gì chứ ? Anh ấy lại ở cùng cô sao ? Cô bảo Tưởng Viễn Chu nghe điện thoại đi."

Hứa Tình Thâm đặt ống nghe xuống, quay sang nói với người đang ở cách đó không xa, "Tưởng tiên sinh, tìm anh đấy."

Vạn Dục Ninh nôn nóng cầm điện thoại di động, nghe thấy có tiếng bước chân chậm rãi truyền tới, cuối cùng là giọng nói của Tưởng Viễn Chu vang lên trong điện thoại, "chuyện gì ?"

"anh không về nhà à ?"

"không có chuyện gì, tôi cúp."

"chờ một chút, "Vạn Dục Ninh vội vàng mở miệng, "hôm mùng năm...... không cho phép anh dẫn theo Hứa Tình Thâm đâu."

"cho tôi một lý do."Khuôn mặt Tưởng Viễn Chu không chút thay đổi nói.

"em không muốn cô ta khiến cho em cảm thấy ngột ngạt hơn nữa."

"không có cửa đâu."Tưởng Viễn Chu nói xong, ném ống nghe sang một bên. Hứa Tình Thâm thấy vậy, cầm lên định ngắt máy.

"không cần cúp, cứ để vậy, lát nữa cô ta sẽ không gọi tới được nữa."

Hứa Tình Thâm ngoan ngoãn nghe theo, mà từng câu từng chữ của Tưởng Viễn Chu, đương nhiên cũng truyền vào trong tai Vạn tiểu thư một cách rõ ràng.