Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Quyển 1 - Chương 24: Lúc này mới giống người phụ nữ của anh

"Tưởng tiên sinh yên tâm, Vạn tiểu thư tám phần là mua vài loại thuốc bổ, xoay người lại liền vứt bỏ ấy mà, còn không phải muốn cho ngài nhìn thấy mấy chữ ' nhà thuốc Tuệ Dân ' sao ?"

Tưởng Viễn Chu sao có thể không hiểu nguyên nhân của hành động này chứ.

Người giúp việc đi tới hỏi thăm xem có cần phải dọn cơm hay không. Tưởng Viễn Chu cũng không thèm quan tâm tới Vạn Dục Ninh nữa, mặc kệ luôn.

Ăn xong cơm tối, lão Bạch rời khỏi Cửu Long Thương. Hứa Tình Thâm vừa định đi lên lầu, liền nghe thấy ngoài cổng có người lên tiếng, "Tưởng tiên sinh, có hàng của ngài."

Tưởng Viễn Chu đứng dậy bước ra ngoài. Hứa Tình Thâm cũng vừa khéo muốn ra vườn đi dạo một chút, nên cùng nhau đi ra ngoài.

Một cậu trai mặc đồng phục làm việc của nhà thuốc Tuệ Dân, đang ôm một cái thùng lớn đứng trước cổng Cửu Long Thương. Tưởng Viễn Chu liếc nhìn cậu ta, "ai kêu cậu mang tới ?"

"là Vạn tiểu thư."

"mở ra."

Hứa Tình Thâm bước tới bên cạnh Tưởng Viễn Chu. Cậu nhân viên đặt cái thùng lên cạnh hàng rào, sau đó mở ra.

Ngất xỉu.

Lại là một thùng lớn chất đầy bαo ©αo sυ.

Đôi mắt Tưởng Viễn Chu khẽ híp lại. Cậu nhân viên nói, "mời ngài ký nhận."

Hứa Tình Thâm nghĩ thầm, Tưởng Viễn Chu hẳn là tức phát điên đi ? Trong lòng anh, Vạn Dục Ninh nhất định là có một vị trí không nhỏ. Thế nhưng Vạn tiểu thư này cũng khá, cư nhiên quẹt thẻ lấy tiền của anh, mua bαo ©αo sυ tặng cho anh và người phụ nữ khác.

Tưởng Viễn Chu quay đầu sang, thấy khóe miệng của cô cong cong.

"vui sướиɠ khi người khác gặp hoạ à ?"

"đâu có."Hứa Tình Thâm cố gắng hết sức để nhịn cười.

"em còn dám cười một cái thử xem ?"

Hứa Tình Thâm ho nhẹ hai tiếng, "nếu bây giờ trong lòng Tưởng tiên sinh cảm thấy khó chịu, anh hãy tặng quà đáp lễ lại cho Vạn tiểu thư đi."

Tưởng Viễn Chu liếc nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, "tặng lại cái gì ?"

Ngón tay mảnh khảnh của Hứa Tình Thâm khều một hộp bαo ©αo sυ. Cô cầm một cái lên rồi xé ra. Món đồ bên trong kia bị cô ném lại vào trong thùng. Cô đem bao bì đã bị xé giơ giơ lên trước mặt cậu nhân viên, "đưa cái này cho Vạn tiểu thư, cứ nói là Tưởng tiên sinh đích thân dặn dò."

Cậu nhân viên há hốc miệng, "việc này......"

Khoé mắt Tưởng Viễn Chu không giấu giếm được ý cười đang lan tràn ra ngoài, "tôi sẽ bảo tài xế đưa cậu đi, tiền công tôi sẽ trả đủ."

Lúc Hứa Tình Thâm bước ra không mặc áo khoác, gió lạnh bên ngoài đang từng cơn vù vù thổi tới. Cô có thói quen ăn xong cơm tối là chạy hai vòng. Tưởng Viễn Chu đuổi cậu nhân viên kia đi. Anh ngắm nhìn Hứa Tình Thâm đang chạy quanh trong sân, áo len màu bột đậu bó sát người càng tôn lên đường cong hoàn mỹ. Tưởng Viễn Chu dựa vào một gốc cây cao lớn. Xa xa nhìn lại, bóng đêm tối như mực. Hứa Tình Thâm chạy đến trước mặt anh thì dừng lại bước chân. Cô thở hổn hển, chạy đã mệt rồi, "Tưởng tiên sinh, có muốn......"   Cô định nói, có muốn cùng nhau chạy hai vòng hay không.

Tầm mắt Tưởng Viễn Chu từ trên cần cổ dừng lại trước ngực cô, "muốn, tối nay em trốn không thoát được đâu."

Khoé môi Hứa Tình Thâm khẽ nhếch lên, vừa định nói gì đó, liền trông thấy một chiếc lá vàng chậm rãi bay tới đầu vai của người đàn ông, sắc vàng nhỏ vụn rơi trên chiếc áo sơ mi trắng tinh. Những từ ngữ như ' tuấn lãng phi phàm ' hay ' khí chất hơn người ', cũng không đủ để miêu tả người đàn ông này nữa.

Nhìn thử mà xem, ngay cả giá trị ngoại hình cao ngút trời cũng có ưu thế của nó. Lời nói hạ lưu phát ra từ trong miệng anh lại hoá thành kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Vậy nếu đổi thành người khác thì sao ? Đoán chừng chính là bỉ ổi.

Hôm sau.

Hứa Tình Thâm ngồi xe của Tưởng Viễn Chu từ trong Cửu Long Thương đi ra ngoài. Cô tựa vào chỗ phụ lái, mệt mỏi rũ rượi. Người đàn ông liếc nhìn sang cô, "còn sức khám bệnh không vậy ?"

"Tưởng tiên sinh còn sức lái xe cơ à ?"

Tưởng Viễn Chu bật cười, "tối hôm qua, người đầu hàng trước cũng không phải là tôi."

Hứa Tình Thâm vội vàng nhắm mắt lại giả vờ ngủ.

Trên đường đi, trong một chiếc xe khác rất yên tĩnh chỉ có tiếng nhạc êm dịu, Vạn Dục Ninh thỉnh thoảng lại nhìn về phía người đàn ông đang lái xe.

Cuối cùng, cô ta vẫn không nhịn được mà mở miệng trước, "Phương Thịnh, anh vẫn còn đang vì chuyện hôm đó mà tức giận sao ?"

"hôm đó, chuyện gì ?"Người đàn ông đột ngột quay mặt lại, trong đôi mắt hẹp dài lóe lên ánh sáng tối tăm vô chừng.

"khách sạn Châu Tế...... em cũng không nghĩ tới lại có người có thể xông vào."

"Dục Ninh, "Ánh mắt của Phương Thịnh lại nhìn về phía trước, "từ xưa đến nay, em luôn rất hưởng thụ sự quan tâm của Tưởng Viễn Chu, có phải không ?"

"em không có......"

Phương Thịnh lạnh mặt tiếp tục lái xe. Trong lòng anh hiểu rõ, nếu không thể thao túng được Vạn Dục Ninh, tất cả đều sẽ uổng phí.

Cùng lúc đó trên làn đường dành cho ô tô ở hướng đối diện, chiếc xe của Tưởng Viễn Chu đang lao nhanh về phía trước. Tối hôm qua Hứa Tình Thâm không được nghỉ ngơi đầy đủ, lúc này quả thực vẫn còn đang mơ màng ngái ngủ.

Phía trước, đột ngột truyền tới tiếng vang kịch liệt như xé trời. Hứa Tình Thâm mở mắt ra, thấy một chiếc xe buýt bị mất khống chế đang lao nhanh về phía trước. Tưởng Viễn Chu mau chóng đạp thắng xe. Chiếc xe trước mặt tránh không kịp, từng chiếc một nối đuôi đâm vào nhau vô cùng nghiêm trọng.

Tốc độ của chiếc xe buýt cực nhanh, sườn xe nghiêng về một bên, đâm vào dải phân cách trong nháy mắt, có người từ trong cửa sổ xe bị văng ra ngoài. Hứa Tình Thâm nhìn thấy mà kinh hoảng khϊếp sợ. Chiếc xe dài mười mấy mét đè nghiến lên từng chiếc xe con, lúc ngã xuống, liên tục đè ép cả mấy chiếc xe đang có người ở bên trong.   Hiện trường thê thảm không nỡ nhìn, tiếng rêи ɾỉ cùng tiếng kêu cứu mạng xen lẫn vào nhau.

Hứa Tình Thâm tháo dây an toàn ra, "mau, mau gọi 120."

Cô khẩn trương bước xuống xe, đẩy cửa xe ra mới phát hiện, chiếc xe của Tưởng Viễn Chu cũng bị đâm vào. Cô thật vất vả đứng ở bên ngoài, lần này nhìn kỹ lại, càng thêm hít một hớp khí lạnh.

Mảnh vụn thuỷ tinh vỡ tan nát, xe cộ biến dạng nghiêm trọng, người bị nạn đang không ngừng rêи ɾỉ, tất cả đều tràn ngập trong mắt của Hứa Tình Thâm.

Cô sốt ruột chạy qua đó, nhưng đường đi đều bị chặn lại chết. Hứa Tình Thâm leo lên một chiếc xe ở phía trước. Mới vừa rồi chính mắt cô trông thấy có mấy người bị văng ra từ trong cửa sổ xe, bọn họ nhất định là thương không nhẹ.

Trên làn đường dành cho ô tô ở bên cạnh, mọi người đang dùng tốc độ chậm chạp chạy về phía trước. Đằng trước xảy ra tai nạn nghiêm trọng, có thể tránh được bọn họ cũng đều cố gắng tránh đi.

Phương Thịnh đang lái xe về phía trước. Xa xa, anh thấy Hứa Tình Thâm đang đứng trên mui của một chiếc xe màu trắng. Bóng dáng thon gầy của cô không chút do dự hướng về phía trước, đang cùng tử thần giành giật thời gian.

Ánh mắt của Phương Thịnh lần nữa rơi về phía trước mặt, trông thấy cả bóng dáng của Tưởng Viễn Chu.

Vạn Dục Ninh cũng chú ý tới bên kia, chỉ là vẫn chưa nhìn thấy Tưởng Viễn Chu, "đáng sợ quá, thế nào lại đυ.ng thành như vậy ?"

Phương Thịnh kéo Vạn Dục Ninh vào trong lòng, anh để cho mặt của cô ta vùi ở trước ngực mình. Nơi này gần bệnh viện Tinh Cảng của Tưởng Viễn Chu nhất. Lúc này lại xảy ra vụ tai nạn xe cộ nghiêm trọng như vậy, Tưởng Viễn Chu đương nhiên sẽ vô cùng bận rộn không có cách nào phân thân được.

"Dục Ninh, anh dẫn em đi tới một chỗ nhé."

"đi đâu ?"

Phương Thịnh lái xe chạy qua khỏi chỗ đó, "Mai Lĩnh Loan, ở trong mặt núi."

"được nha, "Vạn Dục Ninh không hề suy nghĩ gì nhiều, "em vừa khéo đang buồn bực phát hoảng đây."

Lái xe chạy ra khỏi đoạn đường bị tai nạn, lúc này Phương Thịnh mới buông tay đang ôm Vạn Dục Ninh ra.

Tưởng Viễn Chu đứng ở bên ngoài xe. Phần lớn những người không bị thương đều đang cấp cứu cho người bị nạn, có vài bạn bè người thân đang bị kẹt ở trong xe không thoát ra được, còn có cả những chiếc xe đã bị biến dạng hoàn toàn, căn bản không nhìn thấy được người ở bên trong nữa.

Hứa Tình Thâm đang ở cách đó không xa. Tưởng Viễn Chu leo lên mui của một chiếc xe, sau đó sải bước đi qua đó.

Cô ngồi xổm bên cạnh dải phân cách đã bị đυ.ng nát. Một người đang nằm trên mặt đường, không ngừng run rẩy. Tưởng Viễn Chu ngồi xổm người xuống, "xe cứu thương đã chạy tới nơi, chỉ là rất khó lái vào. Em xem thử những ai bị thương nặng, cấp cứu trước đi."

"vâng."Hứa Tình Thâm cũng không quay đầu lại lập tức đồng ý. Cô cởϊ áσ khoác ngoài của mình ra, đem nó lót ở sau gáy của người kia.

Cô đứng thẳng người dậy, ngẩng đầu nhìn về phía Tưởng Viễn Chu, "phòng giải phẫu thì sao ? Chuẩn bị xong chưa ?"

Hôm nay nhiệt độ rõ ràng hạ xuống trông thấy. Hứa Tình Thâm bên trong chỉ mặc một chiếc áo len cổ rộng màu đen. Cô đứng ở đó, run lẩy bẩy, phần da thịt hở ra trên cổ bị cóng đến mức càng thêm tái nhợt.

Tưởng Viễn Chu giơ tay ra xoa xoa mặt của cô, "có sợ không ?"

"chuyện này có gì phải sợ ?"

Khoé miệng người đàn ông cong lên, đột nhiên cảm giác được Hứa Tình Thâm trong giây phút này mới là xinh đẹp nhất. Mỗi một động thái của cô đều vô cùng quyến rũ, lúc này mới giống người phụ nữ của anh !