Edit:
Miu Miu.
Beta:
Bạch Hồ.
—oOo—
Chu Bá Thông vừa nghe cảm thấy thú vị, hắn tất nhiên là không tin người trẻ tuổi này có thể cạo sạch râu mép của hắn, cho nên càng thêm ra tay độc ác, buộc Quách Tĩnh rút kiếm.
Quách Tĩnh tránh cũng không thể tránh, đành phải rút kiếm nghênh tiếp. Quách Tĩnh mười năm này chỉ luyện tập kiếm pháp, vừa ra tay mũi kiếm liền chỉ thẳng vào cổ Chu Bá Thông, đúng là kiếm pháp Toàn Chân.
Chu Bá Thông đã sớm nhìn ra nội công của Quách Tĩnh là Toàn Chân giáo chính thống, cho nên khi Quách Tĩnh xuất sử Toàn Chân kiếm pháp thì cũng không có lấy làm lạ, Chu Bá Thông còn tưởng rằng là sư điệt nào thu đồ đệ, nên chỉ dùng năm phần công lực, tự cho là có thể thành công né qua kiếm này.
Nhưng tốc độ xuất kiếm của đối phương thật sự là vượt qua dự liệu của Chu Bá Thông, hàn quang lóe lên, Chu Bá Thông nhanh chóng thối lui, Quách Tĩnh thành công hiện lên kiếm phong, cắt râu của Chu Bá Thông.
Hai người đứng đối diện.
Quách Tĩnh ngẩn ngơ, hắn thật sự không muốn cắt đi râu của Chu Bá Thông, nhưng một chòm râu này, ngược lại yên lặng nằm ở trên mặt đất.
Chu Bá Thông không giận mà còn vui mừng, hắn ở đảo Đào Hoa ngây người lâu như vậy, ngoại trừ tiểu tử Hoàng Long kia, không có người cùng hắn giao thủ.
Hoàng Long lần này vừa ra đảo đã đi hai năm, hắn đã sớm ở trong này buồn bực muốn chết, thật vất vả mới bắt được một người có võ công tốt như vậy, đương nhiên tâm tình vui sướиɠ, đồng thời hô to gọi nhỏ, sợ Quách Tĩnh không đến cạo chòm râu của hắn.
Quách Tĩnh khi còn nhỏ cũng có nghe Vương Trùng Dương nhắc đến sư thúc, chỉ là không nghĩ tới hơn mười năm trôi qua, vị sư thúc này vẫn thiên chân vô tà như vậy.
Quách Tĩnh cũng biết, có thể cùng cao thủ so chiêu, là kinh nghiệm hắn khó có được.
Từ lúc luyện võ đến nay, cùng hắn giao thủ cũng chỉ có Dương Khang, sư phụ cũng không cùng hắn so chiêu, cho nên Quách Tĩnh mặc dù luyện Toàn Chân kiếm pháp đến tinh diệu vô cùng, nhưng mà không cách nào che giấu được kinh nghiệm không đủ.
Dương Khang ở một bên quan sát, thỉnh thoảng có điều ngộ ra gật đầu.
Sở học của Dương Khang vô cùng phức tạp, nhưng khi y đối địch thì có thể dùng chưởng pháp đổi chân pháp, thiên mã hành không bị câu thúc.
thiên mã hành không b ị
câu thúc:
thiên bi ến vạn hóa, tùy nghi động thủ.
Mà Quách Tĩnh ban đầu cùng Dương Khang so chiêu, cũng chỉ biết đem Toàn Chân kiếm pháp ra sử dụng, mà lúc đó ngay cả một chiêu đều dùng rất lao lực, cũng là luyện thật lâu mới có thể thông hiểu đạo lí.
Về sau Quách Tĩnh chuyên tâm luyện kiếm, lúc này cùng Chu Bá Thông giao thủ, lại không rơi thế hạ phong, chỉ là Chu Bá Thông chưởng ảnh tung bay, ngược lại không thể lần nữa cắt được chòm râu của hắn, dù chỉ là nửa tấc.
“Quách Tĩnh, biến chiêu.”
Dương Khang đột nhiên lên tiếng. Đối phó Toàn Chân giáo tất nhiên phải sử dụng khắc tinh.
Quách Tĩnh dưới thân kiếm dừng lại, liền đột nhiên chuyển biến kiếm chiêu, kiếm phong hướng Chu Bá Thông, đúng là Ngọc Nữ kiếm pháp.
Quách Tĩnh luyện Ngọc Nữ kiếm pháp tất nhiên là không thuần thục bằng Toàn Chân kiếm pháp, nhưng hai người thù lộ đồng quy, coi như là Quách Tĩnh không có học Ngọc Nữ kiếm pháp cùng nội công phái Cổ Mộ, thì cũng giống như khuôn đúc.
Chẳng những kiếm chiêu sắc bén, hơn nữa chú ý phong thần thoát tục, tư thế thanh tao lịch sự, cả người giống như là từ hiệp sĩ biến thành công tử nhã nhặn, bởi vì kiếm khí của hai người mà cánh hoa bay đầy trời, tư thái bồng bềnh như tiên.
Chu Bá Thông trở tay không kịp, bởi vì Ngọc Nữ kiếm pháp hoàn toàn khắc kiếm chiêu của Toàn Chân kiếm pháp, làm hắn nhất thời luống cuống tay chân. Trong miệng còn lẩm bẩm phân tích sư phụ của Quách Tĩnh.
Ngay từ đầu hắn cho là đồ đệ của sư điệt nào đó, thấy Quách Tĩnh xuất sử Ngọc Nữ kiếm pháp lại bắt đầu hoài nghi Quách Tĩnh là đồ đệ phái Cổ Mộ, nhưng nội công của đối phương luyện là của Toàn Chân đạo gia.
Trong đầu hỗn loạn làm cho Chu Bá Thông ra chiêu trì độn, Ngọc Nữ kiếm pháp mánh khóe rất nhiều, hư hư thực thực, làm cho người ta khó phân biệt thiệt giả, rất dễ bị lừa, chớ nói chi là như Chu Bá Thông đơn thuần như vậy, khờ dại như vậy.
Bởi vậy nhất thời chỉ thấy râu tóc bay lên, Quách Tĩnh đột nhiên phi thân một cái nhảy ra ngoài vòng tròn, mỉm cười thu kiếm nói:
“Đa tạ tiền bối chỉ giáo.”
Chu Bá Thông sờ lên cái cằm, đơn giản lấy tay đem chòm râu thanh lý sạch sẽ.
“Tiếp tục đánh, tiếp tục đánh! Ta còn chưa có đoán ra sư phụ của ngươi là ai!”
Dương Khang trừng mắt nhìn gương mặt Chu Bá Thông nhẹ nhàng khoan thái, nhịn không được phù một tiếng bật cười.
Bởi vì, thật sự là quá đáng yêu.
Được rồi, y cũng biết dùng từ đáng yêu để hình dung một nam nhân hơn 40 tuổi là không thích hợp, nhưng nhìn chòm râu sau khi được cạo sạch của Chu Bá Thông thì phi thường trẻ tuổi, hơn nữa hắn lại có một bộ mặt bánh bao.
Đúng, chính là mặt bánh bao, trong trắng lộ hồng, mang chút ít hài nhi mập mạp, làm cho người ta nhìn đã nghĩ
muốn véo hai cái. Con mắt to tròn, lộ ra khờ dại tinh khiết, người muốn khi dễ hắn cũng cảm thấy xúc động.
Quách Tĩnh cũng không ngờ tới diện mục của sư thúc lại là như vậy, nhưng thật ra cũng không có quá kinh ngạc, dù sao có sư phụ hắn làm tiền lệ, thường thường người tu đạo tâm tình đơn thuần, không dễ già đi, huống chi sư thúc hắn là đại trí giả ngu, đúng là tu đạo tinh túy.
Dương Khang đứng ở trước mặt Quách Tĩnh, ngăn cản Chu Bá Thông tiếp tục quấn quít lấy Quách Tĩnh đánh nhau, nói giỡn, cứ như vậy đánh tiếp, trời đã tối rồi.
“Chu Bá Thông, đánh cũng đã đánh, ngươi còn chưa đoán được sư phụ của hắn là ai chăng?”
Chu Bá Thông sững sờ lắc đầu, lập tức gấp đến độ giậm chân nói:
“Để cho ta tiếp tục đánh, tiếp tục đánh có thể biết!”
“Chính là râu mép của ngươi đều bị cạo mất, ngươi dùng cái gì làm tiền đặt cược?”
Dương Khang con mắt đảo lòng vòng, cười tủm tỉm mà hỏi. Nhìn song đồng tinh khiết của Chu Bá Thông, làm Dương Khang trong nháy mắt có cảm giác lừa gạt tiểu hài tử.
“Râu mép này là sư huynh bảo ta lưu lại, ta hơn hai mươi năm đều không có cắt bỏ……”
Chu Bá Thông thương tâm sờ lên gò má lạnh lẽo, rất là không có thói quen.
Dương Khang lật ra cái xem thường, cái khuôn mặt này thật sự là quá hại người, ai nhìn vào cũng muốn khi dễ a! Không che đi quả thực là phạm tội a!
Chu Bá Thông nhớ tới sư huynh, tính toán cũng đã hơn hai mươi năm, liền một bên hô sư huynh, một bên đột nhiên há miệng, cứ như vậy ngồi chồm hổm trên mặt đất oa oa khóc rống lên. Khóc đến kinh thiên động, tựa như hài đồng vài tuổi, không hề có hình tượng của người trưởng thành.
Dương Khang biết Chu Bá Thông tính tình trẻ con, hơn nữa cũng có thể giải thích được.
Đại khái từ nhỏ đã được Vương Trùng Dương bảo vệ rất tốt, mà Chu Bá Thông một mực ở đảo Đào Hoa, không có tiếp xúc qua ngoại nhân, cho nên đạo lí đối nhân xử thế một mực không hiểu.
Quách Tĩnh ngược lại trực tiếp đứng tại chỗ, không khỏi bắt đầu suy tư, chẳng lẽ sư phụ hắn đi là vì trốn tránh sư đệ này?
Dương Khang dắt lấy Quách Tĩnh ngồi xổm xuống bên người Chu Bá Thông, đem cổ tay đưa tới, ôn nhu khuyên nhủ:
“Đến, ngươi không phải hiếu kỳ sư phụ hắn là ai sao? Tới thử nội tức của hắn.”
Chu Bá Thông một bên khóc một bên cầm lấy cổ tay Quách Tĩnh, sau đó tiếng khóc tựa như dừng lại trong cổ họng.
“Ngươi…… Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”
Chu Bá Thông dùng hai mắt đỏ hoe nhìn Quách Tĩnh, hắn tuy khờ dại, nhưng mà không phải là ngốc, tất nhiên vừa mới bắt đầu Dương Khang đã có chủ ý muốn hắn biết sư phụ Quách Tĩnh là ai.
“Năm nay mười chín tuổi.”
Quách Tĩnh thành thành thật thật hồi đáp.
Chu Bá Thông há to mồm ngơ ngác nhìn Quách Tĩnh, qua nửa ngày, đột nhiên nhảy người lên hoa chân múa tay vui sướиɠ nói:
“Thật tốt quá! Sư huynh không chết! Sư huynh không chết!”
Cái này vừa khóc vừa cười, ngược lại thật sự là nhanh chóng, thật không biết năm đó Vương Trùng Dương như thế nào chịu đựng được hắn.
Dương Khang xoa xoa huyệt thái dương. Y không sợ Chu Bá Thông hoài nghi cái gì, trong cơ thể Quách Tĩnh có Tiên thiên công tinh khiết như vậy, cũng chỉ có Vương Trùng Dương mới có thể dạy bảo ra.
Quách Tĩnh đem Dương Khang kéo ra, lại thấy Chu Bá Thông xoạt một cái nhảy đến trước mặt hắn, đem một cuốn sách được bao bằng vải đưa tới trước mặt hắn.
“Đây là?”
“Cửu âm chân kinh a! Sư huynh đã không chết, ta mới không cần cầm thứ này, giao cho ngươi, giao cho ngươi!”
Chu Bá Thông hắc hắc cười, lập tức lại nhăn nhó bỏ thêm một câu, nói:
“Bất quá chỉ có thượng sách, hạ sách…… Ách…… Hạ sách bị ta thiêu……”
Quách Tĩnh không nói gì, hắn nhìn Dương Khang, không biết có nên hay không đem vật quan trọng này nhận lấy.
Dương Khang biết rõ tâm tư của Quách Tĩnh, bĩu môi nói:
“Nhận lấy a. Ta tin tưởng thứ này ở trong tay người, so với chỗ của hắn thì an toàn hơn nhiều.”
Chu Bá Thông thật sự là dễ bị lừa, bằng không như thế nào hạ sách sẽ bị Hoàng dược sư lừa rồi tự mình thiêu hủy?
Quách Tĩnh cũng nghĩ như vậy, cho nên đành phải nhận lấy.
“Quá tốt! Sư huynh không chết! Cửu âm chân kinh cũng không sợ bị mất! Ta cũng không cần ở trong này nữa! Có thể ra đảo chơi!”
Chu Bá Thông mừng rỡ xoay người vài cái, nói:
“Đi, đến sơn động của ta nghỉ một lát!”
Dương Khang lần nữa bất đắc dĩ lật ra cái xem thường, không phải là bởi vì sợ Cửu âm chân kinh bị người lừa gạt đi, Chu Bá Thông mới ở đảo Đào Hoa hơn hai mươi năm a?
Xem ra Chu Bá Thông cũng không phải khờ dại đến bất trị! Tối thiểu nhất còn có tự mình hiểu lấy.
Hai người theo Chu Bá Thông đi đến sơn động của hắn, trên đường Chu Bá Thông liền giảng bát quái Cửu âm chân kinh, quá trình ngược lại cùng Dương Khang biết trong nguyên tác không sai biệt lắm.
Chính là Vương Trùng Dương chiếm được Cửu âm chân kinh ở lần Hoa Sơn luận kiếm lần thứ nhất, sau đó đem cho Chu Bá Thông giữ, lão bà Hoàng dược sư vì chép lại hạ sách Cửu âm chân kinh mà sinh non Hoàng Long rồi mất, Chu Bá Thông cho hạ sách Cửu âm chân kinh trên tay là giả, giận quá mà thiêu hủy. Cho nên trong tay chỉ còn lại thượng sách.
Quách Tĩnh nghe xong, càng thêm kiên định không thể đem chân kinh trả lại. Sư thúc của hắn thật đúng là khờ dại, ngày nào đó bị người ta bán đi còn vui tươi hớn hở thay người ta đếm tiền.
Dương Khang ngồi ở trên tảng đá lớn trong sơn động, uống nước trà nhuận hầu.
Ở đây tuy đơn sơ, nhưng trà được ách phó đưa tới phi thường thơm, nếu so với trà Thúy Trúc của Quy Vân trang thì tốt hơn mấy lần.
Dương Khang bĩu môi, tại sao sư phụ y lại đối đãi tốt như vậy với một tù nhân?
Trà quý báu như vậy, cho Chu Bá Thông uống, phỏng chừng hắn cũng không thưởng thức được.
“Chu Bá Thông, ngươi cùng sư phụ ta có phải là quan hệ rất tốt a?”
Dương Khang đột nhiên hỏi vấn đề này. Y biết rõ Chu Bá Thông không thích những lễ nghi phiền phức, cho nên gọi thẳng tên của hắn.
Chu Bá Thông nghe vậy vui lên, con mắt loan loan thành nguyệt, thần bí hề hề nói:
“Hắc hắc, sư phụ ngươi là theo ta từ trong nội cung ra!”
Dương Khang mặt trực tiếp biến thành một chữ “囧”.
Phản ứng đầu tiên của Dương Khang là, Hoàng dược sư là thái giám.
Nhưng Hoàng Long ở trước mắt, nếu sư phụ y là thái giám, như thế nào sinh hài tử?
Bên kia Chu Bá Thông còn đang liên miên cằn nhằn nói:
“Năm đó sư phụ ngươi còn là một thất hoàng tử, ta nghe người ta nói trong hoàng cung rất thú vị, liền tiến vào định ngây người một thời gian, không nghĩ tới trong hoàng cung thật sự là không có gì để chơi……”
Cái gì? Hoàng dược sư là hoàng tộc Đại Tống? Dương Khang trực tiếp chấn kinh.
Bất quá, cẩn thận nghĩ lại, cũng là đúng như vậy.
Hoàng dược sư năm đó hành tẩu giang hồ, anh tài ngút trời, nhưng không có người nào biết hắn là người phương nào. Hắn từ chỗ nào học được võ công phức tạp như vậy, ngũ hành bát quái cùng tri thức dược lý? Mọi thứ đều tinh thông.
Chỉ có trong nội cung mới có nhiều người tài ba cùng đại nội thư khố như vậy, chính là bởi vì nhiều người dạy hắn, cho nên Hoàng dược sư không có sư phụ chính thức.
Hơn nữa tứ tuyệt đều có tên của mình, thậm chí ngay cả Nhất Đăng đại sư từng làm hoàng đế cũng có danh tự, nhưng vì sao không người nào biết tên Hoàng dược sư là gì?
Bỏ qua tên của hắn, là vì hắn là hoàng tộc.
Hắn tự xưng họ Hoàng, đúng, là bởi vì chính mình là hoàng tộc, chữ Hoàng chính là hoàng tộc.
Hắn trời sinh ngạo khí, đó là ngạo khí hoàng tộc.
Người hầu của hắn đều là ách phó, đều là từ trong nội cung mang ra, ăn mặc chi phí không phải tốt nhất, mà là tối tinh xảo.
Ánh mắt hắn không chớp một cái khi đánh gãy chân đồ đệ, là vì hắn ở trong cung đối với mạng người không quan tâm, lại cũng có thể nhận những đồ đệ có tuổi cùng hắn không sai biệt lắm, trên thực tế là thị vệ của hắn.
Cái này cũng có thể giải thích vì sao Quy Vân trang có thế lực tài phú khổng lồ như vậy, cũng có thể giải thích vì sao những sư huynh kia kính sợ sư phụ y như vậy, Hắc phong song sát thậm chí nghe tin đã sợ mất mật……
Dương Khang khϊếp sợ nghĩ, lời Chu Bá Thông không ngừng rơi vào tay y:
“Ta cùng sư phụ ngươi ở trong cung trò chuyện, sau bắt cóc hắn đến trên giang hồ chơi đùa, kết quả sư huynh ta yêu nhất lại bị hắn đoạt đi!”