[Anh Hùng Xạ Điêu] Tĩnh - Khang

Chương 48: Bị áp? Phản áp?

Edit:

Miu Miu.

Beta:

Bạch Hồ.

—oOo—

Ngọn đèn dầu hôn ám trong phòng, Dương Khang trừng mắt nhìn Quách Tĩnh, y muốn quát lớn hắn không được tùy tiện động thủ động cước, nhưng mà liếc thấy trên mặt hắn ẩn nhẫn lửa giận cùng khóe mắt ửng đỏ, thoáng cái ngây ngẩn cả người.

“Quách Tĩnh, ngươi làm sao vậy?”

Dương Khang là lần đầu nhìn thấy Quách Tĩnh có vẻ mặt như thế, không khỏi giơ tay lên xoa gương mặt của hắn, lo lắng mà hỏi thăm.

Quách Tĩnh mặt âm trầm, mân khẩn môi, không nói một lời.

Trong lòng của hắn đang bị lửa giận thiêu đốt, nếu lúc nãy đi ngoài có thể tìm thấy thủ phạm để phát tiết, nói không chừng hiện tại hắn sẽ thoải mái một chút, nhưng thủ phạm tìm không thấy lại quay trở về nhìn Dương Khang một thân toàn là vết thương, hắn đã sớm không cách nào kiềm chế.

Có thể hắn biết rõ, hắn mặc dù tức giận, cũng tuyệt đối không trút lên người Khang đệ, huống chi y là người bị hại.

Cho nên cỗ lửa giận trong lòng không có phát tiết khiến hắn cơ hồ nhịn muốn nội thương, nếu không phải những năm gần đây được Khang đệ rèn luyện cho nghị lực cực kì kiên cường, chỉ sợ hắn hiện tại đã sớm cầm kiếm chạy đi chém lung tung.

Khang đệ từ nhỏ đã được hắn dốc lòng che chở, lại bị người…… Bị người……

Dương Khang cũng không phải bổn nhân, bởi vì đêm nay uống rượu nên y còn mơ mơ màng màng, nên không có phân tích kĩ tình hình hiện tại mà thôi.

Trước mắt thoảng qua vẻ mặt đắc ý của Hoàng Long, Dương Khang buồn cười mà hỏi:

“Nói nói, ngươi đi tiểu lâu, nhìn thấy gì?”

Quách Tĩnh cắn răng, tuy đau lòng vô cùng, nhưng mà cũng không có giấu diếm, đem chỗ đã thấy nói tất cả một lần.

Hắn vừa nói vừa cẩn thận quan sát sắc mặt Dương Khang, phát giác trên mặt đối phương không có khó chịu, không khỏi tại đáy lòng tuyệt vọng sinh ra một tia hy vọng, chẳng lẽ là mình hiểu sai ý?

Dương Khang chờ Quách Tĩnh nói xong, không khỏi ôm bụng cười, không nghĩ tới tiểu tử Âu Dương Khắc kia lại bị áp, xem ra đây là báo ứng a! Bất quá y xuyên vào thế giới xạ điêu này thật đúng là quỷ dị, như thế nào một đôi đều là nam nhân?

Nhìn bộ dáng Quách Tĩnh không hiểu ra sao, Dương Khang liền đem mọi chuyện đã trải qua cùng Quách Tĩnh nói rõ ràng. Ân oán của y và Âu Dương Khắc bắt đầu từ vương phủ, cho nên tiện thể nói luôn, huyết xà kia cũng là đoạt từ tay Âu Dương Khắc.

Quách Tĩnh không biết Dương Khang từ đâu mà có huyết xà kia, lúc đó hắn cũng không có hỏi. Chỉ biết là huyết xà kia khẳng định không dễ có, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới quá trình nguy hiểm như vậy.

Quách Tĩnh nghe xong, trầm mặc nửa ngày, sau đó vô cùng nghiêm túc nhìn Dương Khang nói:

“Từ nay về sau, không cho ngươi rời ta nửa bước.”

Dương Khang không cách nào phủ nhận, nhìn vào ánh mắt thanh tịnh mà kiên định của Quách Tĩnh, nghe những lời này, trong nháy mắt làm mình có cảm giác được bảo vệ, gò má không biết vì sao, đột nhiên đỏ lựng.

Ngọn đèn hôn ám, mặt thiếu niên đỏ ửng, mềm mại nằm ở dưới người mình, mà bọn họ hôm nay tâm ý tương thông…… Dù là Quách Tĩnh tâm chí kiên định, cũng không nhịn nổi.

Huống chi tâm tình của hắn vừa mới thay đổi rất nhanh, cuối cùng xác nhận người trong ngực mình xem như trân bảo không có bị người ta khi dễ, thật là vạn phần may mắn, toàn bộ lửa giận trong lòng Quách Tĩnh tiêu tan, tay cũng nhịn không được giật giật.

Mà trì độn mới kịp phản ứng, ngón tay Quách Tĩnh vẫn một mực đặt ở chỗ tư mật của y, lúc này được một tấc lại muốn tiến một thước muốn chui vào bên trong.

“Ngươi…… Ngươi làm gì!”

Dương Khang bất an muốn đem Quách Tĩnh đẩy ra.

Tuy Dương Khang biết nam nhân cùng nam nhân dùng cái chỗ này để làm, nhưng y tuyệt đối không có nghĩ tới bị làm là mình.

Đương nhiên đây là chuyện rất bình thường, chỉ cần là nam nhân bình thường, ai muốn mình bị đặt ở mặt dưới?

Huống chi ở trong khái niệm của Dương Khang, y là người chiếu cố Quách Tĩnh, nhưng trên thực tế y mới là người được chiếu cố nhiều nhất,

Quách Tĩnh lại không hề đơn giản như vậy lui bước, nếu là trước kia, hắn nhất định sẽ không dám tiếp tục nữa, nhưng hắn biết rõ, hắn và Khang đệ bất đồng. Như vậy càng tiến thêm một bước không tính vượt qua a? Quách Tĩnh nghĩ tới đây, không khỏi khẽ cười nói:

“Khang đệ, ngươi không phải nói muốn phụ trách?”

Hắn vừa nói vừa nhịn không được tưởng tượng thấy mình có thể hoàn toàn giữ lấy Khang đệ, yết hầu một hồi khát khô.

“Ta là muốn phụ trách ngươi, không phải ngươi phụ trách ta a!”

Dương Khang hổn hển lấy khuỷu tay khởi động thân thể, muốn chạy trốn. Quách Tĩnh nói đùa cái gì chứ, điềm báo này không được hảo nha.

Bọn họ ngủ giường rất lớn, ngủ ba bốn người cũng không thành vấn đề, nhưng Dương Khang hướng giữa giường trốn, ngược lại bị Quách Tĩnh dồn đến chỗ chết.

“Đây là vết thương những xà kia lưu lại?”

Quách Tĩnh bắt lấy mắt cá chân mảnh khảnh của Dương Khang, sau đó nhìn Dương Khang một cái thật sâu, thành kính hướng vết thương hôn xuống.

Khi môi Quách Tĩnh chạm vào vết thương, Dương Khang không khỏi toàn thân run rẩy một chút. Y phải thừa nhận, hình ảnh này rất đẹp mắt, hơn nữa cảm giác cũng rất TMD thật sướиɠ. Chỉ là…… Dương Khang nâng lên cái chân còn lại đạp mặt Quách Tĩnh một cái, muốn đem hắn một cước đá văng.

“Đừng…… Ngươi không phải đang bôi dược cho ta sao?”

Quách Tĩnh dễ dàng một lần nữa đem chân kia của Dương Khang chế trụ, cúi đầu khẽ cười nói:

“Cách này cũng không tệ.”

Dứt lời còn tự thể nghiệm cúi đầu dọc theo vảy kết mà hôn nhẹ, từ bắp chân một mực kéo đến trong đùi.

Dương Khang thở nhẹ, toàn thân nổi lên một hồi run rẩy, lại cảm thấy giờ này khắc này, so với buổi chiều gấm xà quấn thân thì còn khó nhịn hơn.

Quách Tĩnh hôn hết hai chân, tiếp tục bắt lấy cánh tay Dương Khang, đem tất cả vết thương trên người Dương Khang đều tinh tế hôn qua một lần.

Môi đến chỗ nào, tựa như châm lửa chỗ ấy, làm cho Dương Khang toàn thân đều nổi lên màu hồng phấn xinh đẹp, những dấu hôn của Quách Tĩnh cùng vết vết thương kia chồng chéo lên nhau tựa như hoa đào nở rộ, mỹ lệ vô cùng.

Những năm này, tuy hai người có thân mật, nhưng Dương Khang chưa bao giờ cho Quách Tĩnh nhìn kỹ thân thể của y, càng đừng nói đến làm việc này với người khác, lại thêm thân thể của Dương Khang không hề có sức chống cự với Quách Tĩnh.

Thần trí Dương Khang đã sớm mê mang không thôi, hết lần này tới lần khác Quách Tĩnh không chịu chạm đến chỗ lửa nóng của y, hơn nữa cũng không cho Dương Khang tự mình chạm, Quách Tĩnh cầm cổ tay của Dương Khang, tiếp tục toàn tâm toàn ý tại trên người y trừ độc.

Cho dù là xà, Quách Tĩnh cũng sẽ không cho phép lưu lại dấu vết trên người Dương Khang.

Dương Khang tâm ngứa, khó chịu giãy dụa thân thể, trước kia chỉ cần là yêu cầu của mình, Quách Tĩnh sẽ thuận theo, làm cho Dương Khang càng ỷ vào Quách Tĩnh.

Loại cảm giác không chiếm được thỏa mãn này, Dương Khang đã thật lâu không có nếm qua, đối với y càng gian nan.

Lửa nóng nhanh chóng lan ra khắp toàn thân Dương Khang, làm y vừa thống khổ vừa khoái hoạt, ngay cả ngón chân cũng khép lại, nhịn không được cong thân thể lên cọ cọ Quách Tĩnh, nỉ non lên tiếng nói:

“Nhanh…… Nhanh lên……”

“Không vội, còn một chút.”

Quách Tĩnh khí tức cũng là không yên, nhưng hắn chấp nhất tiếp tục công việc trừ độc, đợi cho hắn chấm dứt chỗ cuối cùng, ngẩng đầu lên, chỉ thấy mắt Dương Khang đã đỏ ửng, lệ quang nhìn hắn. Quách Tĩnh trong đầu ầm ầm vang lên, lần nữa cúi đầu, ngậm lấy một chỗ.

“Ngươi! Ngô!”

Dương Khang phát giác được ý đồ của Quách Tĩnh, cả kinh bán khởi động thân, nhưng sau đó vì chưa bao giờ cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ cực hạn như vậy nên làm Dương Khang lần nữa vô lực yếu đuối, môi phát ra tiếng rêи ɾỉ da^ʍ mỹ.

Nhưng sau đó Dương Khang liền cảm giác được chỗ tư mật có dị vật xâm nhập, một ngón tay thon dài vuốt lên nếp nhăn, kiên định tiến vào.

Dương Khang thân thể cứng đờ, nhưng mà không cách nào thoát đi, kɧoáı ©ảʍ phía trước cùng đằng sau mâu thuẫn, trước sau cảm giác bất đồng, tựa như thân ở giữa lửa và nước, làm cho Dương Khang chịu giày vò không thôi.

Cuối cùng đạt tới kɧoáı ©ảʍ, Dương Khang nhắm lại con mắt, Quách Tĩnh khàn giọng ghé vào tai y nói:

“Khang đệ…… Cho ta được không?”

Dương Khang mê mang chỉ chốc lát, Quách Tĩnh từ nhỏ đến lớn ở bên cạnh y, chưa bao giờ cầu y cái gì, cũng chưa bao giờ chủ động muốn vật gì đó, cho nên Dương Khang vô ý thức gật đầu đáp ứng.

Nhưng vào lúc này, Dương Khang mới phát giác được, ngón tay trong cơ thể y đã đi ra ngoài, thay đổi thành một cái cực đại nóng rực đặt tại chỗ mềm mại của y.

Tuy đang mơ hồ, nhưng Dương Khang cũng biết Quách Tĩnh đang làm gì, vội vàng giật mình tỉnh lại, kiên quyết nắm lấy hai vai Quách Tĩnh, tức giận nói:

“Không được!”

“Vì cái gì……”

Quách Tĩnh vô cùng thất vọng, cực kỳ giống cẩu cẩu không chiếm được an ủi của chủ nhân.

Dương Khang ngẩng đầu nhìn mồ hôi trên trán Quách Tĩnh, chảy xuôi xuống gò má, sau đó tí tách rơi trên ngực của Dương Khang, như là có chứa một cổ ma lực, thúc đẩy y gật đầu.

Nhưng Dương Khang lại biết mình không thể đáp ứng, y cắn nát môi dưới mới khắc chế chính mình mềm lòng, lắc đầu nói:

“Không được…… Ngươi…… Ngươi chỗ đó quá cường đại, ta chịu không được.”

Dương Khang nói chuyện cũng trực tiếp, cùng Quách Tĩnh cùng một chỗ nhiều năm như vậy, y tất nhiên sẽ không xem nhẹ chuyện này.

Nếu để cho một người mấy canh giờ cũng không thể chấm dứt, vậy lúc ân ái chính là cực hình. Cho nên đây cũng là nguyên nhân không lo lắng chính mình sẽ bị áp, bởi vì y thừa nhận không được a!

Quách Tĩnh mặt ảm đạm xuống, nhưng hắn biết Dương Khang nói đúng, hắn cũng không nỡ để Dương Khang chịu khổ. Hắn nhếch môi quật cường nói:

“Sư phụ ta lần này tới nói, chỉ cần có thể luyện thành Tiên thiên công tầng thứ năm, là có thể giải trừ tình huống. Ta…… Ta sẽ hảo hảo luyện công……”

Dương Khang lần nữa cảm thấy Quách Tĩnh phi thường đáng thương, đều là nam nhân, tự nhiên biết rõ không được phát tiết là thống khổ như thế nào, hơn nữa bộ dáng chán nản này của Quách Tĩnh, làm y tâm ngứa.

Tuy là lợi dụng lúc người gặp khó khăn, nhưng Dương Khang vẫn là không muốn bị đại khuyển này áp a.

Quách Tĩnh đổi lại vẻ mặt bình tĩnh, cởϊ qυầи áo, khoanh chân lại ngồi, bắt đầu chăm chỉ luyện công.

Dương Khang nghiêng đầu nhìn trong chốc lát, lúc này thần sắc Quách Tĩnh trầm tĩnh thản nhiên, cùng với bộ dáng mất đi tỉnh táo vừa nãy, quả thực chính là hai người khác nhau.

Làm cho Dương Khang thấy thú vị vô cùng, muốn tiến lên đùa giỡn, nhưng vẫn là thu tay lại. Sau một lúc lâu suy nghĩ, Dương Khang quyết định nên dừng lại, hôm nay không phải thời cơ tốt, y cũng không muốn bị tử hình ngay tại chỗ.

Ừ…… Cũng không biết Tiên thiên công tầng thứ năm luyện bao lâu a, lần sau gặp Vương Trùng Dương, nhất định phải hỏi rõ……