Edit:
Miu Miu.
Beta:
Bạch Hồ.
—oOo—
Lúc môi Dương Khang tiếp xúc với Quách Tĩnh thì Dương Khang biết đối phương không có hôn mê.
Người hôn mê, cơ thể không có căng cứng, trái tim nhảy lên thanh âm to như tiếng sấm a.
Tựa như Quách Tĩnh bình thường hiểu rõ Dương Khang ra sao, Dương Khang cũng rất minh bạch Quách Tĩnh. Cho dù Quách Tĩnh không có nói ra, Dương Khang cũng biết hắn yêu mến mình.
Chính là, nếu yêu mến y, Quách Tĩnh cũng không nên dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy a?
Dương Khang lúc này hồi tưởng lại, mới phát giác thời gian Quách Tĩnh chìm vào đáy nước cũng không tính lâu, nội lực của hắn thâm hậu, thời gian ngắn như vậy hắn vẫn có thể chịu đựng được. Vậy hắn tại sao phải giả hôn mê? Chẳng lẽ bởi vì y vài ngày trước cùng hắn nói qua, người bị chết đuối phải được hô hấp nhân tạo?
Hắn cũng không biết y sợ hắn chết?
Dương Khang tức giận đến toàn thân phát run, càng nổi lên ý muốn trả thù, dán lên đôi môi Quách Tĩnh bắt đầu cố ý vuốt phẳng lên, nhẹ nhàng lè lưỡi phác họa đôi môi của Quách Tĩnh. Dương Khang thoả mãn nghe được trong cổ họng Quách Tĩnh truyền ra một tiếng rên, còn có hô hấp càng ngày càng thở gấp.
Dương Khang cảm thấy thân thể mình cũng bắt đầu nóng lên, liền mất hứng, một tay chống đỡ thân thể muốn ngồi dậy. Nhưng lúc này Quách Tĩnh đang giả hôn mê phát giác Dương Khang muốn rời đi, thân thể hành động trước đại não, vội vàng nắm Dương Khang lại, xoay một cái liền đặt Dương Khang dưới thân, tìm đôi môi ôn nhuận vừa mới rời đi, hung hăng hôn xuống.
Không giống với Dương Khang trêu chọc, lần này là hàng thật giá thật mà hôn. Quách Tĩnh tuy chưa từng có kinh nghiệm, nhưng hắn cùng Dương Khang ở chung gần hai mươi năm, chỉ từ một phản ứng rất nhỏ của Dương Khang đều có thể phán đoán y có thoải mái hay không, vốn hôn còn đang trúc trắc, sau một lát Dương Khang bắt đầu suy yếu chống trả, Quách Tĩnh liền công thành đoạt đất.
Dương Khang không có kịp phản ứng đến tột cùng chuyện gì xảy ra, y chỉ biết rõ, y giống như biến thành người chết đuối. Từ góc độ của Dương Khang mà nhìn lại, bầu trời xanh thẳm giống như mặt nước, mà y cho dù có làm như thế nào cũng chạm không tới.
Trong l*иg ngực không còn nhiều không khí lại bị người phía trên đè ép, Dương Khang tựa như người sắp bị chết đuối, liều mạng bắt lấy cánh tay Quách Tĩnh, đem Quách Tĩnh trở thành một cái cây nổi trên mặt nước, ngửa đầu bị động thừa nhận.
Quách Tĩnh cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới Khang đệ sẽ nằm dưới thân hắn, mặc hắn ‘ta cần ta cứ hôn, ta cần ta cứ vuốt ve’, hắn cũng biết một khi Dương Khang khôi phục thần trí, sẽ không có cơ hội tốt như vậy nữa, lập tức liền đánh bạo, giật ra y phục của Dương Khang.
Hai người bọn họ khi bơi lội, đều mặc quần áo cực mỏng, lại trải qua chuyện ‘chết đuối’ vừa rồi, trên cơ bản quần áo đã sớm giải khai được phân nửa, một cái kéo này của Quách Tĩnh rất dễ dàng. Quách Tĩnh một tay ở giữa ngực và bụng Dương Khang mà dao động, một tay ở chỗ mẫn cảm bên hông của Dương Khang mà châm ngòi.
Nghe thấy môi Dương Khang thốt ra tiếng rêи ɾỉ, Quách Tĩnh liền càng ra sức, thậm chí tay còn không thành thật càng ngày càng dời xuống…… Quách Tĩnh biết rõ, hắn đối với Khang đệ căn bản không có sức chống cự.
Chỉ là…… Lần này cũng không giống như là phi thường thuận lợi……
“Thả…… Thả ta ra! Vô liêm sỉ!”
Lúc Quách Tĩnh đυ.ng tới một chỗ của Dương Khang thì trong giây lát Dương Khang liền lấy lại tinh thần, không lưu tình chút nào một quyền đánh ra.
Quách Tĩnh bụm lấy ngực, âm thầm cắn răng đem tụ huyết nuốt xuống.
Dương Khang một phen đẩy Quách Tĩnh nằm trên người mình ra, sửa sang lại quần áo của mình, sau đó nhảy xuống hồ nước lạnh như băng, hướng Quy Vân trang bơi tới. Quách Tĩnh ngơ ngác nhìn thân ảnh của Dương Khang, sau một lát mới lấy lại tinh thần, lo lắng đuổi theo.
Hồ nước lạnh như băng kí©ɧ ŧɧí©ɧ toàn thân Quách Tĩnh, du͙© vọиɠ nổi lên cũng giảm đi một nửa, sau đó nhìn Dương Khang dần dần bơi xa, thân thể chậm rãi làm lạnh xuống.
Quách Tĩnh cũng biết chính mình vội vàng xao động, nhưng là…… Từ khi Dương Khang ở kinh thành bị thương, tuy hai người ngày đêm làm bạn thân mật khăng khít, trên mặt cảm tình giống như lại tới gần một tầng, nhưng Dương Khang lại thủy chung không để cho hắn chạm qua y.
Mỗi lần Quách Tĩnh tiến đến bộ vị mấu chốt, sẽ bị Dương Khang không lưu tình chút nào cự tuyệt. Tính cách này căn bản không phải của Khang đệ! Ít nhất là trước kia, cho dù thời gian lâu nhất, một tháng ít nhất cũng sẽ có hai ba lần. Mà bây giờ, đã bảy tháng cũng chưa có một lần…..
Đến tột cùng chỗ nào xảy ra vấn đề?
Quách Tĩnh một bên tỉnh lại suy nghĩ, một bên bơi về tiểu viện của bọn họ.
Quách Tĩnh vừa vào trong phòng, đã thấy Dương Khang thay một bộ quần áo khác muốn ra ngoài. Quách Tĩnh liền vội vàng kéo Dương Khang, không để ý thần sắc lạnh như băng của y, lo lắng mà hỏi thăm:
“Ngươi muốn đi đâu?”
Dương Khang thản nhiên nói:
“Muốn đi thanh lâu.”
Quách Tĩnh nghe vậy ngẩn ngơ, quả thực không tin lỗ tai mình nghe được gì. Lúc này Dương Khang vẫn là nhàn nhạt nói:
“Kỳ thật ta đã sớm muốn đi, nhưng không có tiền. Hiện tại sư huynh cho ta rất nhiều bạc, hôm nay phải đi mở mang tầm mắt. Ngươi muốn đi? Vậy nhanh đi đổi quần áo, chúng ta chuẩn bị xuất phát.”
Quách Tĩnh chấn động, thả cổ tay Dương Khang ra.
“Không muốn đi? Cũng được, ta đây đi một mình.”
Dương Khang lãnh đạm nhìn Quách Tĩnh, cũng không quay đầu lại đi ra ngoài.
Quách Tĩnh lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng vào nhà lấy một cái ngoại bào, đuổi theo.
———————
Chờ bọn họ đi đến quảng trường, trời vẫn còn sáng. Dương Khang tuy chưa từng đi thanh lâu, nhưng là biết rõ lúc này thanh lâu còn chưa bắt đầu hoạt động.
Dương Khang liền dẫn Quách Tĩnh đi một tiểu lâu kêu vài món, yên lặng ăn. Quách Tĩnh muốn nói chút gì đó để loại bỏ ý niệm đi thanh lâu trong đầu Dương Khang, nhưng hắn ăn nói kém cỏi, chớ nói chi là cùng Dương Khang cãi cọ, cho nên, mặc dù lòng nóng như lửa đốt nhưng mà không biết nên nói cái gì.
Trời rất nhanh đã tối, Dương Khang trả tiền cơm, liền phố xá náo nhiệt nhất đi đến, Quách Tĩnh cắn răng chỉ có thể đuổi theo.
Kỳ thật hai người bọn họ cái tuổi này đi dạo thanh lâu là bình thường, cho dù bị người quen thấy được, cũng sẽ không nói cái gì. Nhưng không khéo chính là, Dương Khang chọn một cái thanh lâu xa hoa nhất, Ngọc Xu phường, lại gặp được người quen.
Lục Quán Anh lúc này đang ở trên lầu hai Ngọc Xu phường trêu chọc hoa khôi Tử Hồng, liếc thấy vừa đi vào cửa vung tiền như rác là Dương Khang cùng Quách Tĩnh, hắn thiếu chút nữa phun ra một ngụm rượu.
“Thiếu trang chủ, ngươi nhận thức hai người kia?”
Tử Hồng giúp Lục Quán Anh thuận khí, hiếu kỳ hướng phía dưới nhìn.
“Đâu chỉ nhận thức……”
Lục Quán Anh nghiến răng nghiến lợi.
Hắn cho dù trì độn, cũng biết thân thể của mình là bị Dương Khang động tay động chân, nếu không, hắn lưu luyến ở thanh lâu nhiều ngày như vậy, lại một điểm tiến triển đều không có, chỉ có thể cùng mỹ nữ đóng cửa ôm chăn nói chuyện phiếm! Hơn nữa, tiểu tử này còn dám thoải mái xuất hiện ở trước mặt của hắn, dùng ngân lượng của Quy Vân trang đi dạo thanh lâu! Thật sự là buồn cười!
Bất quá nói đi cũng phải nói lại, hai người kia không phải một đôi sao? Như thế nào còn có thể kết bạn đi dạo thanh lâu?
Lục Quán Anh tựa ở trên lan can, cẩn thận nhìn lại, đem biểu tình trên mặt Dương Khang cùng Quách Tĩnh thu hết vào mắt, hắn vuốt cái cằm cười quái dị. Hắc hắc, phụ thân không cho hắn đυ.ng tiểu sư thúc, nhưng người khác có thể đυ.ng y, cùng hắn một điểm quan hệ cũng không có!
“Thiếu trang chủ, ngươi lại đang nghĩ cái chủ ý quái quỷ gì?”
Tử Hồng kiều tiếu hỏi.
Lục Quán Anh một phen đem nàng kéo đến, thấp giọng ở bên tai nàng phân phó.
————————–
Quách Tĩnh mắt xem mũi, mũi xem tâm ngồi ngay ngắn ở một bên, căn bản không có nhìn mỹ nữ tỷ tỷ ngồi bên cạnh.
Tử Hồng nhíu mày, nàng tại thanh lâu lớn lên, khách nhân dạng gì cũng đã thấy qua, bất quá giống như hai vị công tử tuấn mỹ này, một người tả ủng hữu bão liên tiếp uống rượu, một người ngồi nghiêm chỉnh nhìn không chớp mắt, cũng là hiếm thấy.
Tử Hồng nhớ tới lời Lục Quán Anh dặn dò trước đó, thú vị cười cười, cầm lấy chén rượu đến mời rượu Quách Tĩnh.
Quách Tĩnh lại nhàn nhạt cự tuyệt. Từ đêm Dương Khang bị ám toán trên Thái Hồ, Quách Tĩnh đã quyết tâm ở địa phương kì quái không uống rượu hay ăn cái gì. Bọn họ vừa mới tùy tiện dùng cơm ở tiểu lâu, loại thanh lâu này, hắn càng không dám khinh thường.
Tử Hồng kinh ngạc, nàng biết mình dung mạo hơn người, nam nhân bình thường không bao giờ cự tuyệt thỉnh cầu của nàng.
Nàng không chịu thua, cẩn thận chu đáo hầu hạ Quách Tĩnh, phát giác hắn luôn khắc chế không ngừng hướng bên kia nhìn lại. Tử Hồng nhếch môi, biết rõ vị công tử này không phải để ý tỷ muội của nàng, mà là nhìn một vị công tử khác trong phòng.
Xem ra Lục thiếu trang chủ cũng rất biết thưởng thức người đẹp nha! Trên mặt Tử Hồng tiếu dung càng sâu.
Kỳ thật Lục Quán Anh cũng không có bảo nàng làm chuyện gì khó khăn, chỉ là bảo nàng dùng tận khả năng mời rượu, cuối cùng lưu hai vị công tử này cùng ở trong một phòng sẽ
tốt hơn.
Rượu ở trong thanh lâu này, bình thường đều có thuốc thúc tình, hôm nay vì bọn họ chuẩn bị, càng bỏ thêm gấp bội. Nàng vốn cho rằng Lục Quán Anh là muốn cả hai người, liền bất an không yên, không nghĩ tới hai vị công tử này có nội tình khác a!
Đáng tiếc, vị công tử này nói cái gì cũng không chịu nhấp môi.
Tử Hồng vũ mị cười, không uống rượu cũng không quan hệ, cho dù vị công tử này liên tục rót nước uống, mà nàng ở bên cạnh, ánh mắt kia sao có thể lừa được nàng. Nghĩ tới đây, Tử Hồng thấp giọng khẽ cười nói:
“Quách công tử, ngươi yêu mến Dương công tử?”
Quách Tĩnh vẫn là lần đầu bị người xưng công tử, sửng sốt một lát mới kịp phản ứng đối phương nói cái gì, lập tức hướng vị nữ tử bên cạnh hắn nhìn lại, thấy trong mắt đẹp của nàng liền hiểu rõ, cười khổ nói:
“Đúng vậy, chính là nam nhân cùng nam nhân là không được. Cho nên…… Cho nên y mới đến thanh lâu……”
Tử Hồng che miệng cười khẽ, nếu không phải được Lục thiếu trang chủ dặn dò qua, nàng nhất định sẽ nhịn không được mà đem vị tuấn suất công tử này đẩy ngã. Nàng kiều mị hướng gần đến Quách Tĩnh, vốn bọn họ đã ngồi quá gần, hiện tại giống như là cả người nàng dán dính lên Quách Tĩnh.
Quách Tĩnh chỉ cảm thấy một cổ nồng đậm làn gió thơm xông vào mũi, không thích ứng liền hít thở không thông, đang muốn hướng bên cạnh tránh đi một chút, lúc này bên tai truyền đến câu nói thành công làm cho Quách Tĩnh quên tránh đi.
“Công tử, kỳ thật nam nhân cùng nam nhân cũng có thể……”
Tử Hồng mím môi cười nói, dán bên tai Quách Tĩnh tinh tế dạy bảo.
Quách Tĩnh đầu tiên là bán tín bán nghi nghe, sau đó đột nhiên mặt đỏ tới mang tai.
Làn da Quách Tĩnh là màu tiểu mạch sắc khỏe mạnh, người bình thường nhìn sẽ không biết hắn đỏ mặt, nhưng cái này không giấu giếm được Dương Khang.
Dương Khang nhìn Quách Tĩnh cùng Tử Hồng cười cười nói nói, một cổ lửa giận từ đáy lòng dâng lên. Nhưng đến thanh lâu là do y đề nghị, y lại không thể nói cái gì, chỉ có thể tiếp tục rót rượu, một ngụm tiếp một ngụm.
Dương Khang cũng không biết chính mình tổng cộng uống bao nhiêu chén, ngay từ đầu là có người mời rượu, càng về sau căn bản chính là uống rượu giải sầu.
Dương Khang chỉ biết rõ rượu này giống như nước trái cây ngọt ngào bình thường, không có bao nhiêu nồng, nhưng Dương Khang biết là đầu y muốn hôn mê. Chờ y sau khi đi nhà xí trở lại, hỗn loạn trở lại ghế lô, lại phát hiện người ở bên trong không đúng, chỉ còn lại một mình Quách Tĩnh.
“Như thế nào…… Chỉ còn lại có…… Ngươi?”
Dương Khang nói chuyện đều có chút lao lực.
“Nghe nói là có khách quen tới, đem các nàng gọi đi.”
Quách Tĩnh mặt không đổi sắc mà nói dối, dìu Dương Khang ngồi ở trên giường. Quách Tĩnh nhìn dung nhan Dương Khang bởi vì do uống rượu mà phảng phất như hoa đào ngày xuân, xinh đẹp vô cùng. Quách Tĩnh nhớ tới lời của Tử Hồng nói, cảm thấy kinh hoàng.
“Ngươi…… Ngươi nhìn cái gì?”
Dương Khang nheo mắt lại, không vui phát hiện Quách Tĩnh thân cận y quá, gần đến mức Dương Khang có thể nhìn thấy đáy mắt Quách Tĩnh phát ra thâm trầm.
Quách Tĩnh câu dẫn ra một vòng tiếu dung, dưới đáy lòng yên lặng thề, đời này, hắn chỉ có Dương Khang.
Cho dù phải dùng bất cứ loại thủ đoạn nào, hắn cũng phải giam Dương Khang trong ngực, không buông tay.