Edit:
Miu Miu.
Beta:
Bạch Hồ.
—oOo—
Lục Quán Anh không ngờ tới phụ thân lúc này sẽ đột nhiên đến, tranh thủ thời gian ngoan ngoãn cúi đầu đứng ở một bên, thở mạnh cũng không dám. Trên đời này, Lục Quán Anh không sợ trời không sợ đất, duy nhất sợ, chính là phụ thân hắn.
Trong lòng Lục Quán Anh không khỏi buồn bực, bình thường phụ thân đều là kêu tiểu đồng đến gọi hắn đi nói chuyện, lúc này đã là đêm khuya, theo lý phụ thân đã sớm hẳn là chìm vào giấc ngủ, tại sao lại đích thân đến gian phòng của hắn?
Lục Quán Anh vốn định muốn hỏi thăm, nhưng vừa nhấc đầu lên thấy mặt phụ thân trầm trầm, lập tức đem câu hỏi nuốt trở về.
Lục Thừa Phong đã sớm biết đứa con của mình thích nam nhân, thậm chí tuổi đã qua hai mươi đều dùng các loại lý do để không thành thân. Nhưng biết là một chuyện, tại chỗ gặp được lại là một chuyện khác, nhất thời mặt trầm xuống. Lục Thừa Phong phất phất tay, cho tiểu đồng sau lưng lui xuống trước, sau đó lạnh lùng hướng Lục Quán Anh nói:
“Đẩy ta đi vào.”
Lục Quán Anh vội vàng đi đến sau lưng Lục Thừa Phong, đẩy vào gian phòng.
Lục Thừa Phong bởi vì đi đứng không tiện, cho nên chế một cái ghế, dưới bốn chân ghế đều có bánh xe, bình thường có thể để người khác đẩy giúp.
Lục Thừa Phong lúc này nhịn không được nhìn người nọ, chỉ thấy dung mạo người nọ tinh xảo xinh đẹp không chút tì vết, gò má trắng nõn không biết là bởi vì xấu hổ hay là phẫn nộ mà nhuộm lên rặng mây đỏ, một đôi con ngươi đen tinh sáng không chút e dè nghênh tiếp ánh mắt dò xét của hắn, toàn thân tản ra khí chất lười biếng cùng tùy ý, thậm chí không thèm để ý quần áo của mình không chỉnh tề, cứ như vậy thản nhiên một tay nâng lấy cằm, hai chân chéo nhau, nghiêng ngồi ở trên ghế.
Tại lúc Lục Thừa Phong dò xét Dương Khang, đồng thời Dương Khang cũng đánh giá hắn.
Lục Thừa Phong đại khái bốn mươi tuổi gì đó, khuôn mặt cùng Lục Quán Anh rất giống nhau, nhưng không còn anh tuấn, dáng người khô gầy, sắc mặt vàng như nến, nhìn giống như người bị bệnh quấn thân. Dương Khang chép miệng, nghĩ thầm, Lục Thừa Phong tới thật là đúng lúc, y vừa định cho Lục Quán Anh một cái giáo huấn khó quên.
Bất quá, nghĩ lại tình huống vừa rồi, Lục Quán Anh nói chuyện này thật không như là nói giỡn.
Dương Khang đau đầu nhắm mắt lại, y mặc dù đối với cái đệ đệ kia không có cảm tình gì, nhưng dầu gì cũng là thân đệ đệ. Hiện tại lưu lạc bị một nam nhân thượng, Dương Khang không thể coi như ko biết chuyện này được. Hơn nữa vừa mới nãy Lục Quán Anh đối với y……
Nhớ lại hình ảnh kia, Dương Khang cảm thấy toàn thân khó chịu, càng hận không thể tranh thủ thời gian đi tắm rửa, tẩy đi loại cảm giác chán ghét này.
“Quán Anh, ta không phải đã nói với ngươi, không cho phép cường đoạt nữ tử?”
Lục Thừa Phong nhìn chằm chằm vào Dương Khang hồi lâu, rốt cục nói ra một câu.
Dương Khang nhíu mày, diễn cái gì đây? Y lớn lên rất giống nữ tử?
Lục Quán Anh khúm núm gật đầu xác nhận, tuy hắn được tôn là đứng đầu thủy tặc Thái Hồ, nhưng dưới ánh mắt phụ thân, hắn vẫn là một đứa trẻ.
Thái Hồ mấy năm trước không có ai cầm đầu, trị an hỗn loạn, nhưng từ lúc Lục Quán Anh tiếp quản, nghiêm ngặt trông nom, chỉ cướp bóc quan gia cùng nhà giàu bất nhân trên đò ngang, rất được dân chúng Thái Hồ kính yêu.
Lục Thừa Phong ngữ khí chuyển lệ:
“Không được đoạt nữ tử, nam tử kia có thể tùy tiện cướp về sao?”
Dương Khang khóe miệng co lại.
“Cha, người này là tiểu vương gia Kim quốc.”
Lục Quán Anh nhỏ giọng kháng nghị nói.
“Ta không phải Hoàn Nhan Dương.”
Dương Khang hợp thời đâm một miệng.
“Vậy ngươi đến tột cùng là ai?”
Lục Quán Anh chau hai hàng lông mày, hắn lúc này tỉnh táo lại, mới phát giác người này cùng Hoàn Nhan Dương có chút khác biệt.
Vừa rồi hắn một lòng muốn khiển trách Hoàn Nhan Dương tự tiện chạy trốn, lại thêm trong phòng chỉ có một ngọn đèn hôn ám, lại nhất thời không có chú ý.
Chủ yếu là do hắn không tin trên đời này có chuyện trùng hợp như vậy, chân trước Hoàn Nhan Dương vừa chạy, chân sau người này liền xuất hiện, còn chỉ tên muốn tới Quy Vân trang.
Chính là lúc này tinh tế nhìn lại, thực sự không thể không thừa nhận, người này so với Hoàn Nhan Dương diêm dúa lẳиɠ ɭơ kia là hoàn toàn bất đồng, nếu là Hoàn Nhan Dương lúc này thì sẽ lộ ra thần sắc khϊếp đảm và xấu hổ, căn bản sẽ không giống người này, thoải mái bình thường nhìn thẳng người khác.
Dương Khang nở nụ cười, nhưng y cũng không có hướng Lục Quán Anh nhìn lại, mà là nhìn chằm chằm vào Lục Thừa Phong, chậm rãi nói:
“Ta là ai? Tin tưởng Lục trang chủ nghe qua một câu: “Đào hoa ảnh lạc bay thần kiếm – Bích hải triều sinh trỗi ngọc tiêu”.
Lục Thừa Phong thoáng cái mặt xám như tro, run rẩy vịn lấy ghế, nhất thời cái gì cũng nói không được.
Kỳ thật hắn đêm khuya đến tìm Lục Quán Anh, là vì hạ nhân báo lại, nói trận pháp trong hoa viên đại biến, đã có mấy người lạc đường trong trận. Hắn hỏi thăm hạ nhân kĩ càng, có người hồi báo nói là, thiếu trang chủ có thỉnh trở về một vị khách nhân, người đó khi đi ngang qua hoa viên từng đυ.ng một cái ghế đá.
Lục Thừa Phong cố ý đi hoa viên nhìn thoáng qua, phát hiện trận pháp đại biến là không phải do vô tình, liền vội vội vàng vàng đi đến phòng Lục Quán Anh.
Sư phụ truyền cho hắn hai mươi bốn quẻ trận pháp Hoàng đế, mà trận pháp này sẽ không vì bị một chút sai lệnh nhỏ mặt mà đại biến, muốn làm cho trận pháp đại biến, phải tìm ra ‘mắt trận’. Lúc ấy có sáu ghế đá, vì sao người nọ hết lần này tới lần khác lại đi di chuyển cái ghế đá là ‘mắt trận’ đó?
Lục Thừa Phong vốn tưởng rằng thiên hạ to lớn, có thể xem thấu trận pháp này cũng có ít người, nghĩ trong phòng đứa con Lục Quán Anh là một cao nhân, chính là không nghĩ tới thiếu niên này dám nói ra một câu như vậy.
Lục Thừa Phong kinh nghi bất định nhìn gương mặt vị thiếu niên này, sau nửa ngày mới tìm trở được thanh âm của mình, nhưng chỉ có thể lặp lại một chữ:
“Ngươi…… Ngươi……”
Dương Khang biết Lục Thừa Phong chỉ bằng một câu nói kia chắc là không tin tưởng, Dương Khang liền đứng người lên, cước đạp kì bước, cơ hồ trong nháy mắt đi đến bên cạnh trước mặt Lục Quán Anh đang ngây người. Dương Khang dùng ngón cái cài ngón trỏ, trong nháy mắt, ngón tay như hoa Nhất Chi Lan duỗi ra, nhanh chóng điểm lên ngực Lục Quán Anh.
Lục Quán Anh chỉ cảm thấy thân hình người nọ lóe lên, mấy chỗ đại huyệt trước ngực bị y dùng đầu ngón tay điểm nhẹ, tuy không có nội lực rót vào, đối với hắn không có tạo thành bất cứ thương tổn gì, nhưng cũng làm hắn chấn động.
Người này ra tay ưu nhã, khí độ lãnh dật, càng thêm hời hợt, bình chân như vại, thế gian lại có võ công tinh diệu như vậy?
Lục Quán Anh lúc này khẳng định hắn tuyệt đối là nhận lầm người, Hoàn Nhan Dương nếu có võ công này, đêm hôm đó người bị áp nhất định là hắn.
Lục Quán Anh lại thoáng nhìn cha mình thần sắc thất thố. Lập tức một cử động nhỏ cũng không dám, mồ hôi lạnh đổ xuống cũng không lau, hắn mặc cho người này xem hắn là bia sống để luyện chiêu, dù sao cũng chỉ là có một chút.
Lục Thừa Phong sắc mặt đại biến. Hắn tự nhiên nhìn ra được, người này dưới chân ‘cước đạp kì bước’ chính là kỳ môn trong bát quái do Hoàng dược sư nghiên cứu ra, mà người nọ sử dụng đúng là Lan hoa phất huyệt thủ cùng Lạc anh thần kiếm chưởng. Hơn nữa công lực người này có thể đem hai môn võ công công này sử dụng cùng lúc, chỉ có thể hóa chưởng, chưởng có thể hóa chỉ, chưởng lúc đến như hoa rơi rực rỡ, chỉ phật chỗ như hoa lan sum sê, chiêu chiêu sắc bén, phong thái đoan chính thanh nhã.
Dương Khang thấy Lục Quán Anh khó được ngoan ngoãn như vậy đứng ở nơi đó để cho y luyện chiêu, trên mặt liền hiện lên một tia cười quỷ dị.
Lục Quán Anh cách Dương Khang gần nhất, tự nhiên là nhìn thấy nụ cười vui vẻ quái dị kia, còn chưa kịp phản ứng thì thấy trong lòng bàn tay Dương Khang đột nhiên ngân quang lóe lên, đúng là nhiều hơn một cây ngân châm.
Lục Quán Anh thầm kêu một tiếng không tốt, muốn lui về phía sau nhưng đối phương nhanh tay hơn. Lục Quán Anh chỉ cảm thấy mấy chỗ huyệt vị đau xót, hắn lui về phía sau một bước thì đối phương cũng đồng thời thu hồi ngân châm, quay lại chỗ cũ ngồi xuống.
Lục Quán Anh thầm vận nội lực, không có phát giác khác thường, liền yên lòng, thầm nghĩ có thể là do Dương Khang bị khi dễ, đâm hắn vài châm cho hả giận a.
Lục Thừa Phong không có phát hiện mờ ám của Dương Khang, hắn nhìn thấy Dương Khang biểu lộ võ công của đảo Đào Hoa, nhất thời liền đoán được một người. Lại nhìn quần áo trên người của y không ngay ngắn, cái cổ lộ ra bên ngoài có vài điểm đỏ, đó đều do nghịch tử chính mình làm ra, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch, không biết làm như thế nào cho phải.
“Lục trang chủ, ta thật vô phép, thiếu trang chủ đối với ta hạ độc, làm ta mất nội lực, nếu không ta sẽ làm tốt hơn.”
Dương Khang điều chỉnh lại hô hấp, không có nội lực duy trì, y sử dụng chiêu thức xác thực khó khăn một chút, nhưng sử dụng ngân châm để đâm mấy cái huyệt vị ngược lại rất dễ dàng. Về phần mấy cái huyệt vị Dương Khang điểm trên người Lục Quán Anh, đối với Lục Quán Anh không có tổn thương gì lớn, chỉ là từ nay về sau hắn không thể hành phòng mà thôi.
Loại võ công này là do Hoàng dược sư nghiên cứu ra. Dương Khang lúc ấy nghe được vô cùng khϊếp sợ, nghĩ thầm, đến tột cùng là ai chọc tới sư phụ y. Bất quá khϊếp sợ thì khϊếp sợ, Dương Khang vẫn cảm thấy hứng thú mà học cho biết, không nghĩ tới sẽ có một ngày dùng đến. Nhưng loại võ công này chỉ thi triển được khi người đứng bất động, nếu không Dương Khang sẽ đem Lục Quán Anh trát thành tổ ong.
Đối với loại nam nhân như Lục Quán Anh, trừng phạt này hẳn là trí mạng. Về phần khi nào thì giải trừ, phải xem tâm tình của Dương Khang về sau có tốt hay không, hoặc là…… Tâm tình đệ đệ của y có hảo hay không…..
Dương Khang mị mảnh hai mắt, thoả mãn cười cười.
Lục Quán Anh thấy thế lưng phát lạnh, lần nữa vận khí kiểm tra kinh mạch, cũng không có cảm thấy cái gì không ổn.
“Quán Anh, ngươi còn không đưa giải dược cho sư thúc?”
Lục Thừa Phong không còn hoài nghi, hổn hển nói.
“Sư thúc?!”
Lục Quán Anh ngạc nhiên, cha hắn không phải không có võ công sao? Khi nào thì xuất hiện sư thúc? Tuổi còn nhỏ như vậy? Nhưng mặc dù hắn không tin, cũng biết người trước mặt này khẳng định không phải Hoàn Nhan Dương, vội vàng móc từ trong ngực ra một cái bình sứ đưa tới.
“Uống một khỏa là được.”
Dương Khang cầm bình sứ đổ ra một khỏa dược hoàn, bỏ vào trong miệng, còn không chút khách khí bỏ cái bình sứ vào trong ngực mình.
Dược hoàn vừa nuốt xuống, Dương Khang nhắm mắt lại, cảm giác được nội lực đang chậm rãi chảy trong kinh mạch, sau đó khôi phục hoàn toàn. Lục Thừa Phong khẩn trương nhìn chằm chằm vào Dương Khang, không dám mở miệng quấy rầy, Lục Quán Anh đầy bụng nghi vấn, nhưng thấy cha hắn thận trọng như thế, cũng không dám hỏi ra miệng.
Qua nửa ngày, Dương Khang một lần nữa mở to mắt, trong đôi mắt quang hoa lưu chuyển, óng ánh giống như hai khỏa hắc diệu thạch, sau đó mị lên, như hai ánh trăng non. Dương Khang chán ghét trừng Lục Quán Anh, lập tức chuyển hướng Lục Thừa Phong nói:
“Sư huynh, ta muốn tắm rửa.”
Lục Thừa Phong vừa nghe Dương Khang chịu gọi hắn sư huynh, tâm tình rực rỡ như mặt trời tháng tám. Hắn thấy Dương Khang không có truy cứu chuyện Lục Quán Anh đối với y bất kính, Lục Thừa Phong cũng không nhắc tới. Hắn vội vàng sai Lục Quán Anh đi chuẩn bị, sau đó quay đầu lại rất ân cần mà hỏi:
“Hoàng sư đệ, sư phụ vẫn hảo?”
Dương Khang đang đứng dậy thiếu chút nữa ngã nhào, lúc đầu y bị Lục Quán Anh cho là Hoàn Nhan Dương, bây giờ lại bị Lục Thừa Phong cho là Hoàng Long……
Ô…… Sự hiện hữu của y hảo cảm nhược a……
—————–
Kỳ thật Dương Khang bị cho là Hoàng Long cũng không có gì kỳ quái, Lục Thừa Phong biết Hoàng dược sư có một đứa con, tuổi cùng Dương Khang không sai biệt lắm, lúc này thấy Dương Khang niên kỷ nhỏ như vậy, võ công cao như vậy, tất nhiên đoán là Hoàng Long.
Dương Khang thở dài, đem thân phận của mình cùng Lục Thừa Phong giới thiệu một lần, Lục Thừa Phong cũng thừa nhận Hoàng dược sư thu nhận đồ đệ là chuyện thật.
Dù sao Dương Khang cũng đã phô bày võ công của đảo Đào Hoa, Lục Thừa Phong lại nghe thấy Dương Khang tại thảo nguyên được sư phụ sáu năm dốc lòng dạy bảo, lập tức cảm thấy đồ đệ này so với con ruột của sư phụ còn muốn quan trọng hơn, lập tức không dám xem thường.
Dương Khang cùng Lục Thừa Phong nói thoáng qua còn một vị bằng hữu của y đang bị giam giữ, Lục Thừa Phong vội vàng kêu hạ nhân mời người đến. Dương Khang thì được dẫn tới một gian phòng xa hoa, trong đây đã sớm chuẩn bị xong nước ấm cùng bộ đồ mới.
Dương Khang vừa cẩn thận đem thuốc độc cất giữ ở móng tay gỡ xuống, vừa thoát y phục chuẩn bị tắm rửa, liền nghe được có người dồn dập gõ cửa. Dương Khang bất đắc dĩ mặc luôn bộ đồ mới đã được hạ nhân Lục trang chủ chuẩn bị, lúc này mới mở cửa.
Ngoài cửa là Lục Thừa Phong đang bất an.
“Tiểu sư đệ, người đi cùng ngươi, giống như là đã lâm vào trận pháp mà ngươi vừa mới biến đổi. Nếu ta vào trận thì có thể phá giải, chỉ là hành động của ta bất tiện, sẽ lãng phí thời gian.”
Dương Khang nghe vậy cũng không ngoài ý muốn, chắc là Quách Tĩnh đợi lâu nên lo lắng đi theo. Dương Khang cũng biết ngụ ý của Lục Thừa Phong, cười nói:
“Ta đi a, cam đoan đem trận pháp trở lại như cũ.”
Dứt lời liền hướng Du Tình viên đi đến.
Con đường trong Du Tình viên ‘đông chuyển tây quấn’, quanh co vô cùng, càng kì lạ chính là chỗ nào cũng giống nhau như đúc, vừa mới chuyển một cái, liền phân biệt không được đông tây nam bắc.
Dương Khang biết chỉ cần y đem ‘mắt trận’ hóa giải là có thể cứu người bị lâm vào trận pháp. Bất quá rất là trùng hợp, Dương Khang vừa đi vào trận pháp vài bước, liền phát hiện Quách Tĩnh đầu đầy mồ hôi đi loạn bốn phía, vội vàng hô Quách Tĩnh một tiếng, dặn dò hắn không nên cử động, chờ Dương Khang hóa giải trận pháp.
Quách Tĩnh kinh hỉ lập tức đứng lại, yên lặng nhìn Dương Khang chui vào một hòn giả sơn, đi đến bên cạnh một bụi hoa, lại di chuyển đến hành lang gấp khúc, cuối cùng xuất hiện ở trước mặt hắn. Quách Tĩnh thấy Dương Khang di chuyển nhẹ nhàng, hiển nhiên là khôi phục nội lực, không khỏi yên lòng.
Nhưng Quách Tĩnh ngay tại lúc định cười ra khóe môi, lại đột nhiên thay đổi sắc mặt nói:
“Khang đệ, ngươi thay đổi quần áo?”
Dương Khang cúi đầu nhìn trường bào mới tinh trên người mình, nhẹ gật đầu, cảm khái nói:
“Quả nhiên là Quy gia trang có tiền, ta còn chưa từng mặc qua quần áo thoải mái như vậy.”
Dương Khang nói xong còn lấy tay sờ ngoại bào, nghĩ thầm, y lúc nãy cởϊ qυầи áo chuẩn bị tắm rửa, thấy người gõ cửa gấp, đành tùy tiện mặc lên ngoại bào rồi tới đây liền, bởi vì Dương Khang lo lắng cho Quách Tĩnh ngốc trong trận pháp một thời gian dài như vậy nên rất sốt ruột mà không kịp mặc quần áo chỉnh tề. Trạng thái lạnh lẽo như vậy làm Dương Khang phi thường không có cảm giác an toàn.
Quách Tĩnh lại bởi vì Dương Khang cúi đầu mà hắn thấy trên cổ Dương Khang ứ đọng vết đỏ, Quách Tĩnh không khỏi hô hấp trì trệ. Thân thể của Quách Tĩnh phản ứng trước đại não, một phen mở vạt áo Dương Khang, đè nén lửa giận trầm giọng hỏi:
“Ai làm?”