Edit:
Miu Miu.
Beta:
Bạch Hồ.
—oOo—
Cứ như vậy, hai người lại tiếp tục ở trong tiểu lâu một thời gian ngắn, chờ mùa đông qua, khi thời tiết bắt đầu chuyển ấm, mới khởi hành đi về phía nam.
Tiểu hồng mã của Quách Tĩnh cũng đã sớm đến, bởi vì Quách Tĩnh sợ nó không có thói quen ở trong sân, cho nên thả nó ở vùng ngoại ô.
Lưỡng chích đại điêu của Dương Khang cũng là nuôi thả, ngày bình thường căn bản không cần phải quan tâm, Dương Khang sợ mấy vương công quý tộc trong kinh thành thấy điêu sẽ bắn tên, cho nên cũng không gọi chúng nó tới phụ cận.
Chờ Quách Tĩnh cùng Dương Khang sau khi ra thành, cùng tiểu hồng mã gặp lại, hồng mã không ngừng tựa đầu tại eo của Quách Tĩnh dụi dụi, hết sức thân mật, làm Dương Khang thấy khó chịu.
Dương Khang cũng đem lưỡng chích đại điêu gọi tới, thấy chúng nó lại lớn lên một chút, không khỏi cảm thán, nếu lưỡng chích đại điêu lớn thêm nữa, như vậy y và Quách Tĩnh có thể vứt bỏ tiểu hồng mã, trực tiếp cưỡi điêu đằng vân giá vũ thật là tốt. Bất quá đây cũng là YY, có lẽ thực sự sẽ có ngày nào đó, nhưng lưỡng chích đại điêu này cũng chịu không nổi trọng lượng của bọn họ, bay không được hai dặm đã té xuống.
Quách Tĩnh cùng Dương Khang cũng đã lâu không có ra ngoài, huống hồ hai người tại thảo nguyên lớn lên, chưa bao giờ nhìn thấy đồng ruộng, Quách Tĩnh vô cùng hứng thú, Dương Khang kiếp trước lớn lên trong thành thị, cũng là rất ít gặp qua, vô luận nhìn thấy cái gì đều cảm thấy vô cùng mới lạ.
Trên đường phong cảnh cũng là bình sinh lần đầu nhìn thấy, so với thảo nguyên trời đông giá rét, khắp nơi là đất hoang, lúc này xuôi nam chính là xuân về hoa nở, khắp nơi đều là hảo phong cảnh.
Hai người thả chậm tốc độ, một đường du sơn ngoạn thủy, vui vui vẻ vẻ, coi như là màn trời chiếu đất, cũng hiểu được thế nào là thích thú.
Nhưng sau khi qua Trường Giang, một vấn đề nghiêm trọng bày ra trước mặt hai người.
Tiền tại trên người Dương Khang tất cả đều đưa cho Mục Niệm Từ, may mắn là lộ phí của bọn họ không để chung một chỗ, mà phân biệt hai người đều mang theo, trên người Quách Tĩnh còn thừa không ít.
Nhưng bọn họ ở kinh thành tiêu dùng cũng không thấp, trên đường hai người tiêu tiền như nước, thấy được món gì mới thì cũng đều nếm thử, thấy thành trấn thì chọn khách điếm tốt nhất để nghỉ chân. Sau đó, một ngày tình cờ Dương Khang phát hiện bọn họ khủng hoảng kinh tế.
Bất quá Dương Khang ngược lại không chút nào sốt ruột, cướp của người giàu chia cho người nghèo là chuyện y muốn làm nhất, nhưng Quách Tĩnh không đồng ý. Hắn kiên trì không cho y trộm tiền tài của người khác, Dương Khang mấy lần khuyến dụ cũng không có kết quả, Quách Tĩnh tính tình bướng bỉnh không dễ dàng bị thuyết phục, Dương Khang đành phải bất đắc dĩ buông tha phương pháp này.
Nhưng thiếu tiền nửa bước khó đi, một đồng tiền bức tử anh hùng hảo hán, thực tế bọn họ còn đang tính đi Lâm An tìm Đoàn Thiên Đức, ít nhất lộ trình cũng phải một tháng, bọn họ cũng không có khả năng đi làm công kiếm tiền.
Dương Khang tổng kết một hồi, nghĩ đến Quy Vân trang tại Thái Hồ, cân nhắc đi tìm Lục sư huynh xin một ít lộ phí.
Bọn họ lúc này cách Thái Hồ không xa, Dương Khang nói ý định đó với Quách Tĩnh, Quách Tĩnh cũng hiểu được đó là một phương pháp cứu nguy, liền quay đầu ngựa lại mà đi.
Khi bọn họ đến ven bờ Thái Hồ, hai người thấy mặt hồ rộng lớn vô cùng, cũng không khỏi được vui vẻ thoải mái, chung quanh khoảng không, thật sự là đã biết thế nào là ‘thiên địa chi tại hồ hải, hồ hải chi tại thiên địa’.
Dương Khang tất nhiên là biết mặt hồ này còn kém xa so với biển, nhưng thấy Quách Tĩnh nhìn đến thất thần, Dương Khang liền cười đề nghị bọn họ có thể không cần đi đường vòng, trực tiếp đi thuyền đến Quy Vân trang.
Quách Tĩnh đồng ý, không bao lâu hai người liền tìm được một con thuyền nhỏ, dắt lấy tiểu hồng mã lập tức xuống thuyền nhỏ.
Dương Khang nghĩ, đến Quy Vân trang bọn họ liền biến thành phú ông, nên liền kêu Quách Tĩnh trên người còn sót một ít bạc đưa hết cho người chèo thuyền.
Người chèo thuyền thấy hai người bọn họ không phú không quý, nhưng cử chỉ hữu lễ, hiển nhiên là đệ tử trong sạch, lại thấy cho nhiều bạc, liền lấy ra rượu rồi xuống nước mò một ít cá đặc sản nướng cho bọn họ ăn.
Dương Khang đã sớm xem qua các tiết mục cướp của gϊếŧ người trong vô số tiểu thuyết, thực tế ở bến nước Lương Sơn, đò ngang càng là phương thức tuyệt hảo.
Bọn họ trên đường đi cũng gặp qua không ít, đương nhiên đều vượt qua được, cho nên mang cảnh giác cẩn cẩn dực dực lướt qua một ngụm rượu nhạt cùng đồ ăn, phát giác bên trong cũng không có loại thuốc mê giá rẻ, liền phóng tâm mà bắt đầu ăn.
Ngược lại Quách Tĩnh không có nửa điểm khẩu vị, không phải chê thức ăn nhà đò làm không ngon, mà là hắn say tàu.
Quách Tĩnh cũng từng có thời gian đi thuyền, nhưng đó là chiến thuyền lớn, không có lắc lư, huống hồ lần kia thời gian cũng ngắn, không bao lâu liền đến bờ bên kia.
Lần này bọn họ ngồi chính là thuyền nhỏ, Thái Hồ lại rộng lớn khôn cùng, đi đã lâu cũng chưa thấy bờ bên kia. Hơn nữa mặt hồ sóng lớn, làm cho thuyền nhỏ phập phồng bất định, Quách Tĩnh tuy nhờ có nội lực thâm hậu, nhưng sắc mặt vẫn trắng bệch, không có khẩu vị.
Dương Khang không ít lần giễu cợt Quách Tĩnh, bất quá vẫn là có lương tâm khuyên hắn sớm một chút nghỉ ngơi, như vậy còn có thể giảm bớt chút ít thống khổ. Chờ Quách Tĩnh một lần nữa mở to mắt thì phát hiện sắc trời đã tối, người chèo thuyền cũng đã nằm ngủ, thuyền nhỏ nước chảy bèo trôi, tình trạng say tàu của hắn nếu so với trước tốt lên rất nhiều.
Quách Tĩnh nhìn chung quanh buồng nhỏ trên tàu, cũng không có phát hiện thân ảnh Dương Khang, không khỏi lo lắng hướng bên ngoài khoang thuyền nhìn lại, thì thấy Dương Khang nằm trên đó.
Quách Tĩnh đứng dậy đi qua, buồn cười phát hiện Dương Khang cầm bầu rượu đang ngủ say, Quách Tĩnh nghĩ có thể là Dương Khang muốn nằm đây ngắm trăng, nhìn xong rồi ngủ quên.
Quách Tĩnh hướng tiểu hồng mã muốn đứng dậy làm một cái động tác, ý bảo nó không nên lộn xộn, đỡ phải đánh thức Dương Khang. Tiểu hồng mã phun ra khẩu khí, bất mãn mà đem đầu chuyển hướng bên kia.
Quách Tĩnh sợ Dương Khang cảm lạnh, một lần nữa lại đi trở về trong khoang thuyền, xuất ra thảm che ở trên người y, sau đó hắn cũng tiến vào thảm, giống như thường ngày đem Dương Khang ôm vào trong ngực.
Dương Khang trong lúc ngủ cảm giác được, điều chỉnh một chút tư thế, liền tiếp tục ngủ. Quách Tĩnh mê muội nhìn thụy nhan của Dương Khang, càng nhìn càng thấy tinh xảo khiến người không dời nổi mục quang.
Lúc này Quách Tĩnh thấy khóe môi Dương Khang nở nụ cười, nghĩ là Dương Khang nằm thấy mộng đẹp. Quách Tĩnh nhịn không được buộc chặt hai tay, đem Dương Khang khóa căng trong ngực, thật muốn biết Dương Khang mộng thấy gì, bên trong có hắn hay không.
Bọn họ mấy ngày này xuôi nam, quả thật vô cùng thư thái, Quách Tĩnh có khi nghĩ, bọn họ báo thù cha xong, đến lúc đó mang theo mẫu thân của hắn, ba người du lãm cảnh đẹp thiên hạ thì thật tốt biết bao.
Nhưng mà không thể không đối mặt với sự thật, trước bất luận Dương Khang đối với hắn tâm tư ra sao, từ nay về sau sẽ phát triển đến mức nào, nhưng nếu mẫu thân hắn biết mình ôm ý nghĩ này với Dương Khang, đầu tiên sẽ chặt đứt chân của hắn.
Chính là mặc dù thanh tỉnh nhận thức được vấn đề này, Quách Tĩnh cũng không nguyện buông Dương Khang ra, tâm của hắn đối với Dương Khang, nếu so với chính hắn trong tưởng tượng còn muốn kiên định hơn.
Tâm tình Quách Tĩnh thoải mái theo thuyền nhỏ phập phồng, cảm giác thời gian phảng phất như dừng lại, nếu không phải ngẫu nhiên có gió đêm thổi qua, Quách Tĩnh cơ hồ hoài nghi, đây có phải là một giấc mộng.
Đương lúc Quách Tĩnh cũng dần dần cảm giác buồn ngủ, hắn đột nhiên cảm thấy Dương Khang trong ngực bỗng nhúc nhích. Đang muốn cúi đầu nhìn Dương Khang có hay không tỉnh lại thì bên tai truyền đến âm thanh rất nhỏ của Dương Khang.
“Đừng nhúc nhích.”
Quách Tĩnh nghe được ngữ khí Dương Khang cực kỳ nghiêm túc, không khỏi lo lắng, hắn lúc này mới cảm giác được hô hấp Dương Khang không giống như người đang mang nội lực. Hắn tranh thủ thời gian đè cổ tay dò xét kinh mạch của Dương Khang, sắc mặt liền trầm xuống, quả nhiên nội lực rỗng tuếch.
“Nha, rõ ràng trúng chiêu. Không nghĩ tới người chèo thuyền này dùng không phải là mông hãn dược giá rẻ, mà là loại làm mất nội lực……”
Dương Khang nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ. Dương Khang cũng là uống đến một nửa mới phát giác, nhưng thấy Quách Tĩnh nằm ngủ, Dương Khang chỉ đành phải xem như không có việc gì, may mắn Quách Tĩnh không có uống rượu, vẫn còn nội lực.
Chỉ là Dương Khang không nghĩ ra, thuyền phu kia rõ ràng thoạt nhìn không có võ công, như thế nào lại dùng độc dược cao cấp như vậy. Hơn nữa trên người bọn họ cũng không còn tiền, thuyền kia phu cũng thấy tiền của bọn hắn trong túi rỗng tuếch, còn muốn gϊếŧ người cướp của?
Quách Tĩnh nghe vậy tay bên hông Dương Khang càng xiết chặt.
“Ta mang ngươi trốn.”
Dương Khang lúc này cũng nương theo ánh trăng thấy được bờ hồ xa xa, nhưng Dương Khang lại cười khổ nói:
“Ngươi cũng không biết bơi.”
Quách Tĩnh ngẩn ngơ, hắn xác thực không biết.
Dương Khang chính là vạn phần hối hận, y cảm thấy chỉ cần không đi theo nội dung vở kịch, chắc chắn sẽ không tái xuất hiện cái gì ngoài ý muốn. Không nghĩ tới, giang hồ hiểm ác a!
Đang lúc hai người không biết phải làm sao thì chợt nghe trong hồ truyền đến thanh âm ô ô, chỉ thấy trên mặt hồ đột nhiên lốm đa lốm đốm, xuất hiện một loạt thuyền nhỏ, phóng nhãn nhìn lại, thuyền giống như sao trên trời, vô số kể, giống như ngôi sao trên bầu trời đều rơi xuống mặt hồ.
Cách bọn họ không xa, lại xuất hiện một con thuyền lớn, những chiếc thuyền nhỏ ở tứ phía hướng bọn họ mà đến.
Tiểu hồng mã bị kinh hãi, khàn một tiếng đứng lên. Quách Tĩnh cùng Dương Khang cũng không cần phải giả bộ ngủ, đều đứng lên.
Người chèo thuyền thấy hai người tỉnh dậy, sợ bọn họ đối với hắn bất lợi, oành một tiếng nhảy xuống hồ chạy.
Hai người không có kỹ năng bơi tốt như hắn, cũng không có muốn đào tẩu, huống hồ loại tình huống này, bọn họ cho dù trốn cũng trốn không thoát.
Quách Tĩnh khóa lông mày, cũng cảm giác được đây không phải thủy tặc bình thường, huống hồ bọn họ cũng không làm chuyện xấu gì, thôi thì ‘binh đến tướng ngăn, nước lên đập chặn’. Chỉ là hắn lo lắng nội lực Dương Khang bị phong tỏa, hắn bảo hộ Dương Khang không được chu toàn, cảm thấy rất lo lắng.
Dương Khang ngược lại nhìn điệu bộ này của Quách Tĩnh, nhớ ra cái gì đó, nhưng lập tức lại thoáng qua đi.
Y đã rất xui xẻo, nhưng không nên cứ xui xẻo như vậy a?
Không bao lâu, đại thuyền đã tới gần, từ mũi tàu nhảy xuống vài người, tất cả cầm một thanh đao gác trên cổ bọn họ, bị bắt lên đại thuyền.
Quách Tĩnh không phải không muốn động thủ, những người này tuy người đông thế mạnh, nhưng đều là võ công thường thường. Dựa vào võ công hiện tại của hắn, coi như là Dương Khang nội lực đều không có, hắn cũng có thể hộ được y toàn thân trở ra.
Nhưng mà bọn họ hiện tại đang ở trên Thái Hồ, cho dù có trốn chỉ có thể chạy vào trong nước, đến lúc đó khẳng định chỉ còn con đường chết. Huống hồ Dương Khang trúng độc, cũng cần lấy giải dược, cho nên Quách Tĩnh liền bất động thanh sắc, làm ra bộ dáng không có nội lực.
Dương Khang cũng không lo lắng, trên mặt thậm chí còn treo nụ cười thản nhiên, thấy mục quang Quách Tĩnh lo lắng nhìn mình, liền cho hắn một ánh mắt trấn an.
Hai người cứ như vậy bị đẩy lên đại thuyền, chỉ thấy trong khoang đại thuyền, đèn đuốc sáng trưng, ngồi rất nhiều người, tại vị trí đầu não là một nam tử rất trẻ tuổi, khoảng hai mươi tuổi, mặt mày nho nhã, hẳn là một công tử ôn hòa, nhưng chếch về một phía là một người diện mục hàn băng, toàn thân sát khí, trái ngược với người kia, hắn càng giống như là hắc bang lão đại.
Dương Khang lúc này đã đoán được thân phận người này, nhưng khi nghe hắn mở miệng vẫn là lắp bắp kinh hãi, âm thầm cảm khái chính mình không chỉ là cái chén cụ, còn là một bàn trà.
Chỉ nghe người nọ lạnh lùng nói:
“Hoàn Nhan Dương, chúng ta lại gặp mặt.”