Chú Ái Tinh Không

Chương 45

Editor: Nguyệt

Heideck …

Sự kiện năm đó liệu có liên quan gì đến gia tộc Heideck đứng đằng sau Elenna không?

Xoa xoa huyệt thái dương, Chung Thịnh cảm thấy mọi chuyện càng lúc càng phức tạp.

Lúc trước, khi vừa sống lại, anh chỉ nghẹn một bụng tức, muốn gặp lại ngài Ariel ngay lập tức. Nhưng, gặp lại rồi anh mới phát hiện, chuyện năm đó có rất nhiều điểm đáng ngờ.

Đám người phục kích bọn họ ngày đó sử dụng một chiếc không hạm loại nhỏ của quân đội, không có dấu hiệu gì, khả năng lớn nhất là hạm đội đang giao chiến với quân đoàn V ở tinh vực hỗn loạn. Đương nhiên, không thể loại trừ khả năng đó là sát thủ được phái tới ám sát tướng quân Clifford. Bản thân ngài Ariel đã rất xuất sắc, lại là con trai độc nhất của tướng quân Clifford. Nếu ngài bị ám sát, thì đây tuyệt đối là một đả kích trí mạng đối với tướng quân.

Còn về phương diện khác, cuộc hôn nhân của Elenna và ngài Ariel có lợi cho cả hai gia tộc. Vì vậy, chung quy anh vẫn không hiểu, tại sao Elenna lại trợ giúp đối phương lập bẫy.

Những sự kiện tuôn ra trong đầu càng lúc càng nhiều. Chung Thịnh vẫn đang chạy, nhưng hai mắt lại mờ mịt, chỉ bước chân một cách máy móc.

Hiện tại, mọi cử động của anh đều theo bản năng, còn bộ não thì đang gắng sức suy tư, nghĩ xem vụ ám sát đời trước có lợi cho ai nhất.

Đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, Chung Thịnh hoàn toàn không chú ý tới mình đã quên che giấu. Lúc này, mỗi bước chạy của anh đều như được đo đạc chính xác, duy trì một khoảng cách rất tiêu chuẩn. Biên độ đong đưa của hai tay cũng không thay đổi. Mà cái tiêu chuẩn này chỉ được hình thành một cách tự nhiên sau khi chiến sĩ cơ giáp trải qua hàng trăm lần huấn luyện, cho ra một khoảng cách phù hợp với mình nhất.

Số người chạy bộ trong thao trường không ít, cho nên Chung Thịnh lẫn trong đó cũng không mấy thu hút.

Chẳng qua, những người cùng chạy trên thao trường rất khó phát hiện điểm đặc biệt của Chung Thịnh, còn vị lãnh đạo cực độ nhàm chán, sáng sớm đến ngồi xem học viên chạy bộ thì khác, vừa mừng vừa ngạc nhiên nhận ra điểm khác biệt ở Chung Thịnh.

Từ Kiều dùng ngón tay gõ màn hình, cười nói với Y Địch: “Này, cậu nhóc này rất khá.”

Y Địch đứng phía sau Từ Kiều, vội vàng tìm số hiệu của người trên màn hình.

Số hiệu ở đây không chỉ ứng với năm học, mà còn đại diện cho thân phận học viên dự bị, cho biết ban đang trực thuộc hiện tại và số thứ tự trong ban.

“Ồ?” Y Địch ồ lên kinh ngạc: “Trưởng quan, cậu nhóc này hình như chính là người mà thiếu úy Từ Vệ Quốc chú ý.”

“Vậy sao?” Từ Kiều nhíu mày, nhìn kỹ vào màn hình, phát hiện học viên đó đúng là người mà cháu mình cảm thấy hứng thú.

“Ha ha, xem ra lần này Vệ Quốc nhìn đúng người rồi.”

Y Địch nhìn màn hình, mới đầu thì không nhìn ra có gì đặc biệt, nhưng khi Chung Thịnh chạy được khoảng hai mươi mét, anh mới kinh ngạc trợn tròn mắt.

“Sao hả? Nhìn ra rồi?” Từ Kiều cười ha hả nhìn Y Địch đang trố mắt.

“Tư thế chạy của cậu ta rất tiêu chuẩn, khoảng cách giữa các bước đều bằng nhau, ngay cả biên độ đong đưa cánh tay cũng gần như không đổi.” Làm phó quan cho thượng tá Từ Kiều, Y Địch đương nhiên phải có mắt nhìn người. Chung Thịnh có thể làm ra tư thế chuẩn chỉ như vậy, chắc chắn là từng được huấn luyện chính quy.

“Ha ha, không chỉ có thế đâu. Cậu có biết động tác của cậu ta có nghĩa là gì không?” Từ Kiều nhìn bóng dáng Chung Thịnh trên màn hình, ánh mắt lộ rõ sự khen ngợi.

Y Địch lại nhìn hồi lâu, tiếc là không nhìn ra gì ngoài bước đi rất có quy luật của Chung Thịnh. Anh chỉ đành xấu hổ nhìn trưởng quan Từ Kiều: “Xin lỗi trưởng quan, tôi không nhìn ra gì khác.”

Thượng tá Từ Kiều cũng không trách anh, chỉ cười ha hả, vỗ vai Y Địch: “Đó cũng là bình thường. Cậu là văn chức, không biết nhiều về phương diện điều khiển cơ giáp cũng không có gì lạ. Nhưng, cậu nghĩ lại xem, khi cậu gặp anh tôi, anh ấy đi đường thế nào?”

Y Địch từng gặp tướng quân Từ Hoa vài lần, nhưng không chú ý lắm đến tư thái lúc đi đường của ngài. Hiện tại nghe trưởng quan Từ nói vậy, cẩn thận nhớ lại, anh mới kinh hãi trừng lớn mắt. Bởi vì, anh phát hiện, tư thái lúc đi đường của tướng quân Từ Hoa có phần tương tự như tư thái lúc chạy bộ của Chung Thịnh.

Sao có thể như vậy??

Nhìn vẻ mặt khϊếp sợ của Y Địch, Từ Kiều không nhịn được cười phá lên: “Sao thế? Quá kinh ngạc? Cảm thấy tư thái của anh trai tôi với cậu thanh niên này rất giống nhau đúng không?”

“Khụ khụ … không … không phải …” Y Địch nói với vẻ xấu hổ.

Nói đùa, dù thế nào, anh cũng không thể đem tướng quân Từ Hoa ra so với một học viên dự bị chưa được tính là sĩ binh chính thức được. Đây quả thật là một sự sỉ nhục.

“Ha ha, nếu cậu có cơ hội nhìn anh tôi chạy, cậu sẽ nhận ra cách họ bước chân và biên độ đung đưa vai cùng cánh tay gần như giống hệt nhau.”

“Tại sao lại như vậy?”

“Bởi vì cơ giáp.” Từ Kiều thu lại nụ cười trên mặt, nhìn bóng Chung Thịnh trên màn hình, chậm rãi nói: “Có thể hình thành thói quen như vậy, cậu ta tối thiểu phải có kinh nghiệm điều khiển cơ giáp năm năm.”

“Không thể nào …” Y Địch giật mình, “Năm nay cậu ta mới mười tám tuổi, khó mà tin được cậu ta bắt đầu lái cơ giáp từ năm mười ba tuổi.”

Nói đến đó, anh nhíu mày: “Hơn nữa, cậu ta xuất thân là trẻ mồ côi, không có cơ hội được điều khiển cơ giáp.”

“Tôi cũng không biết nữa.” – Từ Kiều lắc đầu – “Nhưng tư thế này chắc chắn chỉ những chiến sĩ lái cơ giáp dày dạn kinh nghiệm mới có thể làm ra một cách không chủ định. Cho dù không phải năm năm, ít nhất cũng là ba năm.”

Không biết nghĩ tới cái gì, Từ Kiều bỗng mỉm cười: “Hoặc là …”

“Hoặc là cái gì ạ?” Y Địch rất ngạc nhiên.

Từ Kiều nhìn anh: “Hoặc là cậu ta là một thiên tài, cơ thể tự hình thành phản ứng với việc điều khiển cơ giáp.”

“Hả … không thần kỳ như thế chứ?”

“Ai biết được?” Từ Kiều nhìn Chung Thịnh: “Điều tra cẩn thận tư liệu của cậu ta đi, xem có gian dối gì không.”

“Vâng, thưa trưởng quan!” Y Địch vội đáp, sau đó lập tức gửi thông tin. Rất nhanh, một ngành nào đó trực thuộc trường quân đội Đệ Nhất bắt đầu kiểm tra lại tư liệu về bối cảnh của Chung Thịnh.

“Nếu bối cảnh xuất thân của cậu ta không có vấn đề gì bất thường, thì không chừng Vệ Quốc thật sự đã tìm ra được một học viên tinh anh.” Từ Kiều cười khẽ.

Y Địch nghe vậy kinh ngạc, không dám tin nhìn vào hình ảnh của Chung Thịnh trên màn hình. Chẳng lẽ … cậu ta thật sự có thể trở thành học viên tinh anh?

Chung Thịnh tất nhiên là hoàn toàn không biết gì về những chuyện xảy ra trong phòng giám sát. Cho nên, anh cũng không biết tư liệu về mười tám năm cuộc đời của mình, từ lúc sinh ra đến giờ, đã bị lật tung lại một lượt, kể cả số lần tè dầm …

Kết quả điều tra đương nhiên là không có vấn đề gì. Dù sao, tư liệu về mười tám năm sinh sống của Chung Thịnh chắc chắn là không có vấn đề gì, cái chuyện chết đi sống lại này đâu phải ai cũng gặp được.

Thế là, dưới tình huống Chung Thịnh hoàn toàn không biết gì, số người chú ý đến anh lại tăng thêm một.

(Chung Thịnh: Hả, sao những người chú ý đến tôi đều họ Từ?)

Đơn giản chạy quanh thao trường vài vòng, tâm trạng kích động vì gặp lại Elenna cũng đã bình thường trở lại. Không có hứng chạy tiếp, Chung Thịnh trực tiếp đi căn tin mua bữa sáng.

Sau khi mua bữa sáng mà ngài Ariel chắc hẳn sẽ khá hài lòng, trên đường về, Chung Thịnh lại phát sầu: chuẩn bị bữa sáng cho ngài Ariel đã thành thói quen rồi, nhưng mà … lấy thân phận bạn học hiện tại, làm như thế liệu có bất thường không? Dù gì bây giờ quan hệ của hai người là ngang hàng, anh nóng lòng muốn có được sự tín nhiệm của ngài Ariel, nhưng hành vi trắng trợn này có khi nào sẽ phản tác dụng?

Chung Thịnh vô cùng rối rắm, lo lắng về vấn đề này. Nhưng khi về tới phòng ngủ, anh phát hiện mối lo của mình thật vớ vẩn. Bởi vì ngài Ariel vô cùng bình tĩnh nhận lấy phần ăn sáng anh mang về, sau đó dùng quang não chuyển qua cho anh một khoản tiền, cuối cùng, dùng giọng điệu bình thản nói rằng: tôi dậy hơi muộn, sau này bữa sáng đành nhờ cậu vậy.

Nhìn khoản tiền không nhỏ mà ngài Ariel chuyển sang, Chung Thịnh dở khóc dở cười. Ngài Ariel không thích dậy sớm, chuyện này anh đã biết từ lâu. Nhưng … số tiền này là thế nào? Hơn nữa, hình như anh lại tìm về một phần công việc của đời trước. Đây có phải ám chỉ rằng, ở một mức độ nào đó, ngài Ariel bắt đầu tin tưởng mình lần nữa?

Một vấn đề nữa lại nảy sinh, Chung Thịnh tiếp tục rối rắm.

Ariel biết Chung Thịnh đang rối rắm trong lòng, nhưng lại không tài nào hiểu được. Theo hắn nghĩ, đời trước vốn đã quen được Chung Thịnh cẩn thận chăm sóc, hiện tại dù là bạn học, nhưng mua bữa sáng cho mình cũng đâu phải vấn đề gì lớn? Với lại, hắn có trả tiền mà, đâu tính là bóc lột cấp dưới? Vậy vẻ mặt Chung Thịnh như thế rốt cuộc là làm sao?

Lúc này, ngài Ariel hoàn toàn không để ý đến, nếu hiện tại người ở cùng hắn không phải Chung Thịnh mà là một bạn học xa lạ, thì đừng nói là thay hắn mua bữa sáng, chỉ sợ hơi tới gần một chút thôi là bị khí lạnh trên người hắn tẩy rửa toàn thân rồi.

Một người mới gặp hôm qua, sao có thể nhanh chóng trở nên quen thuộc?

Tác giả:

Mọi người có cảm thấy chương hôm nay dài hơn không??? (Mà câu này sao nghe cứ kỳ kỳ nhỉ ….)

┐[]┌ Bất tri bất giác, Chung Thịnh đã bị rất nhiều người âm thầm chú ý đến.

Lại nói đến ngài Ariel, sơ hở của ngài cũng không ít đâu, chẳng qua trong mắt Chung Thịnh thì tất cả những thứ đó đều bị xem nhẹ thôi. Ngài chính là vị thần vĩ đại! Sẽ không phạm bất kỳ sai lầm nào! Nếu phạm sai lầm xin xem lại điều trên!