Editor: Nguyệt
Từ Vệ Quốc vừa lòng gật đầu. Hắn biết, sở dĩ những người này chủ động xếp thành đội ngũ là vì còn bị ảnh hưởng của buổi trưa. Nói cách khác, chính bởi có Chung Thịnh và Ariel, nên họ mới bất tri bất giác hình thành tác phong quân đội.
“Chung Thịnh, Ariel, bước ra khỏi hàng.”
“Có!”
Chung Thịnh và Ariel tiến lên, đứng trước mặt Từ Vệ Quốc.
Từ Vệ Quốc lớn tiếng nói với Chung Thịnh: “Từ giờ trở đi, cậu là sĩ quan trưởng của lớp ta, có vấn đề gì không?”
“Báo cáo trưởng quan, không có vấn đề.” Chung Thịnh lớn tiếng trả lời.
“Tốt lắm.” Từ Vệ Quốc vừa lòng gật đầu, rồi quay sang nhìn Ariel: “Ariel, cậu sẽ làm phó sĩ quan trưởng của lớp ta, có vấn đề gì không?”
“Báo cáo trưởng quan, không có vấn đề.”
Từ Vệ Quốc quét mắt nhìn hai người: “Về vị trí!”
“Rõ!” Hai người giơ tay chào, sau đó xoay người trở về đội ngũ.
Đừng nhìn mặt ngoài Chung Thịnh không biểu hiện gì, trong lòng anh sớm đã dậy sóng ầm ầm.
Ngài Ariel làm phó sĩ quan trưởng????
Nói cách khác, ngài Ariel thành phó quan của mình????
Tuy đây chỉ là một chức vụ trong trường học, nhưng nó vẫn đủ kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến Chung Thịnh tâm thần đại loạn. Ngài Ariel vĩ đại như thế, hẳn phải là sĩ quan trưởng mới đúng, sao mình có thể đánh cắp vinh quang của ngài Ariel?
Nội tâm Chung Thịnh tràn đầy áy náy, cứ như mình là một tên trộm, ỷ vào kinh nghiệm đời trước chiếm mất quang vinh vốn thuộc về ngài Ariel vậy.
Không thể phủ nhận, trong số học viên dự bị, Ariel tuyệt đối là người xuất sắc nhất. Còn Chung Thịnh, nếu không có trí nhớ đời trước, chỉ e ngay cả cửa trường quân đội Đệ Nhất cũng không vào được. Nhưng bây giờ anh lại trở thành một sĩ quan trưởng, còn ngài Ariel trở thành phó quan của anh, thật sự là rất quá đáng.
Chung Thịnh ở bên cạnh đang hoảng loạn, thỉnh thoảng trộm liếc Ariel một cái, sợ đối phương tức giận, cho là mình đoạt vị trí của y. Nhưng Ariel chẳng những không có vẻ tức giận gì, ngược lại còn mỉm cười cổ vũ Chung Thịnh. Dường như đối với việc anh được làm sĩ quan trưởng y cảm thấy rất vui, thậm chí còn có ý tán thưởng. Giống những lần anh hoàn thành nhiệm vụ ngài Ariel giao cho đời trước, y cũng nhìn anh bằng ánh mắt này.
Hạ quan quyết không phụ kỳ vọng của trưởng quan. – Nếu không phải vì bọn họ đang đứng giữa một đám học viên, có khi Chung Thịnh đã thốt lên câu này.
Thả lỏng một chút, Chung Thịnh cũng không kháng cự chuyện mình được nhận chức sĩ quan trưởng nữa. Dù sao sĩ quan trưởng hay phó sĩ quan trưởng cũng thế, chung quy anh vẫn xem ngài Ariel như cấp trên của mình, là mục tiêu để mình đi theo. Đã vậy, một cái xưng hô trên danh nghĩa có là gì. Xét đến cùng, ai muốn nói gì cũng phải nhìn thái độ của hai người. Chỉ cần đặt mình vào vị trí phụ tá, anh tin tưởng nếu Từ Vệ Quốc không mù sẽ nhìn ra được Ariel tài giỏi thế nào, từ đó giao vị trí sĩ quan trưởng cho ngài Ariel.
Đối với quyết định bất ngờ của Từ Vệ Quốc, đại đa số học viên đều thấy ngạc nhiên, cùng lúc đó, trên mặt họ bắt đầu biểu hiện vẻ không phục, ghen tỵ, hâm mộ cùng nhiều thứ khác. Nhưng, dù là Chung Thịnh hay Ariel đều chẳng để bụng đến phản ứng của những học viên đó. Với hai người sống lại lần nữa như họ, chút tâm tư đó chỉ như một đứa trẻ viết hết cảm xúc lên mặt.
Đương nhiên, trừ những phản ứng tiêu cực, có một vài học viên lại tỏ vẻ đồng ý với quyết định này. Dù gì họ cũng đã thấy biểu hiện của Chung Thịnh và Ariel giữa trưa hôm nay, mặc kệ các phương diện khác thế nào, tối thiểu về mặt kỷ luật thì hai người này tuyệt đối là xuất sắc nhất lớp.
“Bây giờ tôi sẽ giới thiệu với mọi người về huấn luyện tinh thần lực.” Từ Vệ Quốc đương nhiên cũng chẳng để ý đến tâm tư của các học viên. Giờ phút này, hắn thật sự dốc lòng giảng giải cho bọn họ về huấn luyện tinh thần lực.
“Như mọi người đã biết, trải qua nhiều năm phát triển, tinh thần lực của nhân loại đã dần được khai phá. Cho dù muốn điều khiển cơ giáp hay lái chiến hạm, tinh thần lực đều là thứ không thể thiếu. Mặc dù trong số các bạn cũng có người tinh thần lực đạt tới 150, nhưng tôi muốn nói cho các bạn biết, để lái chiến hạm, yêu cầu tinh thần lực thấp nhất phải đạt trên 3000.”
Lời này vừa dứt, không ít học viên đều hít mạnh một hơi.
Tinh thần lực 3000? Lại còn là yêu cầu thấp nhất?
Từ 150 đến 3000 chênh lệch nhau những 20 lần, không biết phải huấn luyện bao lâu mới đạt được yêu cầu thấp nhất đó.
Không để ý tới các học viên còn đang kinh ngạc với con số này, Từ Vệ Quốc tiếp tục nói: “Còn điều khiển cơ giáp, yêu cầu về tinh thần lực thấp hơn rất nhiều. Loại cơ giáp bình thường chỉ cần có tinh thần lực 150 là điều khiển được.”
Phần đông học viên đều ồ lên, thề này cũng quá kém rồi, chỉ cần tinh thần lực đạt 150 là điều khiển được cơ giáp?
“Đương nhiên, các bạn nên nhớ tôi nói là loại cơ giáp bình thường.” Từ Vệ Quốc dừng một chút rồi tiếp: “Cơ giáp chế thức bình thường chỉ cần tinh thần lực 150 là được. Nhưng, đó chỉ là yêu cầu thấp nhất của chiến sĩ cơ giáp. Nếu các bạn muốn có tiền đồ tốt đẹp trong quân đội, vậy việc rèn luyện tinh thần lực cũng không được thả lỏng. Nếu không thể điều khiển cơ giáp cấp bậc cao, vậy đừng mong được thăng chức.”
Câu nói này của Từ Vệ Quốc đã triệt để đánh vào điểm nhạy cảm của họ. Sở dĩ bọn họ liều chết thi vào trường quân đội Đệ Nhất là để có thể nổi bật trong quân đội. Nếu vì tinh thần lực không đủ mà cả đời đều làm binh lính tầm thường, vậy bọn họ tùy tiện tìm trường quân đội khác mà học cho xong.
Bất giác, trong lòng những người này, huấn luyện tinh thần lực đã được liệt vào hạng mục quan trọng của quan trọng.
Từ Vệ Quốc cười khẽ, rất vừa lòng khi các học viên ghi nhớ lời mình nói vào lòng. “Tuy nhiên, các bạn cũng không cần quá lo lắng. Về việc huấn luyện tinh thần lực, chúng ta đã có một lịch trình vô cùng đầy đủ, cứ dựa theo yêu cầu trong đó mà rèn luyện, tinh thần lực của các bạn sẽ từ từ tăng lên, chỉ cần cố gắng thì sớm hay muộn cũng đạt tiêu chuẩn.”
“Báo cáo trưởng quan!”
“Nói!”
Một nam sinh tinh thần phơi phới hỏi: “Xin hỏi trưởng quan, tốc độ tăng trưởng của tinh thần lực đại khái là bao nhiêu?”
“Không xác định. Căn cứ vào tiềm lực của mỗi người khác nhau, tốc độ kích phát tinh thần lực cũng không giống nhau.”
“Báo cáo trưởng quan!”
“Nói!”
Một nữ sinh đứng giữa lớp hỏi: “Xin hỏi trưởng quan, nếu chúng tôi không ngừng tiến hành rèn luyện tinh thần lực, vậy có thể đẩy nhanh tốc độ tăng tinh thần lực được không?”
“Có thể. Nhưng các bạn phải chú ý, huấn luyện tinh thần lực ảnh hưởng trực tiếp tới não bộ, nếu vượt quá sức mình sẽ khiến các bạn vô cùng đau đớn. Nếu vượt mức chịu đựng của bản thân quá nhiều, thậm chí còn có thể tạo thành tổn thương não vĩnh viễn.”
Nữ sinh kia nhíu mày, dường như rất không vui với đáp án này.
“Báo cáo trưởng quan!” Một nam sinh khác nói.
“Ừ.” Từ Vệ Quốc gật đầu ý bảo cậu ta nói đi.
“Ba tháng sau, kỳ khảo hạch của chúng tôi liệu có liên quan đến trắc nghiệm tinh thần lực không? Tiêu chuẩn là bao nhiêu?”
Từ Vệ Quốc nhíu mày: “Hình như các bạn hiểu lầm rồi thì phải. Kỳ khảo hạch này không phải tiến hành thí nghiệm với một hạng mục nào đó như các bạn tưởng tượng. Có thể nói, trong ba tháng này, mỗi một ngày, mỗi một giờ, mỗi một giây, các bạn đều đang trong quá trình khảo hạch.”
Hắn giơ ngón tay lên chỉ vào các góc phòng: “Trong quân đội không có riêng tư, câu này không phải nói suông đâu. Sinh hoạt của các bạn ở trường quân đội Đệ Nhất tất cả đều được ghi lại trong hồ sơ, cuối cùng, các giáo quan sẽ tiến hành đánh giá. Cho nên, muốn thông qua khảo hạch, tốt nhất không được thả lỏng. Nếu ai ôm hy vọng may mắn …” Hắn thản nhiên nhìn lướt qua vài người trong đội ngũ: “Tôi chỉ có thể nói các bạn đang mơ mộng hão huyền. Không có thực lực, các bạn sẽ sống không nổi trong cái trường quân đội Đệ Nhất này.”