Kim giờ chỉ ba giờ chiều, sau khi Vinh Thành cho Mục Trường Sinh uống xong nước đường muối liền đi ra ngoài, trong phòng bệnh an tĩnh, chỉ còn lại tiếng hít thở hai người.
Ứng Thiên ngồi bên giường, cúi đầu nhìn Mục Trường Sinh nằm đó, làn da hắn vốn tái nhợt đến có thể nhìn thấy mạch máu xanh nhạt dưới da, hiện tại hôn mê, màu da càng trắng bệch khiến người liếc mắt nhìn qua liền thấy đau lòng.
Thân thể của hắn che dưới tấm chăn trắng, tay phải đặt ở mép giường, Ứng Thiên đang muốn đem tay hắn nhét lại dưới chăn, mới vừa tiếp xúc thì sửng sốt, ánh mắt của y chuyên chú rơi vào trên tay phải hắn, đây là đôi tay vô cùng đẹp mắt, khớp xương rõ ràng, đường vân rõ nét, mười ngón dài hơn một chút so với người bình thường, nhìn qua tiêm dài mà hữu lực, bụng ngón tay có vết chai mỏng, nhìn ra được bàn tay này thường tiếp xúc một loại nhạc cụ nào đó.
Bộ dạng hắn biểu diễn nhạc khí chắc chắn rất dễ nhìn, nhạc khúc tấu lên nhất định là êm tai nhất! Ứng Thiên nghĩ vậy, nhẹ nhàng cầm tay hắn, rất gầy rất gầy, có thể mò được xương cốt nhô ra.
Thật làm người ta đau lòng a! Ứng Thiên vừa nghĩ vừa nhẹ nhàng đem tay phải của hắn nhét lại dưới chăn.
Thời gian chậm rãi qua thêm một canh giờ, Ứng Thiên ngồi tại chỗ bất động, lẳng lặng mà nhìn Mục Trường Sinh hai mắt nhắm nghiền mặt tái nhợt.
Nhìn đối phương không hề có một chút ý tứ muốn tỉnh lại, Ứng Thiên nhíu nhíu mày, trong tay bỗng nhiên xuất hiện một tiểu đao.
Thân đao thêm vào chuôi đao cũng chỉ dài bằng bàn tay Ứng Thiên, ánh đao sáng như tuyết, chiếu ra rõ ràng hai hàng lông mày anh tuấn của y, chuôi đao đen kịt, nhìn kỹ lại hiện ra một tầng ánh sáng màu đỏ nhợt nhạt.
Ứng Thiên nhìn đao trong tay, lại nhìn Mục Trường Sinh còn nằm ở đó, nhíu mày suy nghĩ nửa ngày, yên lặng đem tiểu đao thu về, “Thôi, vẫn chưa tới thời điểm.”
Y nói thầm, cũng bởi vậy không nhìn thấy tại một khắc y đem tiểu đao thu lại Mục Trường Sinh rung động mi mắt một chút.
Lại một lát sau, cửa phòng cọt kẹt một tiếng bị người từ bên ngoài mở ra, Vinh Thành mang theo một túi đồ vật đi vào, anh nhẹ nhàng đi lên trước, liếc nhìn Mục Trường Sinh còn mê man, hạ thấp giọng hỏi: “Thế nào? Trong thời gian này Trường Sinh có tỉnh lại nữa không?”
Ứng Thiên vừa muốn lắc đầu, lại nghe thấy Vinh Thành nói: “Ai, Trường Sinh cậu cuối cùng cũng đã tỉnh lại.”
Ứng Thiên ánh mắt sáng lên, nhìn thấy Mục Trường Sinh chậm rãi mở mắt, mông uốn một cái đẩy ra Vinh THành, cười hì hì nói: “Mục ca anh cuối cùng cũng tỉnh rồi, lo lắng chết tôi rồi!” Vừa nói vừa lộ ra một bộ biểu tình lo lắng thân thiết.
Mục Trường Sinh lại không nhìn y, mà nói với Vinh Thành: “Tôi ngủ đã bao lâu?”
Vinh Thành nhấc lên tay trái nhìn một chút, “Từ một giờ đến bây giờ, hơn ba giờ.”
Nói như vậy là hơn một canh giờ. Mục Trường Sinh xua tay cự tuyệt Vinh Thành hỗ trợ, tự mình chống đỡ cánh tay ngồi dậy từ trên giường, liếc mắt nhìn bốn phía, “Đây là nơi nào?”
Vinh Thành nói: “Nơi này là phòng khám bệnh Lưu đại phu, y thuật ông ấy rất cao minh, nói là cậu thể chất bẩm sinh yếu nhược, cho cậu một toa thuốc, để cậu điều dưỡng một năm rưỡi nữa, thì có thể chữa khỏi.”
Mục Trường Sinh gật gật đầu, lại không nói gì. Khi trước ở Mục gia, hắn mỗi ba ngày ngâm một lần nước linh tuyền, ngày ngày dùng dược thiện bổ dưỡng, cũng chỉ hóa giải một chút mà thôi, xưa nay không có hy vọng xa vời có thể khôi phục khỏe mạnh, dược vật sinh trưởng ở thế giới thiếu thốn linh khí này, đối với hắn mà nói hẳn là không có tác dụng gì. Bất quá Vinh Thành có ý tốt, hắn tự nhiên không thể phật tâm ý của anh.
“Trường Sinh anh nhanh nói cho tôi một chút, Quý công tử có hay không bắt nạt anh?” Chuyện này làm tâm lý Vinh Thành nhịn một buổi trưa, còn việc trước đó Mục Trường Sinh nói hắn đánh thắng Quý công tử căn bản không bị anh để ở trong lòng. Trước kia anh còn lo lắng Mục Trường Sinh dùng dị năng gϊếŧ chết Quý công tử, bây giờ nhìn Mục Trường Sinh dáng vẻ gầy yếu, lại lo lắng hắn bị Quý công tử khi dễ.
Mục Trường Sinh đang muốn chọn lấy chút chuyện nói với anh, Ứng Thiên bưng một phần cháo tiến tới, “Mục ca bữa trưa cũng không ăn, hiện tại đã chạng vạng tối khẳng định đói bụng, uống trước chút cháσ ɭóŧ bụng, lại nói những chuyện khác sau!”
Cháo Ứng Thiên bưng ra là Vinh Thành mới vừa mang vào để lên bàn, Mục Trường Sinh liếc mắt nhìn, liền nhận lấy chậm rãi uống, như Ứng Thiên nói, hắn hiện tại thực sự đói bụng.
Uống hết cháo, Ứng Thiên liền dùng lí đo Mục Trường Sinh cần nghỉ ngơi chủ trương trước về nhà trọ, về điểm này, Mục Trường Sinh cùng Vinh Thành ngược lại không có ý kiến gì, phòng khám bệnh của Lưu đại phu tuy nhỏ, thế nhưng cũng có bệnh nhân cố định, mà Mục Trường Sinh chỉ là thể lực tiêu hao ngất đi, hiện tại đã nghỉ ngơi một buổi trưa, tự nhiên không thể lại chiếm lấy phòng bệnh duy nhất này, ảnh hưởng những bệnh nhân khác sử dụng, vì vậy sau khi mấy người họ chào từ biệt bác sĩ Lưu, liền đi xe trở về nhà trọ.
Khi ở trên xe, Mục Trường Sinh thần sắc vẫn mệt mỏi như cũ, cho dù đã ngủ một buổi trưa, thế nhưng nội tình thân thể quá mỏng, thể lực hắn tiêu hao thực sự nghiêm trọng, chỉ sợ sau khi trở về còn phải nghỉ ngơi hai ngày. Nhưng mà hắn mới vừa tỉnh lại, nên ngủ không được, vì vậy trong đầu liền hồi tưởng lại sự tình phát sinh vào trưa nay.
Người như Quý Trạch vậy, cho dù không dùng tới năng lực thiên phú cùng linh lực, bản thân thể lực cùng sự chịu đựng cũng tương đối đáng sợ, hắn ngày hôm nay có thể thắng được anh ta, dựa vào là bạo phát tiềm năng và công pháp tu tập thể lực từ nhỏ vơ vét ra dùng, so với thế giới này thì là kỹ xảo tương đối cao minh, nếu Quý Trạch không nhịn được hoặc là lén lút vận dụng cỗ giấu sức mạnh giấu trong cơ thể, Mục Trường Sinh ngày hôm nay tuyệt đối không có cách nào đi ra gian phòng kia. Từ một điểm này xem, có thể nhìn ra Quý Trạch là người có tâm tính cực kỳ kiên nghị, nếu là những người khác nắm giữ năng lực như Quý Trạch, chỉ sợ rất khó khắc chế sử dụng sức mạnh đặc thù theo bản năng, đặc biệt là khi sắp thua.
Nhớ đến đây, Mục Trường Sinh lại thêm một điểm thưởng thức ở Quý Trạch, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi, trước khi nhìn thấy đệ đệ, hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận quan hệ giữa cậu và Quý công tử.
Vừa về tới nhà trọ, Mục Trường Sinh ở trên xe còn có thể nhấc lên chút tinh thần lập tức nằm dài trên giường nghỉ ngơi, Vinh Thành vốn muốn hỏi một chút hắn cùng Quý công tử đến cùng là xảy ra chuyện gì, thấy thế không thể làm gì khác hơn là ngậm miệng lại, thầm nghĩ ngược lại Trường Sinh hiện tại an toàn trở lại, Quý công tử trong thời gian ngắn cũng sẽ không trở lại dây dưa, chuyện này cũng không vội, đơn giản mở ra thuốc đông y Lưu thúc đưa, đến nhà bếp lấy ra nồi nấu cháo để sắc thuốc, Lưu thúc nói để lửa nhỏ nấu ba tiếng, trước tiên nấu, chờ sau ba tiếng nữa kêu Trường Sinh uống thuốc.
Khi anh mới đem thuốc chuẩn bị tốt, bật bếp ga nấu, điện thoại di động bỗng nhiên vang lên, nhìn một chút tên trên màn hình, thật lâu sau Vinh Thành mới nhớ tới đây là tiểu minh tinh đại ca sau khi xác định Trường Phong trong thời gian ngắn không về được nên để cho mình mang.
“Alo, Phạm Vân Hân, có chuyện gì không… Được, tôi hiện tại đi qua.” Vinh Thành cúp điện thoại, thấy Ứng Thiên đứng ở trong phòng bếp xử lý nguyên liệu nấu ăn, ngón tay thon dài mạnh mẽ, động tác thẳng thắn dứt khoát, gò má nhìn qua so với ngày thường còn anh tuấn hơn, hình tượng này tuyệt đối được nữ sinh yêu thích, chớ nói chi là y còn trù nghệ, làm món gì so với ở khách sạn 5 sao cũng không kém, nếu y nguyện ý xuất đạo, chỉ là dựa vào khuôn mặt này đã có thể hồng.
Nghĩ tới đây cái, đôi mắt Vinh Thành nhìn Ứng Thiên bắt đầu tỏa sáng, lúc này Ứng Thiên bỗng nhiên nghiêng đầu, nở nụ cười xán lạn với Vinh Thành, trong cặp mắt kia ấm ấm áp áp, như có hai tiểu thái dương.
Nhưng mà Vinh Thành nhìn thấy nụ cười này không những không cảm thấy ấm áp, trái lại cả người phát lạnh, tâm tư mới vừa muốn mời chào Ứng Thiên không biết bay đi nơi nào, Vinh Thành có chút lúng túng cười cười, vừa muốn nói gì điện thoại di động liền vang lên, anh liếc mắt nhìn, là tiểu minh tinh kia, anh nhíu nhíu mày. Lại nghe Ứng Thiên nói: “Vinh ca có chuyện gì thì cứ đi trước, tôi sẽ chăm sóc tốt Mục ca, sau ba tiếng sẽ đúng giờ gọi Mục ca dậy uống thuốc.”
Vinh Thành quả thật cũng có việc, nghe Ứng Thiên nói như vậy liền đáp lại, “Tốt lắm, đã làm phiền cậu.”
“Vinh ca khách khí, Mục ca là ân nhân cứu mạng của tôi, đây vốn chính là việc tôi phải làm.”
Ứng Thiên rõ ràng cười hì hì, bất kể là ánh mắt hay là biểu tình đều hết sức hữu hảo, thế nhưng không biết tại sao, Vinh Thành chính là mơ hồ cảm thấy bên trong thanh âm đối phương như là mang theo gai. Thế nhưng anh cùng Ứng Thiên nhận thức mới hai ngày, cũng không có gì xung đột lợi ích, đối phương không lý do gì ghim anh a!
Vinh Thành cảm giác tâm lý quái dị nghĩ khác đi cũng không được, anh rời khỏi nhà trọ, mới vừa đi xuống lầu, liền phát hiện nữ nhân buổi trưa hôm nay nhìn thấy ở trong công ty L&A đứng ở ngã rẽ, nhìn chằm chằm thẳng tắp vào anh.
Vinh Thành:…