[EXO] Nghe Nói Em Thầm Yêu Tôi

Chương 27: Cơ hội là do con người tạo ra

Thời gian hợp ngủ cuối cùng cũng kết thúc, hay dùng lời của Bạch Hiền mà nói, chính là rốt cuộc cũng được thả ra.

Ca khúc cùng vũ đạo biểu diễn đã đệ trình lên ban tổ chức, trận đấu cuối cùng sẽ diễn ra trong hai tháng tới. Tuy rằng vẫn còn cần luyện tập, nhưng dù sao cũng không phải chịu nhiều áp lực như những ngày sống trong kí túc xá. Cổ họng Bạch Hiền cùng thắt lưng của Chung Nhân vì thế mà cũng được bảo toàn.

Cuộc sống tựa hồ đã trở lại quỹ đạo ban đầu của nó, ngoại trừ việc Kim Chung Nhân thi thoảng vẫn than thở với Ngô Thế Huân về chuyện bản thân bỏ lỡ cơ hội quý giá mà không thể cùng Bạch Hiền làm bạn cùng phòng. Đến phút cuối, Ngô Thế Huân vô cùng nghiêm túc nhìn Chung Nhân nói:

“Em cảm thấy may mắn hai người không làm bạn cùng phòng. Ngộ nhỡ thật sự ở trong cùng một căn phòng, ca buổi tối còn ngủ được sao?”

“Tôi thế nào mà không ngủ được?” Kim Chung Nhân nổi giận.

“Ca có dám cam đoan sẽ không ngồi xổm bên giường Bạch Hiền ca cả đêm nhìn người ta ngủ không? Ca không sợ Bạch Hiền ca lúc ngủ có cảm giác ma quỷ nhập vào người sao?” Ngô Thế Huân khinh bỉ nhìn Chung Nhân.

Kim Chung Nhân nghĩ nghĩ cảm thấy cũng đúng, cho nên kinh hãi: “Làm sao cậu biết?”

“Bởi vì em đã muốn làm vậy với Lộc ca từ lâu rồi.”

Thời tiết càng ngày càng lạnh, đồng phục mặc lên người đã không còn đủ ấm. Vậy nên các học sinh cũng bắt đầu mặc quần áo của riêng mình, áo lông áo bông đủ màu sắc kiểu dáng đều xuất hiện.

Bạch Hiền đi lên tàu điện ngầm, chợt nghe thấy bên cạnh có người gọi mình. Quay đầu nhìn lại thì thấy Ngô Thế Huân đang vẫy vẫy tay, cười đến cảnh xuân xán lạn.

Ở phía sau Ngô Thế Huân, Kim Chung Nhân đang đeo headphone nghe nhạc. Nhận thấy ánh mắt của Bạch Hiền, Chung Nhân há miệng thở dốc tựa hồ muốn chào hỏi, nhưng là tâm trí đột nhiên lại trống rỗng, cuối cùng nhếch môi nở nụ cười ngây ngốc.

Bạch Hiền cảm thấy biểu tình này thật đáng yêu, vừa cười đáp lại vừa chen qua đám đông đi đến bên cạnh hai người.

Kim Chung Nhân vội vàng tháo tai nghe xuống, lặng lẽ nhìn Bạch Hiền. Bạch Hiền có lẽ là rất sợ lạnh, trên người khoác áo len màu trắng rất dày, khăn xám choàng cổ, phía dưới lại mặc thêm quần Jeans bó sát.

Mái tóc đen đối lập với y phục trắng càng tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn, bở môi mỏng hàm răng trắng của Bạch Hiền, làm cho thân hình bỗng trở nên thật mong manh đơn độc.

“Anh hình như gầy đi?” Chung Nhân nhìn chằm chằm Bạch Hiền một lúc lâu rồi đưa ra kết luận.

“Phải không?”

Bạch Hiền không chú ý tới việc Chung Nhân đem hết dũng khí ra mới hoàn chỉnh được câu nói, kéo kéo đống quần áo, cảm thấy phần thân nặng nề phía trên hoàn toàn không liên quan đến đôi chân, lại cố tình đũa giỡn: “Anh còn nghĩ hai cái đùi này đỡ không nổi sức nặng của quần áo đâu.”

Ngô Thế Huân cùng Kim Chung Nhân đều bị Bạch Hiền chọc cho cười một lúc lâu. Ngô Thế Huân cuối cùng cũng ngưng lại, quay sang vẫn thấy Kim Chung Nhân còn ngốc nghếch hướng về Bạch Hiền cười rất hăng say, bèn nhéo Kim Chung Nhân một cái, nhắc nhở cậu ta không cần dọa người như vậy.

Kim Chung Nhân ý cười vừa mới miễn cưỡng thu hồi, Bạch Hiền đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Đúng rồi, ca đang định nói với hai đứa. Sắp tới là sinh nhật Xán Liệt…cậu ta sẽ tổ chức party”

“Chúng ta có thể đi không?”

“Lộc ca có đi hay không?”

Kim Chung Nhân cùng Ngô Thế Huân đồng thanh hỏi dồn. Bạch Hiền trừng mắt nhìn hai người, cuối cùng lựa chọn trả lời Kim Chung Nhân trước: “Nếu như không sợ phải tiêu tiền mua quà sinh nhật, đương nhiên có thể đi.”

Ngô Thế Huân chớp mắt nhìn Bạch Hiền mong chờ khiến tấm lòng người mẹ của cậu bỗng trào dâng, thuận tay vươn tới xoa đầu đứa nhỏ: “Việc này không bằng hỏi thẳng Lộc ca của em là sẽ rõ sao?”

Ngô Thế Huân vội vàng gật đầu đồng ý, ngay lập tức từ trong túi lấy ra điện thoại liền bắt đầu gửi tin nhắn.

Kim Chung Nhân từ từ bước đến bên cạnh Bạch Hiền, nhìn chằm chằm tha thiết chờ mong.

Bạch Hiền nhìn bộ dạng cắn ngón tay tội nghiệp của Chung Nhân, nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt cậu ta cũng có điệu bộ ngây thơ như thế, Bạch Hiền không nhịn được cười hỏi: “Có chuyện gì?”

“Xán Liệt ca thích quà gì vậy?”

“Cậu ta ư, cái gì cũng đều thích.” Bạch Hiền tự tin trả lời, trong đầu nhanh chóng thảo ra danh sách một loạt đồ yêu thích của Phác Xán Liệt, cuối cùng phát hiện ra cậu ta đúng là cái gì cũng đều thích cả.

Năm ngoái, Độ Khánh Thù tiền tiêu vặt khan hiếm, tìm quanh nhà nhặt được cái hộp đựng tiền tiết kiệm liền đưa cho Xán Liệt, vậy mà cậu ta cũng cầm lấy cười sung sướиɠ như đứa ngốc.

Nghĩ đến đây Bạch Hiền đột nhiên cảm thấy trong lòng mềm nhũn…

Kỳ thực Phác Xán Liệt không hẳn là vui mừng đâu, chẳng qua chỉ cần là quà bọn họ tặng, cậu ta nhất định sẽ vô điều kiện mà nhận lấy.

Kim Chung Nhân nhìn Bạch Hiền sau một lúc lâu không nói, lại bỗng nhiên cười đặc biệt ôn nhu, liền cảm thấy ủy khuất: “Anh…”

Bạch Hiền giật mình trở lại bình thường, nhún vai nói: “Xán Liệt thật sự cái gì cũng thích.”

Kim Chung Nhân không nói gì, đưa ánh mắt về phía Ngô Thế Huân đang bấm điện thoại.

Hiển nhiên Lộc Hàm nhất định là sẽ đi, bởi vì Ngô Thế Huân khóe miệng đã cong cong cười đắc ý, khiến cậu ta có vẻ đặc biệt dọa người.

Bạch Hiền nắm lấy tay vịn, trong đầu suy nghĩ xem nên chọn đề tài nào để giải quyết tình trạng nhạt nhẽo nhất định xuất hiện mỗi khi mình và Chung Nhân đối thoại. Kim Chung Nhân đột nhiên vòng vo quay sang, ánh mắt sáng quắc Bạch Hiền: “Anh.”

Bạch Hiền thình lình bị ánh mắt đặc biệt khẩn thiết kia làm cho hoảng sợ, liền vội vàng hỏi: “Làm sao?”

“Tuy rằng Xán Liệt ca có thể là cái gì cũng đều thích.. Nhưng chắc chắn phải có gì thực sự thích hơn chứ?”

Bạch Hiền nghĩ nghĩ cảm thấy Chung Nhân nói cũng đúng, liền “Ừ” một tiếng.

Kim Chung Nhân nhìn Bạch Hiền không có phản ứng gì, có chút nóng nảy: “Ca, anh cùng Xán Liệt ca quan hệ tốt như vậy, nhất định biết sở thích của Xán Liệt là gì phải không?”

Bạch Hiền chớp mắt nhìn, lại nói: “Cũng đúng.”

Kim Chung Nhân mong chờ nhìn Bạch Hiền, nhưng cậu lại không nói thêm gì nữa, Kim Chung Nhân đành phải nói tiếp: “Cái đó.. em cùng Xán Liệt ca kỳ thực không thân thiết lắm.. Cho nên thật ra cũng không hiểu rõ…”

“Ừ. Phải ha, hai người không thể tính là thân thuộc được.” Bạch Hiền lên tiếng trả lời.

“Nhưng em vẫn muốn tặng cho Xán Liệt ca một món quà sinh nhật ý nghĩa, dù sao anh ấy đối với em cũng rất tốt..”

Câu đó thốt ra xong Kim Chung Nhân cũng không biết bản thân đang nói cái gì nữa. Lúc nghe tiếng Bạch Hiền cười, Chung Nhân mới nhận ra mình thực sự quá hăm hở, 囧 một chút, mặt mày ủ dột ngậm miệng lại.

Bạch Hiền nhìn Chung Nhân bộ dáng vô cùng lo lắng lại nói không nên lời, cảm thấy đáng yêu chết mất. Trước khi bản thân ý thức được đã tự động vươn tay vuốt vuốt mái tóc đen của Chung Nhân, bày ra tư thế ca ca: “Tốt lắm tốt lắm, Chung Nhân ngoan. Cứ định thời gian đi, anh cùng em đi mua.”

Kim Chung Nhân trên mặt lập tức ý cười rạng rỡ, cũng không biết là vì Bạch Hiền rốt cuộc cũng hiểu được ý tứ của cậu ta, hay vì cảm giác được Bạch Hiền xoa đầu…

Nhưng vừa nở nụ cười được vài giây đã khẩn trương bổ sung thêm: “Ý em không phải như này.. Không, em muốn nói, em cũng muốn hỏi anh cùng đi. Nhưng thực ra là.. ý của em là…”

Bạch Hiền chỉ nhìn Chung Nhân cười dịu dàng, không nói thêm lời nào.

Sự ngại ngùng bối rối ở Kim Chung Nhân nhờ nụ cười của Bạch Hiền mà dần dần biến mất, bên tai lại càng lúc càng hồng, lan ra đến cả khuôn mặt bởi vì màu da hơi đen nên có chút không rõ ràng.

Tuy rằng cực kì căng thẳng, nhưng Chung Nhân vẫn cố chấp nhìn vào mắt Bạch Hiền, mặc cho tim mình đập như lửa cháy lan ra đồng cỏ, nhanh đến cơ hồ khó thừa nhận.