Nhạc khúc hoa lệ chấm dứt, người cuối cùng quay lưng về phía khán giả, động tác nắm tay đồng nhất dừng hình, bên dưới liền vang lên tiếng vỗ tay không ngớt. Bạch Hiền thở hổn hển đi đến bên cạnh Phác Xán Liệt theo đội hình cố định, cúi đầu cảm ơn ban giám khảo, sau đó nhanh chóng theo Độ Khánh Thù lui về phía sau sân khấu.
Việc Kim Tuấn Miên hoàn toàn không tổ chức tuyển chọn liền lập tức đồng ý đưa Ngô Thế Huân vào nhóm khiến Bạch Hiền vẫn cho rằng đây chỉ là một cuộc thi bình thường mà thôi. Nhưng thời điểm lần đầu tiên chứng kiến toàn bộ các nhóm cùng nhau đứng trong khán phòng, Bạch Hiền tựa hồ mới thật sự hiểu được ý nghĩa của cụm từ “giải đấu quốc gia”.
Dường như lúc này, niềm tự hào vinh dự chợt nảy sinh trong lòng một cách rất tự nhiên.
Ồ, đây thực sự là một cuộc đại tranh tài. Sáu người chúng ta nhất định phải cùng nhau cố gắng.
Có lẽ bởi ca khúc nhận được phản hồi rất tốt từ ban giám khảo, nên bước chân Bạch Hiền cũng cảm thấy khoan khoái hơn. Phác Xán Liệt phải kéo tay Bạch Hiền lại để tránh đυ.ng phải người phía trước, nhưng là tâm tình vẫn rất vui vẻ cười vô cùng rạng rỡ.
Phía sau hai người, Kim Chung Nhân đi sát bên Ngô Thế Huân, tay phải tựa hồ vô tình chống hông của mình, đem toàn bộ sức nặng cơ thể chuyển sang người kia.
Ngô Thế Huân mặc cho Chung Nhân dựa vào, nhẹ giọng hỏi: “Chấn thương ở thắt lưng lại tái phát sao?”
Kim Chung Nhân cau mày nhắm mắt lại, một lúc sau mới mở miệng nói: “Không sao đâu. Chỉ đau một chút thôi”
Ngô Thế Huân biết nếu Chung Nhân đã biểu hiện rõ ràng như vậy thì tuyệt đối không thể nào chỉ là “một chút”, nhưng do dự một thoáng cuối cùng vẫn không nói thẳng ra, chỉ ho khan một tiếng nói tiếp: “Có mang thuốc mỡ không?”
“Có. Tý nữa về giúp ca bôi một chút.”
Kim Chung Nhân hít một hơi thật sâu, cố kiềm chế một cơn đau thình lình đi tới. Ngô Thế Huân cũng không biết nên nói gì nữa, vì dù sao những lần Kim Chung Nhân bị như vậy từ lúc sơ trung cũng đã xuất hiện qua rất nhiều lần. Thế Huân nhiều lần khuyên bảo nhưng cậu ta vẫn không nghe, cho nên vết thương ở thắt lưng càng thường xuyên tái phát.
Chung Nhân mới mười sáu tuổi thôi, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sau này biết làm sao? Ngô Thế Huân lặng lẽ nghĩ.
Cũng là một người đam mê khiêu vũ, Thế Huân đương nhiên biết, đối với một dancer mà nói, những chấn thương kiểu này chính là đòn trí mạng.
Buổi tối, Độ Khánh Thù cùng Kim Tuấn Miên mang đồ ăn từ cantin trở về. Bạch Hiền và Xán Liệt đang ngồi xếp bằng ở trên sàn nhà vừa xem TV vừa nháo nhào ầm ĩ. Thế Huân cùng Chung Nhân không có trong phòng khách, Kim Tuấn Miên gọi to vài lần mới thấy hai đứa nhỏ đi ra, biểu tình rất khó coi.
“Cãi nhau?” Kim Tuấn Miên vừa chia cặp l*иg cơm vừa thuận miệng hỏi.
Ngô Thế Huân lắc đầu, Kim Chung Nhân cũng lắc đầu, bê cặp l*иg của cả hai người lên làm bộ phải trở về phòng. Kim Tuấn Miên từ sau gọi lại:
“Này này, ăn cơm thì cũng ngồi ngoài này chứ, vừa ăn vừa xem tivi, đi vào đấy làm gì?”
Ngô Thế Huân há miệng thở dốc muốn phân bua liền bị Kim Chung Nhân lườm một cái, đành khép miệng lại, chui vào một góc sofa lấy điện thoại ra bấm bấm.
Quả nhiên là gọi cho Lộc Hàm.
“... Alô? Ạnh, là Thế Huân đây… anh còn đang giúp đỡ thu dọn thiết bị sao?”
“Có cần đến giúp không? Không phiền chút nào… Xong việc có thể đến kí túc xá của bọn em được không?”
“Không được sao?… tiếc quá đi. Lộc ca! Thế này đi, ngày mai nếu rảnh chúng ta cùng nhau ăn cơm thì thế nào?…”
Nhìn Ngô Thế Huân cười đến tít cả mắt, thao thao bất tuyệt, trong thanh âm ngọt đến phát ngấy, Bạch Hiền vòng vo quay lại, cau mày nhìn thoáng qua Kim Chung Nhân.
Kim Chung Nhân đang chống lưng tựa vào bàn, bị cái nhìn đột ngột của Bạch Hiền làm cho biểu tình lại cứng ngắc.
“Là… có chuyện gì vậy?”
Bạch Hiền không trả lời, nheo mắt nhìn Kim Chung Nhân một lúc lâu. Phác Xán Liệt ngồi bên cạnh vốn đang xem tivi, vui sướиɠ vỗ đùi cười đến ngửa tới ngửa lui, lúc này cũng nhận thấy ánh mắt Bạch Hiền liền cùng quay sang.
“Sao vậy sao vậy? Đột nhiên cảm thấy Kim Chung Nhân đẹp trai?” Phác Xán Liệt vô cùng thân thiết ôm lấy cổ cậu hỏi. Bạch Hiền vùng vẫy một hồi vẫn không thoát được, đành để mặc cho cậu ta ôm.
Kim Chung Nhân nín thở chờ Bạch Hiền lên tiếng, kết quả Bạch Hiền chỉ chằm chằm nhìn Kim Chung Nhân một lúc lâu, rồi lại quay người về.
Kim Chung Nhân vừa thất vọng vừa nhẹ nhõm, vội vàng tìm đến cái ghế đệm có chỗ tựa lưng, từ từ ngồi xuống lặng lẽ ăn cơm.
Độ Khánh Thù đi đổ rác trở về, vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Bạch Hiền chạy tới, nắm lấy bả vai mình hỏi: “Cậu có thấy Kim Chung Nhân không?”
Khánh Thù nghĩ nghĩ: “Vừa mới thấy đứa nhỏ đi xuống, chắc là lại đi tập nhảy”
Bạch Hiền đẩy Khánh Thù tông cửa xông ra.
Khánh Thù buồn bực nhìn Bạch Hiền chạy vọt đi mất, vừa quay lưng liền thấy Ngô Thế Huân cười híp mắt đứng ở phía sau, giật mình co rúm lại.
“Sao lại thế này?”
“Không có việc gì, em chỉ là “vô tình” để Bạch Hiền ca nhìn thấy cao dán và thuốc mỡ trên eo Chung Nhân thôi.”
Ngô Thế Huân tâm tình thoạt nhìn rất tốt, cười đến đuôi mắt cong cong. Độ Khánh Thù nhìn Thế Huân một lúc lâu, cảm thấy đại khái là bởi vì không quen đệ đệ sơ trung này cho nên không thế nào hiểu được cậu ta đang nói cái gì.
Khánh Thù suy nghĩ một chút đột nhiên mới có phản ứng: “Cao dán của Kim Chung Nhân?”
Ngô Thế Huân nheo mắt lại cười rạng rỡ.
Bạch Hiền chạy xuống dưới sân không bao xa, liền thấy được Kim Chung Nhân. Bóng lưng thiếu niên đón ánh hoàng hôn chạng vạng, kéo dài thành một đường trên nền đất.
Bạch Hiền hắng giọng một cái, dùng âm điệu cao vυ't của mình gọi: “Kim… Chung… Nhân Kim Chung Nhân, quay lại đây ngay “
Kim Chung Nhân đi được nửa đường bỗng nghe thấy có người gọi, cho rằng chỉ là ảo giác. Tiếng thứ hai nghe thấy, còn tưởng là Độ Khánh Thù gọi đi đổ rác, có điểm bất đắc dĩ xoay người, không rõ ca ca không thân thuộc kia rốt cuộc có việc gì tìm mình.
Kết quả ánh mắt vừa chạm đến bóng người phía xa liền ngẩn ra, sau đó theo phản xạ đem ngón trỏ ngậm vào miệng… dùng sức cắn một cái.
Đau quá!!!
Kim Chung Nhân đứng tại chỗ nhìn Bạch Hiền hướng về phía mình chạy tới, há miệng thở dốc còn chưa kịp nói chuyện thì Bạch Hiền đã mở miệng lời: “Kim Chung Nhân, cậu chỗ nào cũng đừng có đi.”
Kim Chung Nhân ngây dại.
“Có nghe hay không, không được đi tập nhảy, nhanh theo anh quay về ký túc xá.”
Bạch Hiền nhìn xung quanh, thấy không ít các đối thủ cạnh tranh tốp năm tốp ba đi qua, đều đưa ánh mắt tò mò hướng về phía hai người, biểu tình bắt đầu có điểm mất tự nhiên.
Nhưng trước mặt lại thấy Kim Chung Nhân dáng vẻ ngây ngốc nhìn mình, tay trái còn nắm chặt ngón trỏ phải không biết đang suy nghĩ điều gì.
“Nghe lời anh, đừng đi đâu nữa.”
Bạch Hiền nghĩ nghĩ nên chậm lại ngữ điệu, cho là thanh âm cao vυ't mãnh liệt của mình đã dọa cho người kia phát khϊếp, vốn muốn nói “Thắt lưng đã như vậy còn muốn tập luyện gì chứ “, nhưng lại sợ sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của Kim Chung Nhân, đành phải nén trở về.
Lúc này Kim Chung Nhân mới hiểu rõ những lời của Bạch Hiền, lặng lẽ nhìn sang, bên khóe miệng không tự chủ mà vẽ thành một nụ cười.
Bạch Hiền nhìn Chung Nhân đột nhiên từ đờ đẫn biến thành cười đến ngây ngốc khoe cả hàm răng, không biết vì sao chợt cảm thấy có điểm không được tự nhiên, chỉ có thể theo bản năng lặp lại: “Cái đó… chỗ nào cũng đừng đi, chúng ta cùng nhau trở về.”
Kim Chung Nhân giật giật khóe miệng, cổ họng không biết tại sao đột nhiên khô khốc, liền hắng giọng một cái, dõng dạc trả lời: “Được, em chỗ nào cũng sẽ không đi…”
Sẽ chỉ đứng bên cạnh anh. Không đi đâu cả.