Biên tập: Graylain
Beta:Mặc Nhiên
————————————————
Nhật quá hạ mãn thượng Bất Chu
Khởi tri phàm nhân tâm dục cầu
Mặc cho lần đầu gặp chia tay không mấy vui vẻ, Trương Tuế Sinh bắt đầu ngày ngày xuống núi bài phỏng Thiên Tuyền.
Đáng tiếc Thiên Tuyền tính tình đạm mạc lại kiệm lời, thường xuyên ngồi trên tảng đá bên ngoài đọc sách, vừa thấy đã mất nửa ngày cũng không trông nom Trương Tuế Sinh ở bên cạnh chờ đợi. Dù ngẫu nhiên buông sách ra, Trương Tuế Sinh nhân dịp nói huyên thuyên cả buổi thì cũng hiếm lắm mới nhận được nửa câu trả lời của hắn.
Nhưng nửa câu đó đôi khi đã là thiên cơ, Trương Tuế Sinh nghe xong cũng ngẫm ra được chút ít, lần sau lại chịu khó đến.
Hắn hành động như vậy làm lang yêu nổi giận.
Ly Khế căn bản tính toán cùng Thiên Tuyền hai người ở chỗ này ẩn cư, cùng trôi qua những tháng ngày thanh tĩnh. Nhưng từ
lúc phàm nhân này mỗi ngày đều đến không ngừng bám dính bên người Thiên Tuyền, ngược lại biến thành hai người kia một chỗ, bản thân bị bỏ qua một bên.
Có mấy lần ngầm kêu gọi lôi vân, nghĩ muốn lặng lẽ dùng sét đánh rụng tên chướng mắt này nhưng lại bị Thiên Tuyền nhìn thấy, một ánh mắt liền làm hắn nuốt trở về pháp chú trên miệng.
Cho đến một ngày giữa trưa.
Thiên Tuyền nghe xong Trương Tuế Sinh nói đi nói lại suốt một buổi sáng, rốt cuộc khép cuốn sách lại nói một câu.
“Chấp nhất pháp môn, bất quá chỉ có được vẻ ngoài chứ bên trong chẳng là gì, thoát ra ngũ hành, khiêu ly tam giới mới có thể đạt được sinh mệnh của chính mình.” Dứt lời liền xuống khỏi nham thạch, trở về tiểu xá.
Trương Tuế Sinh nghe vậy, đứng ở một chỗ trầm tư suy nghĩ. Một lát sau bừng tỉnh đại ngộ, cao hứng phấn chấn lao đến, ôm lấy một cánh tay của Thiên Tuyền, cười ha ha nói: “Thiên Tuyền huynh, ngươi quả nhiên là một diệu nhân!”
“Ầm đoàng–” Sấm từ trên trời giáng xuống bên cạnh hai người, Trương Tuế Sinh sợ đến mức hồn phi phách tán, hai mắt trợn tròn.
Ly Khế nắm cổ áo của Trương Tuế Sinh ném đi, rồi kéo Thiên Tuyền không chút phản ứng vào người.
Trương Tuế Sinh kia bị ném vào góc tường, mặt mày biến thành xám tro nhưng tâm không cam lòng. Sớm nghĩ nam nhân cao lớn này cản trở mình tiếp cận Thiên Tuyền. Bất quá là một cái mãng phu, cư nhiên ý đồ độc chiếm diệu nhân như thế, thật không biết tự lượng sức mình! So sánh với kẻ hữu dũng vô mưu như thế, hắn một thân ôn nho nhân phẩm càng thích hợp ở cạnh Thiên Tuyền hơn!
“Ngươi này mãng nhân!!”
Trương Tuế Sinh nhảy dựng tiến lên cùng hắn lý luận, liền thấy rõ ràng đôi mắt của Ly Khế là một màu thanh lục, thú nhãn quang mang nhấp nháy sinh lưỡng, ẩn chứa khí tức bạo lệ, giống như một con dã thú hung tàn.
“Ngươi, ngươi…”
“Phàm nhân, cấm đυ.ng đến Thiên Tuyền! Nếu không ta sẽ nhịn không được xé xác ngươi.” Nói xong, khóe miệng ngoác ra tới má, lộ ra hai hàng răng nanh dày đặc.
Tình cảnh làm cho người ta sợ hãi tới mức Trương Tuế Sinh kia hai chân đã muốn nhũn ra, ngã nhào trên đất, ngón tay run run chỉ Ly Khế: “Yêu, yêu quái!”
Khi phàm nhân gặp phải yêu quái đều một điệu bộ hoảng sợ làm cho Ly Khế bực dọc, liền quát lớn một tiếng: “Câm miệng của ngươi lại!! Nếu không ta xé ngươi ra!!”
Trương Tuế Sinh chưa từng lâm vào tình cảnh này, sợ tới mức muốn bất tỉnh.
May mắn Thiên Tuyền không muốn hắn bị hù chết tại đương trường, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Ly Khế, lắc đầu ý bảo hắn thu liễm thú tướng.
Ly Khế hừ một tiếng, lúc này mới liễm đi yêu mạo làm người hoảng sợ, nhưng cánh tay ôm chặt thắt lưng Thiên Tuyền vẫn không buông,
Trương Tuế Sinh thật vất vả cố trở lại bình thường, run rẩy bò người lên nhưng vẫn không dám tới gần, hậm hực hỏi: “Thiên Tuyền huynh, này, này…”
“Chớ sợ. Hắn tuy là yêu nhưng sẽ không đả thương người.”
Trương Tuế Sinh vẫn còn sợ hãi nhưng nghe Thiên Tuyền nói như vậy, thấy Ly Khế tướng mạo dù hung dữ nhưng hiển nhiên chịu sự điều khiển của Thiên Tuyền, không khỏi lớn mật lên dò hỏi: “Thiên Tuyền huynh, hắn, hắn là yêu quái gì vậy?”
Ly Khế trừng mắt liếc hắn một cái: “Ngươi muốn thấy chân thân của ta?!”
Trương Tuế Sinh cuống quít lắc đầu, sớm nghe nói qua người thấy được chân thân yêu quái sẽ bị gϊếŧ chết. Hắn không muốn chạm vào điều kiêng kị này, lại nghe Thiên Tuyền nói: “Ta cùng với Ly Khế ở chỗ này ẩn cư, không muốn để người ngoài biết được thân phận của hắn vì vậy nên cần phải giấu diếm. Trương Tuế Sinh, ngươi phải nhớ không được lộ ra, để tránh dọa sợ thường dân.”
“Xùy! Nếu sợ hắn nói ra, để ta xử hắn luôn bây giờ.”
Thú tính khó sửa đổi, yêu quái hành sự luôn lựa chọn phương pháp nhanh và tiện nhất, đem Trương Tuế Sinh dọa sợ tới mức muốn kiếm đường chạy trốn.
Chính là Thiên Tuyền tinh quân cũng không để hắn sát sinh trước mắt mình: “Nếu gϊếŧ phàm nhân, thiên lý khó dung, không cần phải vọng phạm thiên luật.”
Ly Khế hậm hực gật đầu: “Đã biết. Ta bất quả chỉ nói mà thôi…”
Khuôn mặt thanh lãnh vô tình của Thiên Tuyền lộ ra khẩn thiết tam tư, so với ngày thường càng thêm sinh động. Một thanh niên tuấn mỹ băng thanh, xinh đẹp như vậy đứng ở trước mặt, bộ dạng nhu hòa mang theo phong tình vô hạn không khỏi làm cho Trương Tuế Sinh kia xem mà ngây ngốc.
Lang yêu bên cạnh cực kỳ mẫn cảm, nhìn thấy ánh mắt kia lộ ra dục niệm, nhất thời lại muốn phát tác.
Trương Tuế Sinh vẫn còn sợ hãi, gật đầu ứng với Thiên Tuyền sẽ không lộ bí mật, liền thất hồn lạc phách trở về núi.
Mấy ngày sau, Trương Tuế Sinh không đến quấy rầy nữa.
Ly Khế tưởng đã đem hắn dọa lui, rất là đắc ý. Nhưng thực chất lại không phải như vậy.
Trương Tuế Sinh người này vẫn dốc lòng luyện đan tu tiên, tự nghĩ rằng sẽ có ngày phi thăng thiên giới, vì vậy tình yêu nam nữ vô cùng hời hợt. Thiếu nữ Nghiêu Hô Nhĩ tộc Y Lê Nhi kia cũng chỉ là thấy nàng xinh đẹp đáng yêu, có nàng trợ giúp thì càng tiện thôi.
Nhưng đến khi Thiên Tuyền xuất hiện, người này tuy còn trẻ tuổi, trên người khí chất lại mờ ảo như tiên, tuy rằng khá đạm mạc nhưng khi nói chuyện vẫn luôn có một cỗ thoát tục xuất phàm.
Hiện giờ thấy hắn có thể thu phục yêu quái, Trương Tuế Sinh càng tin tưởng rằng Thiên Tuyền là thiên phú dị năng, không phải người thường.
Mỗi lần nghĩ đến Thiên Tuyền, cả tâm thần đều rung động. Mấy ngày dây dưa kia, Trương Tuế Sinh càng tới gần Thiên Tuyền, càng hy vọng có thể cùng người này sớm chiều tương ứng, công tu tiên đạo, chạm đến cực lạc.
Vì có ý tưởng như thế, hắn bắt đầu tìm hiểu Kỳ Trung pháp môn. Phải biết trong tu tiên đạo pháp cũng có song tu pháp môn, lấy giao hợp làm thuật, hấp thu tinh hoa lẫn nhau để tăng tu vi. Có điều sách trong tay hắn đều là thải âm bổ dương chi pháp, Thiên Tuyền chính là nam tử, sao có thể làm theo trong này. Vì vậy hắn không ngừng ngày đêm tìm kiếm, nhưng kết quả vẫn là trắng tay. Dù nam tử giao hợp hữu vi thiên đạo nhưng thế gian không chấp nhận thì làm sau có sách truyền lưu.
Hai ngày trôi qua Trương Tuế Sinh cũng không tìm được, đành phải tự thân nghiên cứu. Nam tử có nguyên dương, đương nhiên cũng có thể trao đổi hấp thú, lấy tinh nguyên khí bù đắp, không phải so với hấp thu nữ âm đơn giản hơn? Cứ thế suy nghĩ mấy ngày mấy đêm, hắn cư nhiên cũng nghĩ ra phương pháp thải dương bổ dương, tuy nói hoang đường nhưng cũng có thể thực hiện.
Trương Tuế Sinh tự nhiên cực kỳ hưng phấn, lập tức xuống núi tìm Thiên Tuyền, muốn dụ hắn cùng đến nhà tranh đóng cửa tu luyện. Có thể thành tiên thăng thiên, trường sinh bất lão là thiên cổ đế quân tha thiết ước mơ, nghĩ đến mỹ mạo thanh niên tuyệt đối sẽ không cự tuyệt.
Trên đường xuống núi, trong đầu nghĩ đến diệu nhân kia bỏ đi la sam, trần trụi nằm trên giường đệ, nhũ điểm như anh đào, mồ hôi dính tóc mây, dưới thân cuồng loạn si mê, nhất là khi hai người công phó mây mưa, tinh nguyên tuyệt diệu hỗ lưu, Trương Tuế Sinh cảm thấy bên dưới phát nhiệt, một trận tao dương khó nhịn.
Thần hồn điên đảo làm hắn mấy lần suýt nữa trượt chân ngã xuống vách núi.
May mắn hắn thường đi sơn đạo này, tuy có hơi chật vật nhưng cũng bình an đến tiểu xá Thiên Tuyền sở cư. Nhưng vừa đẩy cửa liền thấy nơi này không còn bóng dáng của Thiên Tuyền nữa, đã sớm người đi nhà trống.
Trương Tuế Sinh nhất thời như bị sét đánh, đứng ngốc tại đương trường.
Sau khi phục hồi tinh thần, hắn nổi điên chạy vào Nghiêu Hô Nhĩ thôn, gặp người liền hỏi có gặp qua tuấn mạo thanh niên hay không, người trả lời đều là lắc đầu, không thể hiểu được thái độ điên cuồng của hắn.
Y Lê Nhi nghe thấy liền tới, thấy hắn tinh thần hoảng hốt, miệng không ngừng nhắc đi nhắc lại Thiên Tuyền tên liền kéo hắn qua một bên nói: “Thiên Tuyền đại ca cùng Ly Khế đại ca đã rời đi từ hai ngày trước rồi!”
Trương Tuế Sinh bỗng nhiên giận dữ, siết chặt Lê Nhi bả vai quát hỏi: “Vậy sao ngươi không sớm chút nói cho ta biết?!”
Y Lê Nhi bị hắn nạt tới mức hai mắt đỏ lên, lí nhí trả lời: “Ta, ta nghĩ nói cho Tuế Sinh đại ca rồi… Nhưng ngày ấy dù gõ cửa cỡ nào, ngươi cũng không trả lời… Ta nghĩ đến ngươi đang luyện đan cho nên…”
Trương Tuế Sinh trừng mắt nhìn Y Lê Nhi một lát, bỗng mất hết khí lực ngã ngồi trên mặt đất.
Cách xa nơi đó trăm dặm lộ trình có một khe núi, Thiên Tuyền đang ngồi trên lưng lang hình Ly Khế leo lêи đỉиɦ núi.
Nửa tháng đã qua, trước mắt đúng là cơ hội tốt để lên Bất Chu Sơn nên hai ngày trước bọn họ rời khỏi tiểu xá.
Thiên Tuyền tùy ý tới, cũng không cùng người kết giao nên không cần nói lời từ biệt gì. Ly Khế là một yêu thú, cũng lười cùng phàm nhân có quan hệ. Vì thế bọn họ chẳng lưu lại câu gì cứ thế mà rời đi.
Nếu không có Y Lê Nhi mỗi ngày đúng giờ đưa đồ ăn đến, chỉ sợ cho dù nửa tháng nữa qua cũng không có người phát hiện.
Nhưng cũng nhờ thế mà Ly Khế vẫn không biết được ý niệm của Trương Tuế Sinh kia đối với Thiên Tuyên. Nếu không với tính cách hung hãn của lang yêu, chỉ sợ lúc nãy đã đem tên cuồng đồ kia xé thành ngàn mảnh nhỏ, không chừa tro cốt.
Trong núi mùa hạ đã qua, rừng rậm phong bích, núi non trùng điệp chứa đựng muôn vàn bí mật thâm thúy.
Chỉ thấy thấp thoáng một tử y thanh niên, ung dung hoa mỹ ngồi trên lưng một hắc lang thật lớn, giống như trích tiên đạp gió mà tới, nhàn nhã thả bộ, như huyễn như thực.
Đến cốc khẩu đưa mắt nhìn lại, núi non trùng điệp, trong đó có một ngọn cao ngất trong mây, như bị mây cắt ngang mà gãy.
Nguyên lại Bất Chu Sơn này là cột trụ trời thời thượng cổ, đạp đất mà vươn lên trời, nâng đỡ vũ trụ hồng hoang. Sau đó con trai của Chúc Dung là Cộng Công, cùng với Đế Chuyên tranh đoạt đế vị, không tiếc quân binh. Đáng tiếc Cộng Công mặc dù dũng mãnh nhưng không địch lại quân của Đế Chuyên, bại lui dưới Bất Chu Sơn. Lại gặp kình thiên cự trụ ngăn cản kỳ đạo, nhất thời oán hận, suy nghĩ không chu toàn đem thiên trụ Bất Chu Sơn chặn ngăn thành đoạn.
Thiên trụ bị gãy, bầu trời sup, nhật nguyệt sao trời lạc về phía tây, ban đêm dung nhập thế gian.
Đông phương sụp xuống, Nam địa vùi lấp nên nước chảy về hướng đông, trăm sông đổ về một biển.
Mà Bất Chu Sơn vì đã đứt gãy nên khó có thể vươn lên trời, nhưng núi vẫn cao vυ't tận mây, trở thành cái thang cho thế nhân mơ tưởng.
Bọn họ ở dưới chân núi dừng bước.
Ly Khế để Thiên Tuyền xuống đất rồi hóa lại hình người. Ngẩng đầu ngắm Bất Chu Sơn, càng nhìn gần càng cảm thấy núi này nguy nga. Trên núi cũng không có rừng rậm mà chỉ trụi lủi quái thạch và đá lởm chởm, đi hết phần đá đất hiểm trở đó đến đỉnh là tuyết đọng phong sơn. Dù lúc nãy đã cuối mùa hè băng vẫn không tan nổi.
Trên dải đá thạch có một cây tùng lớn đã héo rũ, cành cây xám trắng vẫn như cánh tay vươn dài ra phía bên ngoài. Ly Khế đang muốn cất bước, lại bị Thiên Tuyền giữ chặt. Ly Khế khó hiểu, chú ý đến ánh mắt Thiên Tuyền nhắc nhở, liền theo tầm mắt nhìn kỹ lại, chỉ thấy ở trên cây tùng lớn kia có một con ong cực lớn đang nằm.
Thiên Tuyền cau mày nói: “Chính là Huyền Phong.”
Huyền Phong trong lời nói của hắn, là thượng cổ thiên thú, bụng có kịch độc, kẻ nào dính trúng đều phải chết. Huyền Phong hình thể tuy nhỏ, nhưng có khả năng ngưng tụ, kêu gọi ong. Mà khi đàn ong xuất ra, đông đến độ che lấp mặt trời. Nếu bị đàn Huyền Phong bu lại, đừng nói là phàm nhân mà cả Thượng Tiên cũng không thoát nổi.
Ly Khế nghe được sự lợi hại, không khỏi nắm lấy tay Thiên Tuyền, thoáng căng thẳng, hạ giọng để không kinh động đến đàn ong, nói: “Nọc ong đối với ta vô dụng, để ta đem đàn ong dẫn dụ đi cho ngươi đi qua trước.”
Dứt lời, Ly Khế liền muốn tiến đến chỗ đàn ong thì bàn tay lại bị Thiên Tuyền chặt chẽ nắm lại.
Tuy nói lang yêu có khả năng tị tà ích độc, nhưng nhìn cây châm của Huyền Phong thô dài như ngọc nữ trâm bàn, cho dù không trúng độc nhưng bị đâm trúng cũng là cực kỳ đau đớn. Huống hồ đối mặt không chỉ có một con mà là cả đàn. Ly Khế nói vậy cũng là có ý cố dẫn dắt đám ong đi để cho hắn khỏi bị thương.
Thiên Tuyền có chút phiền não, Ly Khế không muốn hắn có thương tích, chẳng lẽ chính mình lại nhìn hắn bị đàn ong đốt thành rách nát mà lại như không nhìn thấy sao?
“Ngươi cứ đứng yên ở đây cho ta. Ta đi”