Thú yêu thiên tính dục sơ khởi
Thạch nam thảo thượng cuồng lang bạo
“Thiên Tuyền!!”
Bàn tay kia bắt đầu quá đáng hơn, Ly Khế la lớn muốn ngừng lại thế nhưng Thiên Tuyền chỉ hơi quay đầu bình tĩnh đáp.
“Lần trước vô ý làm bị thương ngươi nên giờ ta kiểm tra thử xem liệu đã khỏi hẳn chưa.”
“A? Bị thương?!” Hắc lang kinh ngạc há hốc miệng, trong đầu hoàn toàn không thể lý giải tại sao lại bị thương và chuyện đó xảy ra lúc nào.
“Ừ.” Thiên Tuyền vừa cẩn thận xem xét, vừa trả lời, “Ngày ngươi trúng phải mỵ hoặc của Thiên chu yêu, lúc đang chữa thương cho ngươi thì nhất thời vô ý làm đông cứng nơi này.”
“A? Đông cứng?!”
Hắc lang không thể tin, tròng mắt muốn rớt ra. Hắn lúc đó đúng là bị mất đi ý thức, không lẽ đã làm hành động gì thất lễ khiến cho Thiên Tuyền bất đắc dĩ phải hóa đông hắn sao?
Hàng loạt nghi vấn quanh quẩn trong đầu lang yêu. Trong lúc đang hoang mang thì dương v*t dưới hạ thể phải chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ từ nhuyễn thủ kia, dần dần ngẩng đầu lên.
Nhiệt lưu kích động khiến cho hắc lang chú ý. Hắn lúc này mới nhớ tới hiện nay không phải thời điểm để thắc mắc, thấy toàn thân đã không thể thoát ra liền vội vàng niệm động Huyễn hóa pháp chú. Thế như Thiên Tuyền bên kia bỗng nhiên lại nhéo hai viên hình cầu ở dưới thịt trụ một chút, kɧoáı ©ảʍ kịch liệt xông lên khiến hắc lang run lên, ngữ chú đang niệm cũng bị đứt quãng.
Trong chớp mắt Thiên Tuyền chợt thấy dưới thân đã là một nam nhân ngăm đen khôi ngô vạm vỡ. Có điều hình người tuy đã hiện ra nhưng trên đỉnh đầu còn sót hai cái lỗ tai, ở hạ thân vẫn còn lộ ra một cái đuôi sói. Lại thêm quần áo đều đã vứt trên mặt đất nên hắn chỉ còn một thân trần trụi.
Thiên Tuyền nhìn hạ thể sừng sững của Ly Khế, gật đầu nói: “Xem ra đã muốn khỏi hẳn.” Rồi lại nâng cằm Ly Khế lên, cần thận xem xét cái cổ đã không có bất cứ dấu vết gì, hài lòng mỉm cười. “Dấu vết ở nơi này cũng đã biến mất.”
Ly Khế chỉ cảm thấy một trận co rút lại trong tim. Con người thanh lãnh này, luôn giống như mây cao cao tại thượng lơ lửng, dù muôn đưa tay với lấy nhưng trời rộng đất dài, bất quá chỉ là si tâm vọng tưởng. Thế nhưng giờ khắc này, tinh mang đặt ở trên người, lại thêm nụ cười thản nhiên kia tạo nên một sự hấp dẫn không thể nói thành lời.
Hắn có thể! Hiện tại chỉ cần đưa tay, hắn liền có thể bắt được người này!
Thú tình cuồng nhiệt mãnh liệt xâm chiếm đầu óc, Ly Khế không khống chế được gầm lên điên cuồng. Toàn thân đột nhiên bạo khởi, hai tay giữ chặt bả vai Thiên Tuyền, đưa hắn lật lại trên giường.
Thiên Tuyền không hiểu nhìn lang yêu, đổi lại là một đôi mắt xanh lục tối đen du͙© vọиɠ, một thứ tình tự kịch liệt đánh vào nguyên thần của hắn.
“Ly Khế?” Thiên Tuyền lo lắng nhìn Ly Khế, do dự không biết có nên kết ấn đẩy hắn ra hay không.
Cả thân cơ thể rắn chắc của Ly Khế căng thẳng lên, ngay cả xương cốt vì kiềm chế mà phát ra thanh lách cách. Hắn đang cố gắng khống chế thú tính trong tâm. Từ xưa đến nay, yêu quái đều sống nhờ vào thú tính tàn nhẫn trong huyết quản, dù có tu luyện vạn năm đi chăng nữa cũng không thể thay đổi được nguyên hình thú thân.
“Ngươi có thể…” Âm thanh của hắn khàn khàn vỡ nát, “Thiên Tuyền, ngươi có thể đem ta hóa đông không…?”
Trong chớp mắt, bàn tay kết ấn của Thiên Tuyên buông lỏng ra. Đối với lang yêu này, hắn thật sự rất dung túng. Mặc dù hắn không thể nào biết được chuyện gì sắp xảy ra, nhưng giờ này khắc này, hắn không muốn làm tăng thêm sự đau đớn chống chọi trong mắt Ly Khế.
Lý trí không thể nào áp chế nổi thú tính trong tâm, Ly Khế khẽ gầm, tay trái giơ lên hiện ra móng vuốt dài sắc nhọn, vung một cái thô bạo xé rách y bào màu trắng trên người Thiên Tuyền, lộ ra một thân thể tinh xảo thon dài.
Răng nanh sắc nhọn cắn lên cái cổ được chăm sóc vô cùng tốt, làn da trắng nõn lập tức xuất hiện hồng ngân, như muốn rỉ máu. Bàn tay to lớn thô ráp dùng sức khống chế bả vai của Thiên Tuyền, giống như sợ hắn sẽ biến mất.
Yêu thú đè lên thi hài lạnh như băng, nhiệt độ dần dần truyền qua làm ấm lên thân thể lạnh lẽo.
Thiên Tuyền tuy rằng không có cảm giác gì, nhưng nghe được tiếng thở nặng nhọc bên tai, cùng với yêu khí hỗn loạn đang tràn ngập trong hang động. Lang yêu đang hung hăng cắn mình đã hoàn toàn lộ ra thú tính hung bạo. Thiên Tuyền bỗng nhiên nghĩ không chừng một lát sau sẽ bị hắn nuốt hết vào bụng.
Ly Khế để lại trên cổ Thiên Tuyền rất nhiều dấu vết bừa bãi, chậm rãi ngẩng đầu lên, tiếng thở dốc nặng nề thoát ra từ những kẽ răng nanh dã thú, tóc đen hỗn độn xõa xuống che mất nửa khuôn mặt, đôi con ngươi sâu thẳm toát ra màu chàm yêu dị.
Móng tay sắc bén hoàn toàn xé rách mảnh vải cuối cùng trên người Thiên Tuyền. Thân thể trơn bóng nằm thẳng trên thạch nam thảo đệm màu xanh, những mảnh vải rách trắng như tuyết rơi rớt xung quanh. Cảnh tượng như thế liền xóa sạch lý tính cuối cùng trong đầu Ly Khế.
Bị du͙© vọиɠ chi phối, Ly Khế thầm nghĩ phải phát tiết du͙© vọиɠ của mình. Hắn nâng phần eo của Thiên Tuyền lên, hạ thân cao trướng ngang khởi không ngừng tìm kiếm nhập khẩu.
Nhưng chính vì thô bạo như thế khiến cho hắn không thể vào được, không thể phóng thích dục vòng làm cho lang yêu khó chịu đến rít gào thành tiếng, móng tay sắc nhọn thậm chí còn đâm vào phần eo của Thiên Tuyền.
Nhìn bộ dáng của hắn như vậy, Thiên Tuyền cũng khó xử. Trong các tinh quân, tính tình của hắn lạnh lẽo nhất, đối với nhân gian dục niệm thiện ác cũng không quan tâm, tự nhiên cũng không hiểu làm sao để phát tiết tìиɧ ɖu͙©, thấy Ly Khế gắt gao giữ chặt mình, lại tựa hồ muốn đem cái gì đó chen vào trong cơ thể, liền nâng thắt lưng hợp tác.
dương v*t cứng rắn liền đâm vào u huyệt ở giữa. Đôi mắt xanh thẳm hung quang lóe lên, thắt lưng dùng hết lực đem thô lớn tính khí đâm vào dũng đạo hạ thân của Thiên Tuyền.
Tiếng xé rách mong manh vang lên, máu tươi từ nơi tiếp liên rươm rướm chảy.
Một vị là tinh quân không có kinh nghiệm tìиɧ ɖu͙©, một đầu là lang yêu bị du͙© vọиɠ khống chế lý tính. Kết hợp không hợp thiên đạo như vậy có thể tạo ra thương tổn nhất định.
Thiên Tuyền không hề hay biết rằng thạch nam thảo đệm dưới thân hắn đã bắt đầu nhiễm thượng máu tươi.
Ly Khế cảm giác hạ thể nóng cháy bị bao vây gắt gao trong chật hẹp lẫn lạnh lẽo, thoải mái, đau đớn cùng rất nhiều bất mãn. Hắn trầm gừ, mong muốn tiến càng sâu, lấy bản thân xỏ xuyên qua thân thể người này.
Vào đúng lúc này, thân thể của Thiên Tuyền đột nhiên phát ra một loạt thanh lục yêu mang, những mũi tên nhắm vào Ly Khế như vạn xà phệ cắn, hồn phách như muốn bị xé rách.
“Ngao a — aaa —-” Ly Khế rút ra hung khí dính đầy máu tươi, mạnh mẽ lăn xuống giường, cuộn mình trên mặt đất.
“Ly Khế?”
Thiên Tuyền nâng người dậy, kinh ngạc nhìn thấy hạ thân một mảng đỏ tươi, dũng đạo bên dưới không ngừng chảy máu. Không kịp nghĩ nhiều, hắn xuống giường đỡ lấy Ly Khế, nhưng Ly Khế vừa chạm yêu mang trên người hắn lập tức như bị lôi điện đánh trúng mà co rút lại, lang yêu kêu thảm lui về phía sau.
Cùng cực đau đớn làm cho Ly Khế khôi phục thần trí, yêu khí trên người Thiên Tuyền và bản thân làm cho hắn hiểu ra.
“Là, là Huyết hồn khế…”
Thiên Tuyền hiểu ra cũng không tiến lại gần nữa.
Không có thương tổn nào có thể so được với yêu lực đồng nguyên tự thương bản thân. Ly Khế vô thức tổn thương đến Thiên Tuyền làm kích hoạt phù chú của Huyết hồn khế, khiến cho lang yêu chịu phản phệ của lời nguyền. Thống khổ từ huyết khế này mang đến so với thiên đao vạn quả còn đau gấp trăm lần, khiến cho kẻ lãnh nhận muốn sống không được, muốn chết không xong.
Lang yêu cuối cùng đau đến hộc máu rồi ngất đi.
Một lúc sau, yêu khí trên người Thiên Tuyền dần dần tan đi.
Nhìn lang yêu nằm trên mặt đất cuộn mình run rẩy, thật khó có thể tưởng tượng lúc nãy hắn thú tính thế nào. Thiên Tuyền nhẹ nhàng thở dài, trong nháy mắt đã khôi phục một thân y phục màu tím, sạch sẽ đàng hoàng như bình thường. Vết thương ở hạ thân đối với hắn chẳng qua chỉ là tiểu ngại, đã sớm thi pháp trị liệu.
Nếu không có dấu răng cùng hồng ngân bắt mắt ở trên cổ, ai cũng không ngờ được người vừa bị đặt dưới thân lang yêu lại là hắn.
Thiên Tuyền tiến đến nâng Ly Khế nằm trên mặt đất dậy, thấy hắn đau đến độ mồ hôi đầy đầu, hai mắt nhắm nghiền, tóc tai ướt đẫm, khóe miệng rỉ huyết, thứ vừa mới kiêu ngạo ương ngạnh lúc nãy giờ đã mềm nhũn gục giữa hai nhân.
Thân thủ liền kết ấn trên trán, thi hạ Băng thanh chú giúp hắn xua tan đau đớn.
Lang yêu dần dần thả lỏng cơ thể, đầu nghiêng qua một bên dựa vào lòng Thiên Tuyền, ngủ thật sâu.
Trong núi u tĩnh, xa xa văng vẳng tiếng ve kêu đầu hạ.
Thiên Tuyền mượn ánh lửa, chăm chú nhìn lang yêu trong lòng. Đôi mắt dã thú đã nhắm lại, biến mất yêu tính xâm lược, khuôn mặt cương nghị không chút phòng bị mà thật bình yên. Nhịn không được vén lên lọn tóc dính dấp mồ hôi trên mặt hắn, nếu không có Huyết Hồn khế kia thì không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì?
Một cơn gió đêm thổi qua, bóng lửa bập bùng. Chẳng biết có phải là do ánh lửa phản chiếu hay không, đôi ngươi đen thẳm thế nhưng lại xuất hiện một màu đỏ sẫm.
Vung cánh tay lên lấy từ trong hư không ra nhất kiện ngoại bào, nhẹ nhàng che đắp trên thân thể xích lỏa.
Cuối đầu xuống, nhẹ nhàng liếʍ đi máu tươi trên khóe môi của Ly Khế.
Sau đó trong hang tối, tiếng nói trầm thấp không người nghe thấy khẽ thì thầm: “Nếu ngươi không thể làm tổn thương ta, thì cũng chỉ có ta mới được tổn thương ngươi…”
Khe hở trên đỉnh hang lập lòe ánh mặt trời, ánh sáng chiếu xuống mi mắt Ly Khế, đánh thức hắn khỏi giấc ngủ say. Lang yêu từ giường đứng lên, mắt còn ngái ngủ mông lung vò vò mái tóc rối, nhìn xung quanh bốn phía mốt lát, rốt cuộc cũng hồi phục tinh thần.
“A!!” Lập tức nhớ tới sự việc đáng khinh tối qua. Hắn cư nhiên muốn cường bạo Thiên Tuyền?! Cũng may mà có Huyết Hồn khế bảo vệ, dập tan tà niệm của hắn. Tuy rằng đau đến tê tâm phế liệt nhưng mà cho đáng chính mình.
Trong hang không có tiếng động nào, Ly Khế hoảng hốt, chẳng lẽ hắn đã đi rồi?!
Cũng phải thôi!
Ly Khế tự giễu nắm chặt bàn tay. Hắn khinh nhục Thiên Tuyền như thế, không bị đập nát nguyên đan, nghiền xương thành trò bụi cũng đã đại lượng lắm rồi, làm sao Thiên Tuyền còn muốn thấy hắn…
Lang yêu hung hăng đập tay lên l*иg ngực, trái tim ở nơi này đau như bị bóp nát vậy. So với Huyết Hồn khế phản hệ còn đau hơn ngàn lần…
“Tỉnh?”
Cận y tinh quân nhẹ nhàng nhập động, trong tay còn cầm một cái giỏ.
Ly Khế ngây ngẩn cả ngời, tim của hắn như từ chín tầng mây bị rơi thẳng tắp xuống mặt đất, rất lâu lâu sau mới tỉnh táo lại.
“Thiên Tuyền! Ngươi nghe ta giải thích!” Ly Khế kích động nhảy lên, luống cuống đến bên cạnh Thiên Tuyền.
“Giải thích?”
“Tối hôm qua là ta nhất thời xúc động! Vô tình làm ngươi nhục nhã… Thật sự đấy! Cũng tại ta lúc ấy gặp ngươi dáng dấp như vậy, não đều bị rối tung rối mù… Bất quá về sau ta thật sự sẽ không thế nữa đâu!!”
“Sẽ không cái gì?” Thiên Tuyền vừa hỏi vào đi vào hang núi, đưa giỏ sách trên tay cất kỹ, “Tối hôm qua ngươi nghĩ muốn làm cái gì với ta?”
“Ta, ta… cái kia, ta là nghĩ muốn… Ngươi… cái kia…”
Ly Khế gấp đến độ vò đầu bứt tai, không thể nào nói thẳng nên lời.
“Được rồi, đem quần áo mặc vào đã rồi lại đây sáng.”
Phát giác chính mình thân thể xích lỏa làm Ly Khế đại quẫn, vội vàng nhặt lên quần áo mặc chỉnh tề, còn nhận ra mình để thoát ra hai cái lỗ tai cùng đuôi sói, liền nhanh niệm Huyễn hóa thuật làm biến mất thú hình.
Hừng đông có thể nhìn thấy trên vách hang động Không Cốc Lan nhiều và dài, sương khẽ nhỏ giọt, mùi thơm hoa lan càng làm cho chốn bồng lai nơi đây thêm tĩnh mịch cô đơn. Ly Khế cẩn thận ngồi xuống bên Thiên Tuyền, thấy hắn sắc mặt như thường, không có gì biến đổi, trong lòng lại bất an không yên.
Chiếc giỏ lúc nãy toát ra một mùi hương thoang thoảng, từ bên trong Thiên Tuyền lấy ra một cái cặp l*иg, mở ra là bánh bao còn nóng hôi hổi, qua lớp vỏ mỏng manh có thể ngửi thấy được nhân thịt bò thơm ngào ngạt bên trong. Ly Khế không kiềm chế được vươn tay bốc một cái, “Ngao ô– ” một hơi ăn sạch. Vỏ bánh thật là mỏng, nhân lại rất nhiều! Thịt bò hấp nước còn tươi nguyên, quả nhiên là ăn ngon cực kỳ.
Chỉ khoảng nửa khắc là Ly Khế chén sạch sẽ bánh bao trong cặp l*иg, vẫn còn chưa đã mà liếʍ liếʍ môi. Chợt nhớ nơi này rừng núi hoang vắng, người miền núi phụ cận làm sao có được bánh bao tinh xảo như vậy, mà thành trấn gần nhất cũng cách nơi đây ít nhất mấy trăm dặm lộ trình.
Hắn quay đầu nhìn Thiên Tuyền, thấy hăn quần áo vẫn sạch sẽ, nhưng tóc hai bên thái dương vì gió thổi mà toán loạn. Mà cái cổ trắng nõn trong vạt áo vẫn còn vết răng tím bầm bắt mắt.
Ly Khế cảm thấy cổ họng tắc nghẹn: “Thiên Tuyền, ta…”
“Ăn ngon không?”
“Ngon… Nhưng mà…”
“Vị như thế nào vậy?”
Ly Khế cố gắng nhớ lại hương vị lúc nãy, tận lực hình dung miêu tả: “Thịt bò băm làm nhân bánh rất mềm mịn, rất tươi, vỏ bánh cũng thật mỏng, ăn thật ngon.”
Nhìn thấy vẻ mặt hài lòng của Thiên Tuyền, Ly Khế đột nhiên giữ chặt tay hắn, vội vàng nói: “Thiên Tuyền, ngươi hãy nghe ta nói có được không?”
“Nói đi.”
“Ta mặc dù đã lập lời thề nhưng vẫn khiến ngươi bị thương. Chuyện đêm qua… ta tình nguyện chính mình bị Huyết Hồn khế xé thành trăm mảnh, cũng không muốn ngươi có chút tổn hại gì!” Ly Khế cúi thấp đầu, nhìn chăm chăm vào bàn tay mình đang nắm, “Có thể… Có thể ngươi hiện tại không còn tin ta nữa… Nhưng chỉ cần ngươi không ly khai, ta cam đoan chết cũng sẽ không làm như vậy! Thiên Tuyền, ngươi có thể tha thứ cho ta không?” Hắn trộm nhìn Thiên Tuyền, thấy hắn không có chút biểu tình, vội vàng la lên, “Nếu ngươi vẫn còn giận thì có thể trừng phạt ta, gì cũng được nhưng đừng đuổi ta đi!”
“Phương pháp gì cũng được?”
Thiên Tuyền nở nụ cười.
Giống như bầu trời sau cơn mưa, ánh sao lấp lánh nhu hòa khiến người vui vẻ thoải mái.
Ly Khế có chút ngơ ngẩn gật đầu, đáp: “Đúng vậy.”