Quyền Thiên Dị

Chương 9

Vân Kiêu vội vã trở về, nhưng trong phủ đèn đóm tối om, an tĩnh hơn hẳn so với ngày thường.

Trong lòng thấy kì lạ, đi qua hành lang cũng chẳng thấy một bóng hạ nhân.

Bóng tối đối với Vân Kiêu không có gì lạ lẫm, trong hắc tháp đóng chặt tưởng như vĩnh viễn không nhìn thấy ánh sáng mặt trời, chỉ có mỗi bàn tay mẫu thân là chân thực mà thôi. Người qua đời, dù cậu có được bao bọc bởi ánh dương ấm áp, thì trước mắt vẫn là một mảng u ám.

Bước vào thiên thính liền nhìn thấy một nam nhân cao lớn tay chắp sau lưng đang đứng trong căn phòng sáng đèn.

Vân Kiêu như một lãng khách tha phương về nhà, và người kia mãi mãi như ngọn đèn thắp sáng soi đường cho cậu.

“Sư phụ.”

Cậu nhỏ giọng gọi, hắn liền quay đầu lại, lộ ra khuôn mặt tươi cười: “Vân Kiêu, ngươi về rồi.” Trên chiếc bàn sau lưng nam nhân bày đầy những món ăn của bữa cơm đoàn viên cuối năm, nhưng vì đợi một người quá lâu mà giờ đều đã nguội lạnh.

Tuy rằng thân thể không dính nửa giọt máu, nhưng Thiên Quyền nhạy bén nhận ra mùi sát khí vẫn chưa tiêu tán hết trên người cậu. Nhìn thấy bên hông Vân Kiêu dắt một thanh nhuyễn kiếm lạ tỏa ra hàn quang, trong con mắt đen sâu thẳm lóe lên một tia sáng.

“Vân Kiêu, ngươi tìm thấy thanh kiếm này ở đâu?”

Vân Kiêu đáp: “Tại Lục An đường.”

“Là một cửa hàng bình thường?”

“Vâng. Khi thân kiếm còn ẩn trong lớp đồng, con nghe thấy một tiếng kêu nhỏ… ”

“Đây là thiên ý.” Thiên Quyền thở dài, nắm tay Vân Kiêu kéo tới ngồi xuống bên bàn. Dưới ánh đèn, thân kiếm tỏa ra hàn quang lấp lánh, Vân Kiều nhìn thấy sư phụ vẻ mặt cứng ngắc, liền nói: “Nếu người không thích, Vân Kiêu sẽ vứt thanh kiếm này đi.”

Thiên Quyền lắc đầu: “Vứt đi đâu phải là xong chuyện, kiếm này xuất thế, sinh linh nhất định sẽ gặp phải tai kiếp, để bên người ngươi ta còn có thể hóa giải một hai phần.” Hắn vươn tay ra cầm lấy thanh kiếm, khi ngón tay lướt qua thân kiếm, còn chưa chạm vào đầu kiếm, da thịt đã bị cắt vào, ngón tay cũng bắt đầu chảy máu.

“Sư phụ?!!”

Thiên Quyền chỉ cười: “Có vẻ nó đã coi ngươi là chủ nhân của nó, người khác chạm vào, e rằng đến cái đầu cũng chẳng còn.” Thế rồi hắn xòe nắm ngón tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một luồng tiên khí màu xanh nhạt, từ từ bao bọc thân kiếm, đột nhiên thanh kiếm phát ra tiếng rít chói tai, giống như đang kịch liệt không ngừng chống lại thần chú trấn áp, còn Thiên Quyền vẫn cười điềm nhiên tự tại, tựa như cùng nó nói: “Thái A à Thái A, ngày đó ngươi lần đầu xuất thế đã khiến cho binh lính Sở – Tấn hai nước lao vào chém gϊếŧ, chết hơn vạn người, thế mà vẫn còn chưa thỏa mãn sao?”

Thanh kiếm như muốn phản bác phát ra tiếng gào rú giãy dụa, nhưng mặc cho thanh kiếm kia có vùng vẫy thế nào cỗ tiên khí kia thủy chung trói chặt lấy nó. Tiếng rít nhỏ dần, cuối cùng, như bị một áp lực quá mạnh, vẻ an tĩnh dần dần được khôi phục.

Thiên Quyền thu tay lại, đưa kiếm cho Vân Kiêu.

“Sư phụ, đây là làm sao vậy?”

“Trước đây Âu Dã Tử, một thợ đúc kiếm trên Từ Sơn, lấy thiết anh

(loại sắt tốt nhất)

đúc ba thanh kiếm. Thanh thứ nhất tên là Long Uyên, thanh thứ hai tên Thái A, thanh thứ ba là Công Bộ. Ngươi nhìn thân kiếm xem, có phải có hai chữ “Thái A” không?” Vân Kiêu cầm lên, dưới ánh lửa, quả nhiên nhìn thấy trên thân kiếm lờ mờ hai chữ “Thái A”, nét chữ theo phong cách cổ xưa, nhưng không phải được khắc, mà giống như tàng trong thân kiếm, khi ẩn khi hiện.

Lại nghe Thiên Quyền nói: “Cái tên “Thái A” không phải do người thường khắc vào, mà là thiên mệnh đã định. Nó vốn là thần kiếm, do nước Sở đúc, đến tai Tấn Trinh Vương khiến y sinh lòng ghen ghét, muốn mà không có được, bèn dấy binh đánh Sở. Kinh thành Sở quốc bị vây ba năm, kho lương dần cạn kiêt, chẳng còn đủ để nuôi quân. Trên tường thành đổ nát năm ấy, Sở Vương thề sẽ tồn vong cùng kiếm, lên trên thành tự mình chỉ huy, kiếm khí của “Thái A” vừa xuất, liền làm tam quân ngoài thành tan tác, máu chảy nghìn dặm, khiến cho mãnh thú bị thu hút đến, giang thủy chiết dương.

Vân Kiêu không kìm được nói: “Lợi hại thật!”

Thiên Quyền cười: “Đúng là rất lợi hại. Thanh kiếm này vốn là bảo kiếm lĩnh thiên mệnh, đáng tiếc sát tính quá mạnh. Ngươi xem, nó ở trong tay ngươi chưa đến nửa ngày, tay ngươi đã dính máu tanh, cắt đứt mạng sống của kẻ khác rồi.”

“Xin lỗi người, sư phụ, con… ”

“Sư phụ không trách ngươi, ngươi mang sát mệnh, dù có thanh kiếm này hay không, ta cũng đâu ngăn nổi nó.” Thiên Quyền thở dài một tiếng, ngẩng đầu nhìn bầu trời, đêm nay không có mây, ngày 30 càng không có trăng, chỉ có duy nhất ánh sáng từ hàng vạn ngôi sao, lấp lánh rạng ngời.

Ánh mắt hắn nhìn xa xăm, như xuyên qua ngàn vạn ánh sao tới tận chín tầng mây.

Vân Kiêu bỗng hoảng sợ, sư phụ cậu rõ ràng đang ngồi trước mắt, nhưng lại khiến người ta cảm thấy không còn ở chốn trần gian.

“Sư phụ!!!” Vân Kiêu cất tiếng gọi lớn, đôi tay gắt gao nắm chặt tay Thiên Quyền.

Thiên Quyền quay đầu lại, cười hỏi: “Sao thế?”

“Sư phụ đừng lo lắng, Vân Kiêu hứa với người sau này sẽ không gϊếŧ ai dù chỉ một.”

Thiên Quyền biết cậu lo lắng cho mình, trong lòng cũng thấy ấm áp, có được đồ nhi như vậy, hắn còn băn khoăn gì đây? Bèn cười xoa đầu Vân Kiêu, nói: “Không cần thiết phải vậy, có một số việc không được làm, nhưng cũng có những việc không thể không làm… Bây giờ nói cũng chẳng để làm gì.” Hắn nắm lấy cổ tay Vân Kiêu, trong chiếc vòng xanh thẫm vẫn có một luồng ánh sáng âm thầm chảy quanh, dường như còn trộn lẫn một tia hắc sắc: “Nhớ kĩ: không được phép tháo chiếc vòng tay này ra.”

“Vân Kiêu nhớ rồi.”

Một mảnh yên tĩnh, không khí âm u rất nhanh bị nụ cười ấm áp của Thiên Quyền xua tan.

“Nhìn sư phụ cứ lảm nhảm này! Làm trì hoãn cả bữa cơm tất niên.” Đầu ngón tay hắn bắn ra một luồng tiên khí, thi triển phép thuật lên chiếc bàn tròn, một lúc sau, cả bàn liền tỏa ra khói nóng nghi ngút, sủi cảo trắng tròn như ngân viên bảo nhi, mỳ trường thọ rắc hành lá thái nhỏ, đương nhiên không thể thiếu những món mặn Vân Kiêu thích như thịt gà, thịt lợn, thịt bò v..v…Thiên Quyền đi đến bên bàn cùng Vân Kiêu ngồi xuống, nói: “Cơm tất niên là lúc cả nhà đoàn viên, Vân Kiêu đáng ra phải tận hưởng nó bên phụ thân, tiếc rằng chúng ta vẫn chưa tìm thấy, thôi thì, ngươi ủy khuất đón năm mới cùng sư phụ nhé?!”

Vân Kiêu xưa nay hoàn toàn không biết ý nghĩa của bữa cơm tối đêm 30, nhìn lũ trẻ trong thôn đốt pháo vui đùa náo nhiệt, mẫu thân chúng thì bận rộn trong bếp, cả con phố đều là thớt gỗ. Khắp nơi vang lên âm thanh chặt thịt làm thức ăn, văng vẳng tiếng cười nói, lúc trầm lúc bổng, vọng đến bên tai, còn mình cùng mẫu thân chỉ có thể sống tạm bợ ở ngôi miếu đổ nát, đến thứ để bỏ vào bụng cũng chẳng có…

Đột nhiên, bàn tay cậu được hơi ấm bao bọc, vô thức ngẩng đầu liền bắt gặp đôi mắt từ ái gần kề. Mọi ký ức đau thương và lạnh lẽo cứ như thế mà biến mất.

“Vân Kiêu chỉ mong sau này, mỗi năm đều có thể ở bên sư phụ đón Tết!”

Không có nửa phần giả dối, sự chân thành như mật ngọt của thiếu niên thấm sâu vào tâm Thiên Quyền.

Ý cười Thiên Quyền càng sâu, có đồ nhi thế này, hắn nhất định sẽ dùng toàn bộ sức lực bảo hộ nuôi dạy, kể cả có một ngày tu vi sẽ bị hủy hết…

Ngày hôm sau, đám bạn phiền phức lại đến chơi.

Vân Kiêu có chút không kiên nhẫn.

Hôm nay là ngày đầu năm mới, hiếm khi sư phụ không phải lên triều, nô bộc trong phủ cũng đều về quê hết, vốn tưởng hai người có thể yên tĩnh ở bên nhau, Vân Kiêu từ sớm đã cầm theo một bàn cờ đến chỗ Thiên Quyền, ai ngờ lại bị bọn Hoắc Bộ quấy rầy.

Nhìn sắc mặt cậu khó chịu, Hoắc Bộ đang muốn xoay người bỏ chạy nhưng Cơ Vô Song kịp giữ lại, thì thầm vào tai: “Là mệnh lệnh của người kia. Không đưa được Vân Kiêu đi, ta xem ngươi giải thích thế nào?”

Tiền lang hậu hổ, Hoắc Bộ đành buộc bản thân bình tĩnh lại, mời Vân Kiêu đến Trùng Hạc Lâu dự tiệc.

“Dự tiệc? Không hứng thú.”

Vân Kiêu nghĩ cũng chẳng thèm nghĩ liền cự tuyệt luôn, coi mấy người đó cứ như là không khí, cậu tự tìm một vị trí đẹp trên hành lang trải đầy nắng, đặt một bàn trà cùng hai cái ghế, sau đó để bàn cờ xuống sắp đặt ổn thỏa, cuối cùng, mới đi pha một ấm trà.

Sư phụ cậu thích nhất đánh cờ vào thời gian rảnh rỗi, tuy nhiên người lại không có đối thủ. Thử hỏi trong thiên hạ này, có ai dám cùng vị Thừa Tướng quyền uy đương triều đánh cờ? Nếu có, cũng đều phải nhường hai ba phần. Mà với kì nghệ của Thiên Quyền, hắn nhường bảy phần chưa chắc đối phương đã thắng được, càng huống chi hắn không chuyên tâm? Trước đây Thiên Quyền đều chơi cờ một mình, thỉnh thoảng ngẫu nhiên Vân Kiêu cũng đến góp vui, nhưng so với hắn, kì nghệ của Vân Kiêu còn quá yếu, có nhiều lúc, Thiên Quyền phải chỉ điểm cậu mới ngộ ra.

Nhưng Vân Kiêu lại cực kì yêu thích những lúc đánh cờ, bởi khi đó chỉ có cậu cùng sư phụ ở bên nhau, tựa hồ sẽ chẳng có bất kì kẻ nào đến gần họ hay chen ngang vào.

Vừa hay Thiên Quyền từ phòng trong đi ra, thấy có khách liền nói: “Vân Kiêu, sao không mời các vị công tử vào uống trà?”

Không đợi Vân Kiêu đáp, Cơ Vô Song vội cướp lời đem việc muốn mời Vân Kiêu ra ngoài chơi nói ra.

Thiên Quyền nghe xong, bèn xoa đầu Vân Kiêu, dịu dàng hỏi: “Có bằng hữu mời, sao lại không đi?”

Vân Kiêu kiên quyết lắc đầu: “Con muốn ở nhà với sư phụ.”

“Đồ nhi ngốc!” Thiên Quyền làm bộ gõ đầu câu: “Cùng bạn bè ra ngoài vui chơi tốt hơn so với ở trong phủ bồi lão đầu tử ta chứ! Đi đi, mau đi đi!”

Vân Kiêu vẫn là bộ dạng không bằng lòng, nhưng sư phụ đã nói vậy, cậu cũng đành gật đầu, mắt nhìn bàn cờ và chè hương trên bàn: “Sư phụ chờ con, Vân Kiêu đi sớm về sớm.”

****

Trong Trùng Hạc Lâu, sự xuất hiện đột ngột của bốn vị thiếu niên làm hầu như toàn bộ thực khách ngẩn người, đáng tiếc chỉ thấy thân ảnh họ lướt qua, đi thẳng lên sương phòng ở tầng trên cùng. Phải biết rằng sương phòng này chỉ chuyên dành cho các vị khách quyền quý, cả một tầng chỉ có duy nhất một phòng, tuy rằng bao cả phòng giá cực kì cao, nhưng tuyệt sẽ không có bất cứ kẻ nào quấy rầy.

Bàn tiệc rượu đã sớm được bày biện, một bạch y thiếu niên ngồi giữa bàn, đứng bên cạnh y là ba nam tử, ánh mắt họ đều vô cùng tập trung, hơi thở trầm ổn, công phu ắt hẳn không tầm thường, họ mặc đồ thị vệ, thái độ với bạch y thiếu niên hết sức cung kính.

Bọn Hoắc Bộ thấy thiếu niên, vội bước lên trước hành lễ.

Duy chỉ có Vân Kiêu chẳng nói gì, cậu thầm hiều, việc mình bị ép tới đây dự tiệc, vị thiếu niên kia chính là chủ mưu.

Thấy cậu không hành lễ, thiếu niên cũng không để ý, ngược lại còn đứng dậy bước đến, chắp tay nói: “Hôm qua được các hạ giúp đỡ, nay Triệu Thư đặc biệt chuẩn bị một bữa rượu nhạt, coi như là cảm tạ.”

Vân Kiêu không hiểu y nói gì, chỉ liếc mắt nhìn trên bàn có món thịt kho và chân giò dùng quá nhiều củ cải được tỉa tinh xảo để trang trí, còn thịt thái lạt và tôm viên bọc đông qua, vừa nhìn đã thấy mất hết cả khẩu vị. Cơ Vô Song kéo cậu nhập tiệc, khi tất cả đã an vị, Hoắc Bộ mới giới thiệu cậu với thiếu niên kia.

Thiếu niên tự gọi là Triệu Thư cười nói: “Hóa ra là cao đồ của Hàn Tướng.”

Ngữ khí của y khi nói đến Hàn Tướng khá là tôn trọng, Vân Kiêu nghe thấy, cảm giác không vui dịu đi nhiều, đối với Triệu Thư cũng thấy thuận mắt hơn.

Nhìn nét mặt cậu dãn ra, vị thiếu niên tôn quý kia cũng có vẻ vừa ý, mấy người Hoắc Bộ đồng loạt thầm thở dài một hơi. Trong sương phòng đầy ắp tiếng nói cười rộn rã, thiếu niên họ Triệu tuy chẳng nói nhiều, nhưng luôn lên tiếng vào những lúc trọng yếu, dù sao cũng hiếm khi gặp bạn bè cùng tuổi, không khí dần trở nên thoải mái vui vẻ, đến Vân Kiêu lúc đầu bị ép nhập tiệc, cũng chẳng kìm được mà ngẫu nhiên đáp lời.

Các vị thiếu niên tính tình cởi mở đã nhanh chóng trở thành bằng hữu.

Triệu Thư nói ra tuổi của mình, hóa ra y lớn tuổi nhất, sau đến Hoắc Bộ, Cơ Vô Song, Lý Húc, cuối cùng nhỏ nhất là Vân Kiêu.

Nói chuyện hồi lâu, Hoắc Bộ tình cờ nhắc đến việc Vân Kiêu tìm được một thanh bảo kiếm, có nguồn gốc rất thú vị, Triệu Thư nhất thời cao hứng, muốn mượn Vân Kiêu xem thử. Vân Kiêu không do dự rút kiếm từ bên hông đặt lên bàn.

Kiếm này được Thiên Quyền trấn áp nên đã không còn sát khí cùng vẻ ngang tàng, nhưng nó là bảo kiếm mang thiên mệnh, bản thân tự có chỗ phi phàm. Tuy chưa rút khỏi vỏ nhưng vẫn khiến người khác cảm thấy hàn ý dày đặc.

Triêu Thư đang muốn cầm kiếm lên xem, đột nhiên một thị vệ từ phía sau tiến lên, phị thân nhảy tới, cánh tay bỗng dài ra hơn một trượng, trước cái nhìn chăm chú của mọi người cướp lấy bảo kiếm.

“Láo xược!!” Triệu Thư tức giận gầm lên, hai thị vệ phía sau không ngờ kẻ kia đột nhiên ra tay, vội rút trường kiếm đem Triệu Thư bảo hộ phía sau.

Thị vệ cướp bảo kiếm kia hoàn toàn không đếm xỉa đến họ, đôi con ngươi dần dần biến thành tử sắc hiện lên sự tham lam, hắn cẩn thận đánh giá thanh bảo kiếm, rồi tấm tắc khen ngợi: “Thái A… Đúng là Thái A… đáng tiếc đã bị cưỡng chế phong ấn sát khí.”

Vân Kiêu nhíu mày, cậu không thích người này, bởi toàn thân hắn tỏa ra mùi tanh hôi của loài dã thú, đã thế còn chưa được sự cho phép của cậu đã tự tiện cầm lấy thanh kiếm.

“Bỏ kiếm xuống!!” Hoắc bộ nhảy lên, lao tới đòi kiếm.

Nhưng kẻ kia chỉ nhếch miệng, đôi tay lại dài thêm nửa trượng, giống như thiết côn nặng trịch hất văng Hoắc Bộ ra.

Cơ Vô Song và Lý Húc kinh ngạc, tên gia hỏa trước mặt rõ ràng đâu phải người thường, làm gì có ai co duỗi được độ dài cánh tay như thế, đã vậy mắt hắn còn lóe lên tia tà ý, Cơ Vô Song hét lên: “Ngươi rốt cục là loại người nào?’

“Người?… Khặc khặc khặc!” Tên thị vệ phát ra tiếng cười sắc nhọn cổ quái: “Ta vốn không phải người, tiểu thiếu gia à! Khặc khặc khặc… ”

Thế nhưng Vân Kiêu mặc kệ, chậm rãi bước tới chỗ kẻ kia, đưa tay ra: “Trả kiếm cho ta, sư phụ đã từng nói, thanh kiếm này đã coi ta là chủ nhân của nó, nếu như kẻ khác chạm vào, đến đầu cũng chẳng còn.”

“Vậy sao? Ta không tin, thiên kiếm như Thái A mà cũng nhận chủ sao? Khắc khắc khắc… Nhóc con, ta nhìn không ra ngươi có bao nhiêu đạo hành để chế trụ được sát tính của Thái A đấy!”

Hắn vừa nói, vừa cầm chuôi kiếm rút kiếm ra khỏi vỏ, chỉ nghe thấy âm thanh lưỡi kiếm nhanh nhẹn được rút ra xé rách không khí—- sắc bén và lanh lảnh, chẳng mang nửa phân chần chừ.

Như cảm thấy có biến, Thái A kiếm vừa được lấy ra hơi chấn động, phát ra tiếng vang đinh tai.

“Sát khí thật lợi hại…! Quả nhiên là thanh kiếm đã gϊếŧ vô số người!” Tên thị vệ kia đắc ý dùng đầu ngón tay vuốt thân kiếm, không ngờ còn chưa chạm đến, từng ngón tay đã bị chặt đứt, cứ thế rơi xuống. Vết thương vô cùng sắc bén, đến một giọt máu cũng chưa chảy ra. Hắn tựa hồ cũng không liệu được việc thành ra như vậy, kinh ngạc nhìn chằm chằm Thái A.

Vân Kiêu than nhẹ một tiếng, dễ dàng đoạt lại kiếm từ tay đối phương, lại lần nữa tra kiếm vào vỏ.

“Ngươi, ngươi … ” Kẻ kia chỉ nhìn thấy trước mắt mọi thứ văng tung tóe, máu đổ nhiễm một mảng… Trong nháy mắt, thân mình xuất hiện vô số vết thương, chẳng biết từ lúc nào đã bị cắt thành nhiều khối nhỏ.

Từng mảng thi thể rơi xuống đất, máu không hề ào ào phun, mà chầm chậm lan ra sàn.

Đám người Triệu Thư vẫn ngây ngốc giương mắt nhìn, tuy biết quái vật kia không phải thứ tốt đẹp gì, nhưng khi nhìn thấy cái chết như bị ngũ mà phanh thây của hắn, họ thật sự khó đè nén sự kinh hãi tột cùng.

Còn thanh kiếm gϊếŧ người vô số hiện giờ lại vững vàng nằm trong tay Vân Kiêu.

Thi thể tên thị vệ từ từ tỏa ra khói đen, đợi khói tan đi, cỗ thi thể đó liền biến thành xác một con sơn dương!! “Đây, đây… ” Hoắc Bộ trợn mắt khó tin nhìn xác nó, ban nãy vẫn còn là người, sao loáng một cái đã biến thành thế này????

Triêu Thư ngược lại khá bình tĩnh, liếc mắt nhìn hai thị vệ còn lại, hai người hiểu ý, vội bước lên thu gom xác sơn dương, kéo tấm khăn trải bàn xuống bao lại, sau đó một người vác lên lưng theo đường cửa sổ nhảy ra ngoài.

Vân Kiêu có chút ngạc nhiên nhìn Triệu Thư, hỏi: “Ngươi không sợ?”

Mặt Triệu Thư lướt qua một tia cười khổ: “Làm sao lại không sợ?! Nhưng nhìn nhiều việc quái dị thế này rồi cũng thành quen, thất ca đã chết đột nhiên sống lại, Lý Quý Phi chết bất đắc kỳ tử trong cung, trên người toàn độc hạt… Trải qua mấy chuyện đó, xác một con quỷ sơn dương cũng chẳng còn đả kích ta thêm được nữa.”

“Điện hạ… ” Cơ Vô Song có chút bất ngờ.

Triệu Thư bước tới, nắm lấy tay Vân Kiêu, nói: “Ta không muốn giấu ngươi, nhưng người trong cung có chỗ bất đắc dĩ riêng, nếu ngươi biết càng ít thì càng an toàn… ”

Vân Kiêu lắc đầu: “Không có chuyện gì có thể giấu được sư phụ.”

“Ngươi nói Hàn Tướng ư?” Trong mắt Triệu Thư thoáng qua một tia sắc bén: “Nếu có cơ duyên, ta nhất định sẽ đến bải phỏng Hàn Tướng một lần.”

Khi Vân Kiêu về tới phủ, ngày đã gần hoàng hôn.

Trời vừa rơi một đợt tuyết nhẹ, con đường về cũng phủ một lớp tuyết mỏng.

Trong phủ thiếu mất tôi tớ đi lại nên có phần yên tĩnh vắng vẻ, khiến bước chân đi trên tuyết của cậu phát ra âm thanh “loạt soạt” hết sức rõ ràng.

Đi qua hành lang, vào hậu viện, tới nơi bày trà hương và bàn cờ, sư phụ cậu – nam nhân cao lớn nho nhã – đang ngồi nửa dựa người vào lưng ghế, một tay cầm thư quyển, một tay đỡ đầu, chiếc áo lông quý phái quấn chặt thân thể, cư nhiên không mang vẻ hào nhoáng xa xỉ tầm thường, ngược lại giống như vũ y

(áo lông vũ)

của tiên nhân.

Dưới ánh tà dương, nam nhân khẽ khép mi, tựa hồ đang chợp mắt.

Gió nhè nhè cuốn thổi một vài chiếc lá trên mặt đất, phiêu tán trong không trung, dường như không dám làm phiền sự an tĩnh của nam nhân, chỉ nhè nhẹ lướt qua hắn.

Vân Kiêu khẽ khàng bước đến, nhìn bàn cờ trước mặt nam nhân vẫn y như cũ, có lẽ vẫn đợi từ lúc cậu đi cho tới giờ.

Ngón tay nắm thư quyển khẽ động, Thiên Quyền mở hai mắt.

“Ngươi về rồi?!” Âm thanh ổn trọng vì vừa mới tỉnh ngủ mà có chút khàn khàn.

Vân Kiêu vội rót trà, nhưng trà hương trong bình đã sớm nguội lạnh, nếu như giờ đi đun nước pha lại bình mới e là đã quá muộn, thiếu niên có chút bối rối cầm chén trà trong tay.

Thiên Quyền lấy lại tinh thần, kéo cậu đến, tùy ý đặt cậu ngồi lên đùi mình, cầm lấy cái chén từ Vân Kiêu, uống một ngụm trà đã lạnh như băng.

“Sư phụ! Trà đó nguội rồi.”

“Không sao.” Hắn mang theo vẻ sủng nịnh đặt chén trà xuống, ý bảo cậu rót thêm, “Chỉ cần là trà Vân Kiêu pha, dù nóng hay lạnh, ta vẫn thấy ngon.”

Những lời này từ trong miệng Thiên Quyền thốt ra vốn chỉ mang ý nuông chiều đồ nhi, nhưng Vân Kiêu nghe xong, hai má bất giác đỏ bừng, sợ để Thiên Quyền thấy được, cậu cuống quít cúi đầu, đem chuyện kì quái hôm nay gặp phải tỉ mỉ kể lại.

Người bình thường khi nghe thấy câu chuyện thế này sẽ kinh hãi tột độ, nhưng hắn lại thờ ơ, vuốt vuốt “thanh kiếm cắn người” Thái A, Thái A như cảm nhận được, rung lên phản kháng. Nhưng Thiên Quyền nào giống tên tiểu yêu vô năng kia, trong tay phóng ra một cỗ tiên khí xanh nhạt trấn áp thanh kiếm, lập tức không còn âm thanh nào phát ra.

“Thái A tuy rằng hung bạo, nhưng lại rất trung thành đấy.”

Thiên Quyền buông kiếm ra, nhìn lên bầu trời xa xăm.

“Hiện giờ xem ra, Khóa Yêu tháp vừa bị hủy, yêu vật đã lộng hành, làm cho nhân gian đại loạn… ”

“Sư phụ… ”

“Đừng sợ!” Thiên Quyền cúi đầu, cầm cổ tay cậu đưa lên nhìn, lưu quang trong chiếc vòng có một màn xanh đậm ẩn hiện: “Có vòng này, cộng thêm Thái A, yêu quái bình thường chắc chắn chẳng làm gì nổi ngươi.”

“Sư phụ!!” Thiếu niên khó khăn cắt lời đối phương, khuôn mặt quật cường ngẩng lên, “Không phải đồ nhi sợ hãi!! Con chỉ lo cho sư phụ… Tuy con không hiểu những chuyện người nói, nhưng người bảo yêu quái đang hoành hành, số lượng hẳn rất nhiều. Sư phụ pháp lực cao cường, nhưng chung quy người chỉ có một mình, con là lo… ”

“Đồ nhi ngốc!”

Thiên Quyền xoa đầu đồ nhi đáng yêu của hắn, không nhịn được ôm cậu vào lòng, “Điều con nói ta đương nhiên biết. Không cần lo lắng, sư phụ sẽ không hành xử lỗ mãng. Hơn nữa gϊếŧ nhiều yêu quái chỉ giải quyết được phần ngọn, quan trọng nhất chính là tìm được linh châu, sửa lại bảo tháp, như vậy mới là cách giải quyết tận gốc.”

Vân Kiêu mặc dù nghe được chỗ hiểu chỗ không, nhưng cậu vẫn gật mạnh đầu, nắm chặt chuôi kiếm của Thái A: “Con nhất định phải nhanh chóng học thật tốt pháp thuật và võ công, giúp sư phụ hàng yêu trừ quái, tìm châu sửa tháp.”

“Ha ha, Vân Kiêu đúng là đồ đệ ngoan của ta… ”