Lúc tắm suối nước nóng, La Xuyến hỏi Hạ Nhiễm, cùng với Cố Tần Thần phát triển tới mức nào rồi. Hạ Nhiễm cũng không nghĩ nhiều, liền nói hôn môi rồi. Sau đó Lý Sa Sa và La Xuyến nhìn nhau, ánh mắt đồng loạt đảo qua
đảo lại trên ngực Hạ Nhiễm đang ngâm mình trong nước, cuối cùng, vẫn là
Lý Sa Sa nói: “Vậy sao, Cố Tần Thần còn chưa phát điên sao!”
Hạ Nhiễm không hiểu, nhưng liền nghĩ tới gì đó, đỏ mặt nói: “Tình cảm của bọn mình rất thuần khiết, các cậu nghĩ gì thế?”
La Xuyến nhìn bộ dáng lúng túng của Hạ Nhiễm, không nhịn được bật cười:
“Mệt cho cậu đi du học về, có chút thôi mà mặt như táo đỏ rồi. Yên tâm,
cho dù cậu có định quấy rối Cố Tần Thần, dụ hoặc cỡ nào thì anh ta cũng
phải kiềm chế thôi”.
Lý Sa Sa nghe hiểu, cho nên cô ấy cũng càn rỡ cười lớn, Hạ Nhiễm không
phản ứng kịp, chỉ nhớ tới lúc ở trong phòng Cố Tần Thần rõ ràng có xúc
động, nhưng lại nhịn xuống.
La Xuyến hỏi: “Biết tại sao không?”
Hạ Nhiễm lắc đầu, lại nghe thấy La Xuyến giải thích: “Bởi vì không có lực sát thương”.
Tầm mắt La Xuyến dừng lại trên xương quai xanh của Hạ Nhiễm, ánh mắt
này, khóe miệng cong lên, khiến Hạ Nhiễm ý thức được cô ấy nói có tầng
nghĩa khác, lại vô thức sờ lên ngực mình, một khoẳng lặng ngắn ngủi, Hạ
Nhiễm ho khan không ngừng.
“Đừng kích động, vạn nhất lại ra ý xấu gì cho Cố Tần Thần, Tiêu Sơn sẽ
bị lột da mất”. Hạ Nhiễm đột nhiên ho khan khiến La Xuyến và Lý Sa Sa bị dọa. Cố Tần Thần mà biết vợ nhỏ tương lai của mình bị La Xuyến chọc như vậy, nhất định sẽ hận đến cắn chặt răng, chắc chắn sẽ xuống tay với
Tiêu Sơn.
Hạ Nhiễm thở gấp, mắt sáng ngời, cố ý ưỡn ngực lên: “Chỗ nào không có lực sát thương”.
La Xuyến không nói nữa, liếc Hạ Nhiễm một cái; “Cậu tự cảm giác thì tốt hơn”.
Cho dù bị La Xuyến và Lý Sa Sa coi rẻ thân hình không có lực sát thương, Hạ Nhiễm vẫn bảo trì cảm giác tự thấy tốt đẹp mà ngâm mình trong suối
nước nóng. Sau đó về phòng, đổi bộ váy dạ hội dài màu đen Cố Tần Thần cố ý mua từ London về, làn váy dài tới mắc cá chân, lại mang thêm giày cao gót, khiến thân hình cô có vẻ cao gầy.
Tất cả đều tốt đẹp, chỉ là tiệc tối có một người phục vụ xinh đẹp như
hoa, đặc biệt tích cực đứng bên cạnh hầu hạ Cố Tần Thần, tận lực rót
rượu. Hạ Nhiễm ngồi đối diện Cố Tần Thần, miễn cưỡng cười vui uống nước
chanh anh lấy cho cô, cô thấy rõ ngực người đó nhiều lần vô tình cố ý
đúng vai Cố Tần Thần.
Cố Tần Thần bên này không có bất kỳ phản ứng gì, tao nhã ăn đồ trong
chén, người phục vụ bên cạnh lại cười tươi như hoa, hệt như gái bán
rượu.
Một lần, hai lần, đến lần thứ ba, Hạ Nhiễm mạnh mẽ đặt ly nước xuống
trước mặt Cố Tần Thần, cau mày lãnh đạp nói: “Nước chanh quá chua, rót
cho em cốc rượu”.
“KHÔNG đâu, tớ thấy uống ngon mà”. La Xuyến ngồi bên cạnh không biết rõ
nguyên nhân, thử một ngụm nước chanh trong ly mình, rõ ràng chua ngọt
vừa phải.
Cố Tần Thần không nói gì, đuôi mày hơi nhếch lên, không nhanh không chậm dùng khăn lau khóe môi, nhận lấy ly của Hạ Nhiễm, giúp cô đổi một cốc
champagne: “Có thể thử cái này, anh cho người mang từ Pháp về. Hương vị
thanh thuần, tương đối hợp với em”.
“A”. Hạ Nhiễm ngượng ngùng, người phục vụ lại rót lên một ly champagne,
tâm tình mãi mới tốt lên được một chút của cô trong nháy mắt lại không
còn gì cả.
Mấy người nam tán gẫu câu có câu không, hơn phân nửa là về việc làm ăn,
Cố Tần Thần cũng ngẫu nhiên phụ họa mấy câu. La Xuyến và Lý Sa Sa chôn
đầu ăn ngon vô cùng, Hạ Nhiễm lại không có khẩu vị gì, cả người chỉ thấy ngột ngạt khó thở, chống cằm nhìn Cố Tần Thần gắp thêm món ăn cho cô.
Người đang gắp đồ ăn rất nhanh liền phát hiện cô gái không phù hợp, đũa
trong tay Cố Tần Thần bỏ xuống, anh lo lăng hỏi: “Sao vậy? KHÔNG thoải
mái sao?”
Hạ Nhiễm lắc đầu.
Anh lại hỏi: “Không hợp khẩu vị”.
Hạ Nhiễm lại lắc đầu lần nữa.
Sau đó, Cố Tần Thần nhướng mày bỏ đồ đang cầm trên tay lên bàn, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người đứng dậy, đi tới đối diện kéo tay Hạ Nhiễm, không nói lời nào liền kéo người ra khỏi phòng, lưu lại vài người buồn
bực không rõ nguyên nhân.
Vừa đi ra nhà ăn, Hạ Nhiễm liền làm bộ rút tay ra khỏi tay Cố Tần Thần, sờ sờ gáy mình nói: “Chúng ta ra đây làm gì?”
“Không phải em không muốn ăn trong đó sao”. Khóe miệng Cố Tần Thần cong
cong, hai tròng mắt vẫn giảo hoạt như cũ, lại lần nữa cầm lấy tay đang
ôm gáy của cô, nhàn nhạt nói: “Mang em đi về ăn ngon”.
Hạ Nhiễm hỏi: “Đi về?”
Cố Tần Thần gật đầu, không nói gì nữa kéo cô đi về phía trước.
Cố Tấn Thần dẫn Hạ Nhiễm đi về nhà lớn, nhân lúc cô vào phòng thay đồ,
anh đã chui vào bếp, Lúc Hạ Nhiễm xuống phòng khách lần nữa, liền thấy
cửa phòng bếp mở rộng, từ trước tới nay anh đều có vẻ là một nam nhân
của xã hội thượng lưu, giờ thì áo khoác được treo lên, tay áo sơ mi
trắng cũng được cuốn cao, đang tự tay vung muôi xào đồ ăn.
Tấm lưng kia, vô cùng soái khí mê người.
ở trong nhà Hạ Nhiễm, Hạ Thế Hiên phụ trách nấu cơm, có thể là vì đã
nhìn quen rồi, cho nên cô đối với việc con trai vào bếp cũng không có gì kinh ngạc. CÓ điều, bộ dáng Cố Tần Thần bận rộn trong bếp, vẫn mang tới cho cô cảm giác khác hẳn.
Hạ Nhiễm run rẩy, người này đã bưng cơm chiên trứng và giò hun khói ra,
thấy cô đứng ở phòng khách lạnh nhạt nhìn, liền bỏ đĩa cơm lên bàn, khóe miệng cong lên nói: “Em còn ngốc ở đó làm gì, mau tới đây”.
Hạ Nhiễm bước lên trước mấy bước, Cố Tần Thần kéo cô tới ghế dựa, trực
tiếp ấn cô ngồi xuống, còn nhéo mặt cô, không kiềm chế được nội tâm kiêu ngạo của mình: “HÔm nay coi như em có phước hưởng”.
Nhận lấy cái thìa Cố Tần Thần đưa qua, Hạ Nhiễm cẩn thận thử một miếng,
dưới ánh mắt nóng bỏng của Cố Tần Thần, nhai nuốt xong muỗng cơm chiên
đầu tiên.
“Hương vị thế nào?” Thanh âm trầm ổn của anh vẫn bình tĩnh như thường, có vẻ cũng không mấy để ý.
Hạ Nhiễm gật gật đầu, cô đúng là coi thường Cố Tần Thần rồi, cơm chiên
với trứng và chân giò hun khói vô cùng đơn giản, vậy mà lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ
cơn thèm ăn của cô, hương vị rất tốt.
So với khích lệ, bộ dáng vùi đầu ăn của Hạ Nhiễm càng khiến Cố Tần Thần
cảm thấy thỏa mãn vô cùng. Cố Tần Thần cũng bắt đầu ăn, thanh âm mang
theo mấy phần tự hào và đắc ý, hiển nhiên đã quên mất việc nguyên liệu
trong phòng bếp bị hai vợ chồng Tiêu Sơn lãng phí, trong lòng anh lúc đó cũng mơ hồ có chút không thích.
Có lẽ do đói bụng, Hạ Nhiễm thật sự ăn rất nhanh. CHờ cô ăn xong, lau
miệng mới phát hiện người nam nhân đối diện còn đang chậm rãi ăn, ngay
cả ăn cơm cũng nho nhã lễ độ như vậy, khiến người khác không dám lên
tiếng sợ quấy rầy anh, còn phá hoại hình ảnh an tĩnh nữa.
“Em muốn nói gì thì nói đi”.
Hai tay Hạ Nhiễm đặt dưới bàn quấn quýt lấy nhau, nam nhân trước mặt
nâng đôi mắt sáng ngời lên nhìn cô, ngữ khí khẳng định giống như nhìn
thấu tâm cô vậy.
Hạ Nhiễm liếʍ liếʍ khóe môi, muốn nói lại thôi. Cuối cùng chỉ nhẹ nhàng
lắc đầu, sau đó để lộ nụ cười yếu ớt nói: “Em ăn no rồi, muốn lên lầu đi ngủ. Anh cứ từ từ ăn”.
Hạ Nhiễm vừa mới đứng dậy, chuẩn bị chuồn mất, Cố Tần Thần lại đem dĩa
ăn của mình để lên dĩa cô, không cho cô từ chối: “Ăn no rồi, vậy rửa
chén đi”.
Hạ Nhiễm trừng mắt nhìn anh, tức tối nghẹn trong lòng từ trước cũng theo đó mà trào tới: “Em không làm”.
Anh lạnh nhạt nhìn cô: “Anh biết, anh chỉ em”.
Một phút đồng hồ sau đó, Hạ Nhiễm bị Cố Tần Thần lôi vào bếp, ở bên cạnh bồn rửa, anh từ phía sau ôm lấy cô, chỉ cô rửa chén.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, bởi vì cúi đầu, hô hấp của anh liền
phả lên lỗ tai cô ngưa ngứa. Hạ Nhiễm hoàn toàn thất thần, lúc đang rửa, đột nhiên liều lĩnh hỏi: “Có phải em không có lực sát thương không?”
“Sao?” Cố Tần Thần nhỏ giọng hỏi lại.
Sợ anh nghe được, Hạ Nhiễm hoảng hốt, vội vàng nói: “KHÔNG có gì”.
Lúc sau, thanh âm nam nhân từ sau truyền tới, chỉ nói một câu khiến người khác không có lời giải: “Phần cứng cần được nâng cao”.
Sau đó, Cố Tần Thần cười. Hơn nữa, còn cười vô cùng vui vẻ, hoàn toàn là vui mừng từ trong tâm. Anh cong khóe miệng, vui vẻ buổi tối vẫn đọng
trên gương mặt anh tuấn của anh.
Sau khi từ làng du lịch về, nét mặt Hạ Nhiễm vẫn mặt ủ mày chau, rầu rĩ
không vui. Có nhiều khi, chỉ cần rãnh rỗi không có việc làm, cô sẽ tắt
đèn trong phòng ngủ. Nếu không phải có việc cần thiết sẽ không ra khỏi
phòng ngủ nửa bước, quái dị mấy ngày liền khiến Hạ Thế Hiên và Vương Vũ
Hồng đề ý.
Lúc mới đầu, Hạ Thế Hiên cho rằng con gái mình không có mấy kinh nghiệm
yêu đương, bị Cố Tần Thần khi dễ. Ông vì thế còn bất bình tức giận nói
với vợ, nhất định phải đòi công đạo về cho con gái. Sau đó liền gọi mấy
cuộc điện thoại cho ông Cố, vừa gọi liền chất vấn: “Tên tiểu tử nhà ông
đối xử với con tôi thế nào hả?”
Ông Cố không hiểu chuyện gì, chỉ nói một câu liền giải thích rõ: “Tiểu
tử nhà tôi dạo này tâm tình tốt lắm, đã học được tắt điện thoại trước
khi người khác nói bái bai rồi”.
Qua lời tố cáo của ông Cố, Cố Tần Thần luôn mơ tưởng ăn luôn Hạ Nhiễm
đang có tâm tình rất tốt, nói vậy con đường tình cảm của hai người bọn
họ chắc hẳn là thuận buồm xuôi gió.
Chạng vạng ngày nào đó, hai vợ chồng tản bộ về, Vương Vũ Hồng không nhịn được hiếu kỳ, khẽ mở cửa phòng Hạ Nhiễm nhìn, chỉ thấy trên sàn nhà
trơn bóng có một tấm thảm yoga được trải ra, Hạ Nhiễm ngồi xếp bằng trên đó, hai chân khép lại, hai tay nắm lại giơ lên cao.
Một chuỗi động tác chỉnh tề được làm xong, Hạ Nhiễm híp mắt, nhìn thấy
cửa phòng đột nhiên xuất hiện mặt mẹ mình: “Mẹ, mẹ tản bộ về, có chuyện
gì không?”
Vương Vũ Hồng cười thân thiết, ngồi trên giường con gái nhìn quanh, ánh mắt nhìn Hạ Nhiễm rất ôn nhu, cầm lấy tờ tạp chí đang để trên giường,
túy ý lật xem: “Nhiễm Nhiễm, dạo này sao con bỗng nhiên thích thú với
yoga vậy?”
Giống như không thấy ánh mắt tò mò nghiên cứu của mẹ mình, Hạ Nhiễm ngồi nghỉ một lúc, lại tiếp tục thẳng người, ưỡn ngực, hai tay chắp lại giơ
thẳng về trước, bình tĩnh nói: “Nghỉ ngơi lấy sức, tự đề cao phần cứng”.
Nhắc tới “Trình độ phần cứng”, đôi mắt khép hờ của Hạ Nhiễm đột nhiên mở to, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm mặt tường màu trắng trước mặt. Cho dù trên mặt không có vẻ gì khác thường, nhưng chỉ có bản thân cô biết
trong tâm mình đang là suối lũ gào thét rồi.
Sau khi Cố Tần Thần nói câu “Phần cứng cần được nâng cao”, liền gây sức
ép cho cô cả buổi tối. Ngày hôm sau khi gặp Tiêu Sơn, lúc cô hỏi câu
này, Tiêu Sơn nghĩ gì đó rồi nhìn cô, lại xoa xoa đỉnh đầu cô nói mấy
lời thấm thía: “Em về tự soi gương, mọi thứ đều rõ ràng”.
Câu trả lời này khiến Hạ Nhiễm lĩnh ngộ, cảm giác bản thân rất tốt trong lòng mất sạch chẳng còn chút gì.