Cố Tiên Sinh Thân Mến

Chương 42: Anh chỉ có suy nghĩ mãnh liệt, anh muốn cô!

Cố Tấn Thần mới đứng dậy, nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác liền thấy bóng

dáng xinh đẹp trên tay vịn lầu hai, dường như không có gì cả nhìn cô:

“Em tỉnh rồi?”

Hạ Nhiễm gật đầu, đầu óc hỗn độn, trong nhất thời nửa khắc cô cũng không nghĩ ra mình muốn nói gì. An tĩnh trong tức khắc, cô tận lực để mình nở nụ cười: “Có chút khát nước”.

Dừng một chút, Cố Tần Thần nói: “Em vào phòng trước đi, anh mang nước lên cho”.

Thanh âm này, trầm thấp thanh nhuận, rõ ràng đang dặn dò, lại không cho cô bất cứ cơ hội cự tuyệt nào.

Hạ Nhiễm chần chờ một chút, vẫn quay đầu nhìn Tiêu Sơn và Hồ An ở dưới

lầu đang nhìn cô cười, sau khi Cố Tần Thần xoay người vào bếp, cô cũng

ngoan ngoãn về phòng.

Lưu lại hai tên bất kham đang cười trong phòng khách…

Gian phòng Hạ Nhiễm ở không phải rất lớn, nhưng rất tinh xảo.

Rèm che màu trắng gạo, bên ngoài là hoa lan đủ màu sắc, rất nhiều cành

lan buông mình trước cửa sổ. Cửa sổ được tỉ mỉ trang trí bằng bốn nhành

lan, tản ra hương vị ngọt ngào, cứ vậy nhìn qua, bên trái bức tường là

tủ quần áo màu hồng nhạt và giá sách, bên kia giường là cửa kính chạm

đất và bàn máy tính màu vàng nhạt, thảm trải sàn cao cấp cùng màu mang

lại cảm giác thư thái ấm áp.

Cho dù ai thấy căn phòng này lần đầu, đều cảm thấy nó tràn ngập hương vị nữ tính. Thậm chí, so với phòng của Hạ Nhiễm bây giờ càng có vẻ nữ tính hơn. Cô không nghĩ Cố Tần Thần sẽ trang trí một nơi như thế này. Có

điều, sau căn phòng đóng kín này, còn có một phong cảnh khác.

Anh đi tới phòng cô, một tay cầm cốc nước, một tay mở cửa, nhìn thấy cô

đứng đưa lưng về cửa, thân thể nhỏ gầy khiến anh xúc động muốn ôm cô vào ngực. Mà Cố Tần Thần, thật sự làm như vậy. Anh chậm rãi đi tới sau cô,

một tay duỗi ra ôm cô vào lòng. Cốc nước Cố Tần Thần đang cầm cũng thuận thế đè lên bụng cô, tầm mắt lướt qua cửa sổ, rơi xuống cây cối trên

núi.

Hạ Nhiễm bị ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào mắt có chút đau, cô nhắm mắt, mím môi, cảm thụ phía sau đột nhiên trở nên ấm áp, Hạ Nhiễm cứ thể ngẩng đầu nhìn Cố Tần Thần. hai mắt anh ngập vẻ kiên nghị, dưới sống

mũi cao là đôi môi dày, hơi hơi khép mở: “Đang nhìn cái gì?”

Nam nhân trước mắt này, anh ôm cô vào lòng đột nhiên lại khiến cô thấy

yên tâm. Cô nghĩ tới phòng nhỏ khuất trong tủ quần áo, bên trong ngập

bởi sắc màu và những kiểu quần áo nữ tính, Hạ Nhiễm cố chấp giãy dụa uốn éo trong lòng anh, tự tôn trong tâm khiến cô khó mà tiếp thu mấy cái

này.

Đây là vì ai chuẩn bị, cho dù là trang hoàng hay phong cách, hay các

loại dụng cụ, kể cả được bí mật giấu trong tủ quần áo đều nói cho cô rõ

một vấn đề, đây là có người tỉ mỉ chuẩn bị.

Hơn nữa, còn là vì một cô gái.

Bọn họ ở cùng một chỗ, xác lập quan hệ yêu đương chưa được mấy ngày. Căn phòng này, tựa hồ đã tải qua năm tháng. Cho dù nhìn qua rất sạch sẽ,

nhưng cũng đọng lại một chút dấu vết thời gian. Trước khi cô tới, có

phải cũng có một cô gái ở lại chỗ này.

Cố Tấn Thần phát hiện Hạ Nhiễm không thích hợp, xoay cô gái trong ngực

đối diện chính mình: “Sao vậy, có chỗ nào không thoải mái sao?”

Hai tay anh giữ vai cô cũng không dùng nhiều sức, Hạ Nhiễm nghiêng người rời khỏi người anh, lùi về phía sau, tạo ra khoảng cách nhất định gữa

hai người. VỐn cô đang miệng đắng lưỡi khô, lấy cốc nước trong tay anh

uống vài ngụm, chốc lát ly nước đã thấy đáy, ngón tay dùng sức nắm ly

khiến cô phát đau, lãnh đạm nhìn cái cốc trong tay mình, ý vị thâm

trường nói: “Căn phòng này rất độc đáo”.

“Ừ”. Cố Tần Thần chỉ đáp lại một câu, con ngươi thâm trầm như có như không nhìn cô, âm cuối cao lên: “Thật không?”

Một câu “Thật không?” Nhẹ nhàng đơn giản, tình lý đều có, hoàn toàn không có ngữ khí nghi vấn cần có.

Hạ Nhiễm chỉ híp mắt nói: “Căn phòng này, anh tốn rất nhiều công sức đi”.

Đối với mấy lời ngụ ý của Hạ Nhiễm, Cố Tần Thần trực tiếp chọn mắt mù

tai điếc, vừa chậm rãi dạo bước ngồi xuống giường, vừa nhìn cô hỏi: “Em

thích không?”

Cô thích hay không quan trọng sao? CHủ nhân của căn phòng này thích hay không mới quan trọng!

“KHÔNG thích”. Một câu nói buột miệng đi ra.

Hạ Nhiễm khẽ cau mày rồi rất nhanh trở lại bình thường, nhưng Cố Tần

Thần nhìn rất kỹ, anh lại cẩn thận suy nghĩ. Nhất thời, trong căn phòng

yên tĩnh có thể nghe rõ tiếng hô hấp vững vàng của anh, thong thả ung

dung.

Anh ca ca thán một tiếng, đôi mắt hơi cúi xuống, ánh mắt xẹt qua người cô rồi dừng lại trên mặt cô: “Anh cho rằng em sẽ thích”.

Làng du lịch suối nước nóng này đã được Mạc Sâm thành lập hơn năm, dưới

tình huống mọi người đều phản đối, anh cùng Tiêu Sơn bôn ba ở các thành

phố làm điều tra thị trường, làm đủ các loại nghiên cứu báo cáo. Lúc

làng du lịch mới thành lập, lại mất ăn mất ngủ, ngày ngày đêm đêm lo làm việc, may là sau đó làng du lịch cũng mang lại không ít lợi nhuận cho

công ty.

Bởi vì thế, trong làng du lịch này còn có vài phòng của anh và Tiêu Sơn. Trang hoàng ở mỗi phòng nhất định phải được anh đồng ý mới có thể khởi

công.

Cố Tần Thần chống tay trên mép giường, hơi cuộn mình, trên mặt không có

vẻ gì khác thường, chỉ nhẹ nhàng nói với cô: “Nếu em không thích, hôm

nào anh cho người tới, em chỉ đạo người ta sửa lại”.

Hạ Nhiễm im lặng một lúc, cô lắc lắc đầu, nói không ra câu hoàn chỉnh: “KHÔNG phải… em không phải có ý này…”

Lời còn lại, Cố Tần Thần không để cô nói tiếp, cũng không cho cô cơ hội

nói ra. Nam nhân tiến lên, cô nhìn gương mặt góc cạnh rõ ràng của anh,

nhìn đôi mắt nhu tình đó, thấy đôi môi mỏng của anh hơi mở: “Gian phòng

này vốn là chuẩn bị cho em, có lẽ là vì anh quá nóng vội, dọa em rồi”.

“Nếu em không thích thì sửa đi”. Dừng lại một chút, câu nói tiếp theo vang lên mạnh mẽ: “Bao gồm cả mọi thứ trong phòng này”.

Hóa ra, lúc nãy chỉ là hiểu lầm, là cô hiểu lầm anh.

Cảm động sao? Hệt như có một dòng nước nóng lướt qua người, quấn quanh không dứt.

Anh nhìn cô, nắm chặt lấy tay cô, ly thủy tinh trong tay cô đè lên tay

anh nhưng anh cũng không để ý:” “Aiz, có phải anh già rồi không?”

Anh vốn muốn làm cô vui vẻ, không nghĩ tới lại khiến cô cảm thấy anh

đang bức cô, có mục đích mới tiếp cận cô. Anh đã nhiều lần tự nhắc nhở

mình, chậm rãi một chút, cảm tình của anh chỉ có thể chậm rãi cho cô

thấy rõ, không thể tự bại lộ bản thân khiến cô hoảng sợ. Anh chờ nhiều

năm như vậy, không dễ dàng gì mới tới được bước này, bất an, nôn nóng,

bọn họ có rất nhiều thời gian để vành tai và tóc mai chạm nhau.

“Ừ”. Hạ Nhiễm gật đầu, khóe miệng cong lên, bàn tay mang cảm giác tê mát dây dưa trên đuôi lông mày dày đậm của anh, chạm qua khóe mắt: “Anh

xem, có nếp nhăn rồi”.

Cô nói chậm rãi, Cố Tần Thần ngập ngừng một chút: “EM để ý sao?”

Để ý sao? Một nam nhân lớn hơn mình mười tuổi, từ khi sinh ra, anh ấy

cũng nhìn cô lớn lên, dùng phương thức cường ngạnh của riêng anh để cô ở bên cạnh anh, dùng sự ôn nhu anh chẳng bao giờ có với người ngoài khiến cô cảm động một lần lại một lần, tuổi tác hình như cũng không phải là

vấn đề.

Chỉ là cô còn trẻ, một cô gái mới hai mươi tuổi, chưa rành chuyện đời,

cho dù cá tính độc lập, nhưng là lần đầu gặp tình cảm bá đạo mà nhanh

chóng như vậy, khiến cô trở tay không kịp.

Cố Tần Thần lại trở về chủ nghĩa nam nhân, anh nhìn từ trên xuống, trầm

giọng nói: “Nếu em để ý, không cần nói, anh không thích nghe”.

Anh không thích nghe, cho nên cô cũng không có cơ hội nói. Hạ Nhiễm cong cong khóe môi, đối với tính tình của người này, cô đại khái cũng hiểu

một chút, so với việc cãi lại, anh càng thích người khách thuận theo anh hơn.

Cô chép chép miệng, Cố Tần Thần liền biết cô muốn nói gì, mày cong lên,

nghiêm túc và trang trọng nói với cô: “KHÔNG cho nói xấu anh ở trong

lòng” sau đó ôm cô vào lòng, mặc cho ly thủy tinh giữa tay hai người rơi xuống đất, nước bắn tung tóe: “Muốn nói thì nói thẳng ra”.

Cô ở trong lòng anh tìm cho mình một vị trí thư thái: “Cố Tần Thần…”

“ừ” Anh đáp lại một tiếng, bàn tay to chậm rãi đi tới sau lưng cô, lặng

yên không tiếng động mà vào trong áo cô, cũng không tùy ý du tẩu sau

lưng, bàn tay ấm áp dừng trên eo cô.

Bị anh đánh úp, thân thể Hạ Nhiễm không ngừng run rẩy, lại bỗng nhiên ý

thức được, chỗ nào đó của Cố Tần Thần nóng rực. Không cần nói cô cũng

biết đó là phản ứng sinh lý của nam nhân, khiến gương mặt trắng nõn của

cô đỏ lên, người cựa quậy, sau đó nghe được một thanh âm nặng nề: “Đừng

động, anh sợ sẽ làm ra chuyện xấu”.

Thanh âm ẩn nhẫn mà đầy khao khát, khàn khàn mà trầm thấp, không khí

quanh họ có chút trầm trọng, anh thở hổn hển, bên tai cô đầy tiếng hít

thở không có quy luật.

Ngượng ngùng, Hạ Nhiễm chỉ có thể dùng một câu “Lưu manh” để hình dung

tâm tình lúc này, Cố Tần Thần ôm cô rất nhiều lần, đây là lần đầu cô cảm nhận rõ ràng phản ứng của nam nhân. Hạ Nhiễm có chút kinh hoảng thất

thố, tay anh đang ôm lấy cô, phút sau càng dùng lực hơn phút trước.

Vẻ vui mừng trong đáy mắt Cố Tần Thần càng dày hơn lúc trước, anh buông

cô ra, môi anh xẹt qua cái trán trơn bóng của cô, vừa thương tiếc vừa

không nhẫn nại mà lầm bầm: “KHó trách Tiêu Sơn đòi kết hôn gấp như vậy”.

Hạ Nhiễm không nghe rõ, hỏi lại anh: “Anh nói gì?”

“Em lại nghỉ thêm chút đi”. Cố Tần Thần chỉ lắc đầu, để lại cho cô ánh

mắt yên tâm, rồi xoay người rời đi, anh bây giờ phải đi tìm một chỗ có

thể phát tiết dục hỏa của mình ~

Mở cửa, đóng cửa.

Bước chân Cố Tần Thần rất nhanh, trực tiếp chui vào phòng tắm ở phòng

bên cạnh. Trên người còn mặc Tây Trang, đứng dưới vòi sen, mượn cái lạnh của dòng nước dập đi cơn nóng không ngừng bùng lên trong người.

Hai mắt đầy tơ máu của anh khép kín. Thân thể vẫn trong trạng thái kéo

căng cũng dịu lại, dưới ánh đèn lờ mờ, Cố Tần Thần hít sâu. Bàn tay

buông rơi bên người vẫn có thể cảm giác được da thịt bóng loáng của Hạ

Nhiễm, anh nâng tay mình, vuốt ve phần thân thể bên dưới.

Trong đầu còn luẩn quẩn nụ hôn ban nãy, còn có thân hình lung linh của

cô. Đây không phải lần đầu anh có phản ứng với cô, lúc cùng nhau đi công tác ở London, chỉ ở trên môi cô hôn một cái, thân thể anh liền không

chịu khống chế. Cho nên bây giờ, anh mới hôn cô một chút, liền ném người lại trong phòng khách rồi.

Anh có một ý nghĩ mãnh liệt, muốn cô, Mỗi giây mỗi phuát, đều muốn đem

cô ăn sạch sành sanh, nuốt vào trong bụng, vò nát trong lòng.