Cố Tiên Sinh Thân Mến

Chương 7

Trong mấy ngày tiếp theo, cuộc sống của Hạ Nhiễm trước sau như một yên bình.

Yên bình đến phát sợ.

không như mấy ngày trước đó điện thoại cự tuyệt nối đuôi nhau như vịt

gọi đến, mấy ngày nay sơ yếu lí lịch cô gửi đi như đá chìm đáy biển,

không một cuộc gọi trả lời.

không có một chút hy vọng nào.

cô không tin vào định mệnh, nhưng lại không thể lý giải nổi tại sao một

thành phố phồn hoa như vậy, lại không có bất kỳ công ty nào chứa chấp

nổi mình.

Trong khi phải vò đầu bứt tai giải quyết vấn đề rối như tơ vò, Hạ Nhiễm, cô vẫn nghiến răng nghiến lợi chiến đấu với cái bánh bao. Vừa ăn vừa mở ví, cô xót xa nhìn mấy tờ tiền cuối cùng còn lại, thật muốn khóc lớn.

Về nước được mấy ngày, tiền thuê phòng, tiền ăn cũng đã tốn hết một phần ba tiền tiết kiệm của cô, còn lại hai phần ba số tiền thì lại bị Hạ Thế Hiên lấy danh nghĩa giữ tiền cho con gái mà cầm đi mất.

Cho nên, hiện tại trong ví của Hạ Nhiễm chỉ còn ba trăm năm mươi bốn

nhân dân tệ, cô quang vinh trở thành một kẻ nghèo rớt mồng tơi.

Chỉ có thể ngồi chờ chết, ôm cây đợi thỏ.

Hạ Nhiễm phá lệ không làm theo nguyên tắc làm việc của bản thân, khi gửi cho nhị vị phụ huynh của mình mười hai tin nhắn, cũng chưa nhận được

một tin nhắn trả lời nào liền quyết đoán đem mục tiêu chuyển lên người

của bạn tốt Tiêu Sơn.

Thành phố lên đèn rực rỡ, mở ra cuộc sống về đêm của thành phố C. Ở khu

giải trí xa hoa, âm nhạc vang vọng khắp nơi làm cho thần kinh người ta

dù có căng thẳng mấy cũng được thả lỏng. Giọng nam trầm trầm cùng giọng

nữ mềm mại hòa quyện với nhau, trong nháy mắt tạo nên không khí ám muội

kí©ɧ ŧɧí©ɧ hormone người ta.

cô đứng trước phòng VIP đã được bao trọn tại KTV sang trọng nhất thành

phố, nhìn số phòng được sơn màu vàng kim - 888, không nhịn được chép

miệng một cái.

Thế giới này thật không công bằng, người có tiền thì có cuộc sống tiền

tiêu như nước, người không có tiền thì cuộc sống ấm no cũng không đảm

bảo được. Giống như chuỗi thức ăn của sinh vật ngoài thiên nhiên, người

đang ngồi trong phòng bao này chính là kẻ đứng đầu trong chuỗi thức ăn,

mà cô lại là thực vật đứng thấp nhất.

Cánh cửa này bị Hạ Nhiễm coi như cánh cửa phân chia giàu - nghèo, bị

người bên trong mở ra. một cái bóng đen che khuất người cô, cô thậm chí

có thể ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt. Sau khi nhìn thấy người nọ, cô

trưng ra nụ cười chuẩn bị trước, phút chốc, cả gương mặt trắng nõn liền

tươi như hoa nở. “Xin chào.”

Người mở cửa chính là tổng giám đốc của Vạn Hào, Trần Tử Ngang, hắn chỉ

gật đầu lãnh đạm liếc nhìn cô gái vừa chào hỏi với mình, khiêm tốn nhã

nhặn nói: “Chào cô.”

Hạ Nhiễm đã từng gặp không ít trai đẹp, nhưng đứng trước người đàn ông

có ngũ quan thanh tú này, cô vẫn kìm lòng không đặng mà trồng cây si với anh ta. trên anh ta tỏa ra mị lực, không phải kiểu đẹp trai hư hỏng như Tiêu Sơn, có chút giống Cố Tấn Thần, nhưng lại không lạnh lùng như anh. Phải nói chính xác là sạch sẽ chân thật dịu dàng.

Trần Tử Ngang khẽ gật đầu, sau đó nghiêng người vòng qua Hạ Nhiễm, động

tác lịch thiệp mà lưu loát lướt qua cô, trong giây lát đã bước tới tận

cuối hành lang.

cô hiếu kì đánh giá bóng lưng anh ta, anh tĩnh nhưng mang lại vẻ cô đơn, giống như bù nhìn bị người ta vứt bỏ ngoài ruộng, cô đơn một mình hứng

mưa chịu gió.

Trong vô thức cô có chút đồng tình với người đàn ông có duyện gặp qua này.

”Hạ Nhiễm, qui tắc như cũ, uống cạn ba li.” Tiếng nói cùng tiếng huýt

sáo từ trong phòng bao vang lên, chính là giọng của Tiêu Sơn phóng đãng

bất kham kéo cô về hiện thực.

Dưới ánh đèn neon bảy sắc chớp lóa, cô khép hờ mi mắt, quét qua cả phòng bao. Người trong phòng túm năm tụm ba, cô cũng không thể nhìn rõ ràng,

thế nhưng Tiêu Sơn đang ngồi ở chính giữa lại hết sức nổi bật.

hắn ta giơ tay cầm micro, tay còn lại không quên đặt lên bàn ba cái li không, nhanh nhẹn rót đầy.

”Cậu cứ chờ đấy.” cô kéo nhẹ khóe miệng, lập tức đi về phía Tiêu Sơn,

đem túi xách ném lên sopha, cầm li rượu trên bàn, một hơi uống cạn.

Động tác của cô rất nhanh, từ cách uống rượu có thể nhìn ra phí phách rắn rỏi hào hùng.

Uống cạn li rượu cuối cùng, cô lau khóe miệng, chất cồn kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm

cổ họng cô hơi ngứa, ho nhẹ một tiếng rồi thuận tay đặt úp li rượu xuống bàn thủy tinh, “ Tôi có việc nhờ cậu đây.”

”Có việc gì thì đợi lát nói, tới chào hỏi trước đã.”

nói xong, Hạ Nhiễm mới ý thức được trong phòng không.phải chỉ có hai

người bọn họ, nhìn theo hướng Tiêu Sơn chỉ, cô lập tức thấy được thân

ảnh quen thuộc ở góc khuất của sopha.

Cái duyên này đến thật nhanh, mấy ngày nay cô với Cố Tấn Thần gặp nhau cũng quá thường xuyên đi!

cô mới nghĩ vậy, người nào đó đã ngẩng đầu lên nhìn cô, đôi mắt anh như

bị nhiễm màu của ánh đèn tối mờ, giống như uống một li vang đỏ, làm

người uống thử một lần liền như say như si đắm chìn vào trong đó.

Anh ngồi trong góc, hai chân tùy ý vắt lên nhau, điếu thuốc lá trong tay lập lòe ánh lửa, khói trắng từ từ lan tỏa ra xung quanh. Nếu không tính đến vẻ mặt đạm bạc của anh, đây quả thực là cảnh đẹp ý vui.

Nụ cười trên mặt Hạ Nhiễm cứng lại, một lát sau cô thật tự nhiên quay

đầu chào hỏi Ninh Viễn đang ngồi bên cạnh Cố Tấn Thần, “Anh cũng ở đây

sao anh Ninh Viễn, xin chào.”

nói thật, một giây khi Hạ Nhiễm tránh không nhìn thẳng vào Cố Tấn Thần,

đầu cô đang không ngừng niệm chú: ngàn vạn lần không được nhắc đến

chuyện tôi mời khách.

Ninh Viễn bị kẹp ở giữa hai người có chút lúng túng, hắn nhìn thoáng qua ông chủ đang mím môi không nói, lại nhìn Tiêu Sơn đang cười nhạo, lễ

phép hướng Hạ Nhiễm chào: “Chào Hạ tiểu thư, tôi đến cùng ông chủ.”

Làm thư kí của Cố Tấn Thần, năng lực giao tiếp của Ninh Viễn đương nhiên không thể kém được, một câu liền chuyển lực chú ý của Hạ Nhiễm về lại

Cố Tấn Thần. cô cười ngây ngô, giống như trẻ con nói dối bị vạch trần,

vẫy tay với Cố Tấn Thần: “Chào anh, lâu lắm rồi không gặp.”

nói xong, cô chỉ hận không cắn đứt lưỡi mình, làm gì mà 'đã lâu không gặp', rõ ràng là mới gặp không lâu mà.

Cố Tấn Thần vui buồn gì cũng không lộ ra bên ngoài, đảo qua mặt anh cũng tìm không ra chút phản ứng, anh gẩy tàn thuốc, ngẩng đầu hài hước nói:“Nếu anh nhớ không nhầm thì chúng ta mới gặp nhau cách đây vài ngày.”

Lời anh nói làm cô dở khóc dở cười, cắn môi dưới ấp a ấp úng đáp: “ Thế à, có thể là do trí nhớ của tôi không được tốt.”