Cố Tiên Sinh Thân Mến

Chương 5

Lúc cơm nước xong xuôi thì trời cũng đã tối, cả không gian tĩnh lặng,

chỉ còn tiếng mưa và cảm giác se lạnh do nó để lại. trên đường, lác đác

đôi ba người che ô qua lại, ô che thấp đến mức không thể nhìn ra gương

mặt của ai. Cơn mưa này đến thật bất chợt lại nặng hạt, bốn người họ đều không có chuẩn bị trước mà mang theo ô dù.

Hạ Nhiễm xòe mấy ngón tay nho nhỏ của mình, giống như một đứa trẻ ham chơi mà hứng lấy nước mưa rồi nhướn mày oán thán:

“đang yên đang lành sao lại mưa cơ chứ…”

Rosie cũng theo cô phụ họa.

“Đúng thế, vừa mới nãy còn nắng mà.”

Nhìn mưa to như xối ngoài trời, Tiêu Sơn cũng hết cách. Lúc nãy đỗ xe ở

bãi đỗ xe của siêu thị, bây giờ cũng chỉ có thể ai oán mà nhìn nó xa xa.

Cố Tấn Thần nãy giờ lặng thinh, nhìn Hạ Nhiễm đứng phía trước một cái rồi rút di động.

“Mang ô xuống dưới.”

Hạ Nhiễm nghe thấy giọng nói trực tiếp rõ ràng ấy thì quay đầu lại nhìn

anh, vừa lúc thấy anh cất điện thoại. cô liền cứ thế ngắm tay anh mà

xuất thần, cũng không biết thư kí của Cố Tần Thần xuống chỗ bọn họ khi

nào.

“Ông chủ.”

Ninh Viễn đưa chiếc ô vừa mới mượn được của ông chủ nhà hàng cho Cố Tấn

Thần, vô tình mà cố ý liếc nhìn Hạ Nhiễm vừa đúng lúc cô chuyển tầm mắt

từ bàn tay của Cố Tấn Thần sang người hắn.

Đây là lần thứ hai bọn họ gặp nhau, đối với Hạ Nhiễm, Ninh Viễn chỉ để

lại ấn tượng là “thư kí riêng của Cố Tấn Thần”. Diện mạo hắn thành thật, không thích nói chuyện, chỉ có điều hay nhìn cô mang ý đánh giá.

không lẽ trên mặt cô dính thứ gì sao? Hạ Nhiễm nghi hoặc cúi đầu lấy màn hình điện thoại làm gương mà xem xét thật kĩ, mặt cô đâu có gì khác

thường.

Cố Tấn Thần nhận chiếc ô duy nhất trên tay Ninh Viễn, mở ô ra rồi bước vào trong màn mưa, nói hai chữ “Tới đây”

Hạ Nhiễm hoài nghi nhìn Cố Tấn Thần, lại quay qua nhìn Tiêu Sơn cùng

Rosie, chỉ vào mũi mình không biết làm sao mà hỏi: “Tôi sao?”

Bị Hạ Nhiễm hỏi như vậy, trán của ai đó đã bắt đầu nổi lên gân xanh, khóe miệng giật giật, “Ừ.”

“Em, tới đây.”

“Còn bọn họ thì sao?”

“Tự họ xử lí đi.” nói xong, Hạ Nhiễm bị Cố Tấn Thần dùng tốc độ vô cùng nhanh, giống như một cái chớp mắt mà kéo vào trong ô.

Tại thời điểm trước khi rời đi, anh xoay người lại nói với Tiêu Sơn:

“Khách còn trên kia cậu tiếp đi.”

“Quẳng một câu như vậy rồi đi hả?”

Tiêu Sơn khinh thường hừ lạnh nhìn Cố Tấn Thần che ô cho Hạ Nhiễm lên án: “Trọng sắc khinh bạn”

Nghe lời lên án của Tiêu Sơn, Hạ Nhiễm ngước mắt nhìn Cố Tấn Thần, thấy

anh mặt khộng chút biểu cảm lại có cảm giác chính mình trở thành bia đỡ

đạn. Trong khi cô còn xuất thần, người bên cạnh cậy mạnh mà kìm trụ

người cô, kéo cô vào sát người anh hơn.

“Tới sát thêm chút, đừng để dính mưa.”

Tiếng của anh từ trên đỉnh đầu truyền xuống, cô vô cùng phối hợp nép vào anh mà đi, xúc cảm nóng rực xuyên qua áo sơ mi mỏng manh truyền tới làm cô hoảng hốt. cô khẽ cử động trên vai anh, cùng anh đi chầm chậm tới

chỗ để xe.

“Này, hai người kia…”

Tiêu Sơn nhìn hai người nào đó dần biến mất trong màn mưa, lời nói đến

môi rồi lại bị thư kí của Cố Tấn Thần đứng phía sau ngăn lại.

“Đừng gọi nữa, chẳng có ý tứ gì cả.” Rosie lôi kéo cánh tay của Tiêu Sơn, nhíu mày chỉ vào hai người đi phía trước.

Lời cô nói tuy ngắn gọn mà lại mang ý vị sâu xa.

Tiêu Sơn ép buộc nâng tầm mắt nhìn về hướng chỉ của cô liền nhìn thấy

cảnh tượng một người đàn ông mặc Âu phục bị ướt hơn phân nửa đang cầm ô, trong nháy mắt liền hiểu ra vấn đề, quay đầu nói: “Em thế mà lại rất

tinh ý đấy.”

Cố Tấn Thần mở cửa xe cho Hạ Nhiễm, đợi cô ngồi vào ghế phụ cạnh tài xế

rồi mới xoay người qua bên kia mở cửa vào trong xe. Phía bên ngoài cửa

kính, nước mưa lạnh lẽo nối tiếp nhau rơi xuống nền đường tạo thành từng đợt từng đợt gợn nước rồi phút chốc lại biến tan. Ngồi trong xe không

thể nghe được tiếng mưa rơi nhưng cảm giác rét lạnh vẫn không chút khó

khăn truyền đến thân thể.

Hạ Nhiễm ngồi trên xe còn chưa hết bần thần thì âm thanh du dương của Cố Tấn Thần đã truyền đến: “ Cài dây an toàn vào.”

“Ồ.” Phục hồi lại tinh thần, cô nhìn ra ngoài cửa kính xe chỉ thấy màn mưa trắng xóa không thấy đâu là đường.

Phóng tầm mắt ra xa lại thấy một cậu nhóc mặc đồng phục đang cầm ô che

cho cô bé mặc đồng phục giống cậu. cô bé kia một tay cầm cốc trà sữa

nóng, tay kia nắm chặt vạt áo của cậu nhóc, lúc thì uống một ngụm trà

sữa, lúc lại đưa mắt nhìn cậu chàng.

Hai người từ đằng xa đi tới, nước mưa không ngừng rơi xuống cánh tay

trái của cậu nhóc kia, thấm ướt áo cậu. Mà cậu lại giống như không có gì xảy ra, vì cô bé bên cạnh che gió che mưa, một đường đi thẳng.

Dưới chân bọn họ, mỗi một bước bước đi đều nhợt nhạt in lên vũng nước

đọng vết bước chân đi. Tình cảm trong trắng không khoa trương mĩ miều

như thế mới trân quý biết bao.

“Tuổi trẻ thật tốt.” cô cất tiếng ảm đạm, vừa lúc quay đầu sang liền đón được ánh mắt của Cố Tấn Thần, trong đôi mắt ấy, gương mặt thanh tú của

cô hiện liên thứ ánh sáng nhè nhẹ làm anh nhìn đến xuất thần.

Anh không đồng ý cũng chẳng phủ định lời cô nói, chỉ im lặng nổ máy xe,

tạo thành một đường cong xinh đẹp trong mưa rồi nhập vào làn xe cộ đông

đúc.

Anh đưa cô đến cửa phòng, Hạ Nhiễm lễ phép cảm ơn sau đó liền lấy thẻ phòng ra mở cửa.

Đúng trước lúc cả người cô sắp ở trong phòng, Cố Tấn Thần bước dài chân

tiếng vào trong cùng Hạ Nhiễm, động tác dứt khoát không chút thừa thãi.

Hành động này của anh làm Hạ Nhiễm kinh ngạc không thôi, mở to hai mắt,

đứng y nguyên tại chỗ không thốt ra được chữ nào.

Đây rốt cục là phòng của ai đây? cô chăm chú nhìn số phòng ghi trên cửa, 527. Đâu có sai, vậy người đàn ông vừa chính chính trực trực, không

chút khách khí ngồi ở phòng khách của phòng cô đây là có ý gì?

”Anh còn có việc gì sao?”

”không có việc gì cả.”

Người nào đó ngồi thoải mái trên sopha đáp lại vô cùng mạch lạc.

không có việc gì? không có việc gì thì vào phòng người ta làm gì? Hạ

Nhiễm khó chịu cau mày, tùy tiện đặt túi xách lên trên bàn, “Đây là

phòng của tôi.”

”Bao giờ em rảnh?”

Lại trực tiếp coi thường lời cô nói, Hạ Nhiễm nhìn đối phương, cố gắng

hiểu rõ ý tứ trong lời Cố Tấn Thần, lại nghe thấy anh nói:

” không phải nói muốn mời anh ăn cơm sao?”

”Vừa rồi chẳng phải đã ăn?” cô vẫn không hiểu ý anh là gì, người có tiền không phải đều rất không câu nệ tiểu tiết sao?

Anh hỏi lại “ Em cảm thấy bữa cơm vừa rồi là em mời anh hả?”

Hạ Nhiễm trợn trắng mắt, bản thân không phải là không muốn lần khác mời

cơm anh, chỉ là vừa mới về nước nên còn có rất nhiều việc cần xử lí, làm gì còn thời gian chứ, cô đành nhè nhẹ hỏi ngược lại:

”Lẽ nào không phải?”

Anh trần mặc nhìn cô một cái, lại trầm mặc đứng dậy, trước khi rời đi,

anh đột nhiên xoay người từng bước một tiến về phía Hạ Nhiễm, mỗi một

bước anh đi đều làm cho tim cô đập nhanh thêm nửa nhịp.

một bước, hai bước, ba bước...

Cho đến khi cùng cơ thể cô tiếp xúc lẫn nhau liền đúng lúc dừng lại.

Nhìn chòng chọc cô không ngừng, hai tròng mắt lóe lên tia sáng, nói gằn

từng chữ: “Anh không cho là như thế đâu.”

”Anh không cho là như thế đâu.”

Cả phòng như còn quanh quẩn lời người đàn ông này.

cô có chút kinh ngạc, nhìn anh: “ Ý anh là...”

Kéo rộng khoảng cách giữa hai người, anh hướng cửa mà đi, cũng không

quay đầu lại mà nói như đinh đóng cột:“ Thực hiện lời hứa của em.”

”Nhưng mà gần đây tôi rất bận.” cô là đang cự tuyệt đó, không biết anh

có thể nghe ra không nữa. một chân Cố Tấn Thần vừa bước ra khỏi cửa,

nghe cô nói xong thì thu về, quay đầu nhìn cô: “Bận?”

Hạ Nhiễm thành thật gật đầu trả lời: “ Tôi vừa mới về nước, còn phải tìm việc làm.”

”Ừ.”

Đôi mắt thâm thúy của Cố Tấn Thần tản mát ra ánh sáng không tầm thường,

nhìn chằm chặp vào Hạ Nhiễm đang ở trong phòng, ý vị thâm trường nói:“Anh cũng rất bận rộn.”

”Đợi tới lúc anh gọi cho em rồi tính.”

Cứ thế ném lại một câu rồi tiêu sái xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng Cố Tấn Thần rời khỏi, Hạ Nhiễm vẫn luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó, nhưng lại không rõ rốt cuộc lạ ở đâu.

Chờ đến khi tiếng bước chân của người đàn ông này triệt để biến mất

trong hành lang, Hạ Nhiễm mới phục hồi tinh thần, nghiến răng nghiến lợi thầm oán:“ Sao lại có cảm giác như mình mắc nợ anh ta vậy?”

Lấy điện thoại từ trong túi xách, cô gọi cho Tiêu Sơn hỏi tội. “Cố Tấn Thần tại sao lại xuất hiện ở Mạc Sâm?”

*****************

Mưa, một trận mưa dài mãi không ngớt, có cảm giác như sẽ mưa mãi không tạnh, làm người ta cảm thấy đôi chút bất lực.

Bước đi trên đường, mỗi một bước cũng đều có thể rõ ràng nghe thấy tiếng cười thanh thúy của một cô gái.

”Mùa thu nên là thế này, không phải là mưa phùn giăng đầy trời như mùa

xuân, không phải mưa xối xả như trút nước giống mùa hè. Có chút dịu dàng lại có chút cô đơn.” cô gái cười thật lâu, kiễng mũi chân, duỗi thẳng

cánh tay như muốn ôm trọn trời xanh, ở trong màn mưa xoay tròn, vẻ đẹp

lả lướt như nước, mị ý nhộn nhạo, giống một cành mai thanh tao.

”Anh nói đúng hay không.” âm thanh thích thú vang vang, giống như ánh

mặt trời ấm áp sau cơn mưa, chiếu vào tận tim anh. Cách màn mưa bụi, anh gắt gao đi phía sau, dõi theo cô, sợ nhất là khi anh quay đầu lại sẽ

không thấy bóng dáng cô đâu nữa.

một người con trai xa lạ trong lúc cô quay lại nhìn liền đuổi theo lấy ô che chở cho cô khỏi cơn mưa nhẹ nhàng ôn nhu, dùng ống tay áo sạch sẽ

chùi đi nước mưa trên mặt cô. Giọng nói đáp lại cô thật êm tai. “Đúng.”

Chỉ là một chữ đơn giản cũng làm cô giương nhẹ khóe miệng, nở nụ cười khéo léo duyên dáng.

Thừa dịp người con trai không chú ý, cô lần nữa né ra khỏi tán ô, chạy

vào trong làn mưa mùa thu dịu dàng, tùy ý chạy băng băng, cất tiếng cười vô tư lự, sau đó chân thành mà thẳng thắn kéo tay người kia, nói rằng:“Em rất thích anh đấy.”

Rất thích anh.

cô gái vui vẻ nói, chàng trai kia cũng vui vẻ cười.

Còn anh, chỉ có thể ở phía xa mà nhìn họ.

A! --- thì ra là mơ, thật may, chỉ là một giấc mơ.

Bầu trời âm u bắt đầu sáng dần, ánh nắng sau sáu giờ chiều lười nhác

ngưng đọng trên mặt đất, xuyên qua rèm cửa sổ bằng lụa mỏng vương khắp

phòng. Cố Tấn Thần nằm trên giường lớn màu trắng, mở to mắt thở dốc.

một chút lại một chút.

Mỗi một lần dùng sức hít thở phảng phất giống như phải dùng hết cả khí lực toàn thân.

Áo anh ướt đẫm dán chặt vào người, khó chịu không thôi. Cố Tấn Thành xốc lên tấm chăn mỏng đang đắp trên người, đướng dậy đi vào nhà tắm.

Sau khi tắm rửa xong, cả phòng liền tràn ngập mùi thơm từ dầu gội thanh

thanh đạm đạm. Cả người anh ngay lập tức thư thái không ít. Hội nghị vào giữa trưa bị anh tạm thời hủy bỏ, chắc hẳn mấy nhân viên bên Vạn Hào

phái qua bên này làm việc sẽ có ít nhiều khó chịu đây.

Bản tóm tắt công việc mà Ninh Viễn gửi qua vẫn còn nằm nguyên trong

thùng thư điện tử, anh mở email rồi nhanh chóng xem qua một lần. Đơn

giản chỉnh sửa lại mấy chỗ, trong lúc ngón tay gõ trên bàn phím máy

tính, trong đầu anh không khỏi lóe lên hình ảnh của một người.

Cố Tấn Thần lập tức bỏ tài liệu đã chỉnh sửa tốt sang một bên, tìm số di động của Ninh Viễn trực tiếp gọi đi. Đầu dây bên kia vừa nhấc máy, anh

liền phân phó:“ Ngày mai cậu không cần tới đón tôi, có việc cần cậu làm đây.”

”Mấy công ty đó nhớ phải chiêu mộ thật tốt.”

”Đúng rồi, chuyện này không được cho bất kì người nào biết.”

Anh vừa kết thúc cuộc gọi với Ninh Viễn thì ngoài cửa sổ, ánh mặt trời đã hoàn toàn biến mất nơi cuối chân trời.

Giống như ngửi được mùi hương trên người con mồi, khóe miệng anh khẽ nhếch.

”Cuộc đi săn...”

”đã bắt đầu.”