Cô ngủ khoảng chừng mười tám giờ đồng hồ.
Trong lúc đó anh đã liên lạc cùng với Zehder là chi nhánh ‘Nguyên hành lang nghệ thuật’ ở nước Pháp, xử lý ổn thỏa hai hợp đồng quan trọng của hai nghệ thuật gia, giải quyết xong nhiều công việc quan trọng ở tổng công ty, thậm chí còn ôm cô vào lòng cùng nhau ngủ mấy tiếng đồng hồ. Gọi thức ăn cho cô, bị nguội, lại đổi, đổi lại bị nguội.
Khi trong phòng truyền đến một chút động tĩnh, Nguyên Ngưỡng vừa liên lạc
với bí thư của mình ở Luân Đôn xong, cắt đứt điện thoại di động.
Đầu tiên anh thông báo cho nhân viên phục vụ mang tới một mâm đồ ăn nóng hổi, sau đó mới đi vào trong phòng ngủ.
Anh đẩy cửa ra, nhưng chẳng qua là hơi dựa vào cửa, đút một tay trong túi.
Người phụ nữ đang đứng dưới vòi hoa sen quay người lại, lau đi nước nóng ở trên mặt.
“A, anh còn chưa đi à?”
Cái vấn đề này khiến người ta muốn tức giận mà, nhưng nụ cười trên mặt cô lại rực rỡ như vậy, tính tình anh tốt quyết định không so đo cùng cô, mặc dù Nguyên Ngưỡng rất hoài nghi có phải cô không hề biết anh đã đi Luân Đôn sau đó quay lại không.
“Đói bụng không?” Anh bình tĩnh hỏi.
“Đói.” Cô gật đầu. “Có muốn cùng nhau tắm hay không?”
Là đàn ông liền không từ chối được lời mời hấp dẫn như vậy, nhưng nhớ tới lương tri đạo đức, Nguyên Ngưỡng nhớ tới năm phút đồng hồ trước mình vừa gọi thức ăn.
“Người đưa thức ăn sắp lên rồi.” Thân thể anh thẳng tắp, trưng ra vẻ mặt nghiêm nghị không thể xâm phạm.
Xuyến Hi nhún nhún vai.
“Được rồi.” Cô đứng trở về dưới vòi hoa sen, hai tay chen lấn kì cọ trên người, bắt đầu kì cọ đến đôi nhũ hoa nở nang.
“….”
Nguyên Ngưỡng đột nhiên cảm thấy ‘đạo đức lương chi’ thật ra không phải quan trọng như vậy.
Sau lưng bị một thân thể phái nam cứng rắn đi kèm lửa nóng, cô được như ý mà cười lên.
Một bàn tay màu đồng thay thế bàn tay của cô, thay cô kì cọ bộ phận nở nang kia. Cô hài lòng khẽ rên một tiếng, tay lui về phía sau, cầm chặt địa phương đặc biệt nhạy cảm của anh.
Nguyên Ngưỡng không chịu nổi nữa, trực tiếp đè cô vào tường, từ phía sau đoạt lấy cô.
Anh không phải là một người đàn ông tham lam, nhưng khi ở cùng với cô, anh dần dần có khuynh hướng biến thành điên cuồng buông thả.
Khi nhân viên phục vụ đưa bữa ăn lên, gõ cửa bên ngoài, hai người bọn họ đang kết hợp thật chặt với nhau, hai chân như nhũn ra, cảm giác cực hạn từ từ giảm xuống.
“Anh đi mở cửa…” Anh vẫn nhẹ nhàng thở gấp như cũ.
“Vâng.” Cô ngáp một cái, có cảm giác mệt mỏi thậm chí có phần buồn ngủ.
“Nhanh lên một chút thay quần áo đi, không cho phép em ngủ nữa.” Anh đánh nhẹ một cái lên mông cô.
“Này!” Cô quay lại tức giận trừng mắt nhìn anh.
Nguyên Ngưỡng cười đi ra ngoài.
Không hổ là nhân viên phục vụ ở Las Vegas đã gặp qua nhiều sóng gió, đối với việc anh chỉ mặc một cái quần dài, khóa kéo không có, dáng vẻ toàn thân ướt sũng, ngay cả lông mày cũng không nhíu lấy một cái.
“Xin hỏi anh muốn để thức ăn ở nơi nào?” Nhân viên phục vụ đẩy xe thức ăn vào trong cửa, lễ phép khom người hỏi.
“Không cần, giao cho tôi là được rồi.”
Anh đang đứng trước tủ quần áo, lấy ví tiền bằng da ra, lấy tiền thưởng cho nhân viên phục vụ để anh ta đi, sau đó tự mình đẩy xe thức ăn vào phòng khách.
Đầu tiên anh đem tất cả tài liệu và máy tính trên bàn để xuống, ánh mắt không tránh khỏi lần nữa nhìn qua thùng giấy. Anh quyết định duy trì để yên nó một chỗ, đem thức ăn để lên bên cạnh đó.
Nhiệt tình yêu thương đối vơi các tác phẩm nghệ thuật luôn là nhược điểm từ trước đến giờ của anh, anh thừa nhận chính mình không có cách nào bỏ qua nó.
“Đó là đưa cho anh đấy.”
Sau lưng đột nhiên truyền đến âm thanh của cô, Nguyên Ngưỡng quay đầu lại, mỉm cười với cảnh trước mắt.
Chiếc áo choàng trong khách sạn giống như một chiếc kẹo đường khổng lồ, đem bao cô lại, khiến người ta có cảm giác ăn ngon đến mức chỉ muốn cắn luôn một miếng.
“Có mỳ Ý!” Cô hoan hô một tiếng, ôm lấy mỳ Ý mình thích nhất trên bàn, gắp một miếng thật to đưa vào miệng.
“Ừ …Ừ… Không ngon bằng cửa hàng Điền Dã, nhưng mà ở đây cũng không tệ chút nào…”
“Đây là cho anh?” Lực chú ý của Nguyên Ngưỡng hoàn toàn đặt trong hộp giấy kia.
“Ừ.” Hai gò má cô phình to lên, gật đầu. “Quà tặng.”
“Anh có thể hỏi anh đã làm tốt chuyện gì mà có thù lao vinh quang vậy?” Anh vừa cảm động, lại vừa cảm thấy một chút buồn cười.
“Đột nhiên nghĩ ra thôi.” Cô có chút khó chịu, trợn trong mắt nhìn anh. “Nếu như anh không muốn thì bỏ đi.”
“Muốn, muốn.” Anh lộ ra nụ cười khoái trá. “Đã từ rất lâu rồi anh chưa từng được nhận quà tặng.”
Tất nhiên, hằng năm đến sinh nhật anh đều có người tặng quà, nhưng đó là mối quan hệ trong công việc thôi, đã từ rất lâu rồi không có ai ‘đột nhiên muốn tặng quà cho anh’ tặng anh một món quà.
“Ai nha, hay là trước tiên anh đem nó hủy đi. Không chừng anh lại không thích nó.” Xuyến Hi ngược lại cảm thấy thật xin lỗi.
“Anh nhất định sẽ thích nó.” Anh đảm bảo.
Nguyên Ngưỡng dùng cây kéo cắt bỏ băng dính trên chiếc hộp, cẩn thận bê vật trong thùng ra ngoài.
Anh đặt món quà trên mặt bàn, nhìn ngắm một lúc lâu.
Tác phẩm này làm bằng nguyên liệu là thủy tinh, bên ngoài là hình lập phương, bề mặt trong suốt, đi vào sâu hơn một lớp là toàn màu trắng đυ.c, nhìn qua một chút giống như một khối băng lớn. Vậy mà, bên trong tầng màu trắng vẫn mơ hồ lộ ra màu đen quan trọng, phía dưới giống như có một thế giới khác màu đen.
Anh cầm “khối băng” trên tay, ngắm đi ngắm lại, cuối cùng cũng phát hiện ra điều kì diệu của nó.
Ở mặt đáy của tác phẩm, ở góc nghiêng với cổ tay có một cái khe, chỗ rộng nhất của khe chỉ rộng khoảng ba phân mà thôi, mà chỗ nhỏ nhất của nó chỉ bằng sợi tóc.
Nhìn vào cái khe đó, quan trọng nhất trên ‘khối băng’ là một ngọn lửa màu đen.
Cho dù đang ở trạng thái tĩnh, nhưng ngọn lửa màu đen kia lại sinh động giống như muốn phá khối băng, làm rách khối băng.
Anh vuốt vuốt cái khe màu đen lúc lâu.
“Em đặt tên cho nó là ‘Nhìn lén’.” Xuyến Hi ngồi trên ghế salon vẫn đang ôm phần mỳ Ý như trước. “Tác phẩm này làm cho em nghĩ đến anh.”