Sở Lam không đem Tiểu Liễu trở về Sở gia mà an trí cho y ở tại biệt uyển đọc sách luyện võ
hàng ngày của mình. Hắn cũng không hề nghĩ đến chuyện để mẫu thân gặp mặt Tiểu Liễu, cho rằng bây giờ chưa phải lúc thích hợp. Thế nhưng lúc nào mới là thích hợp, chính hắn cũng không biết nữa.
Căn bản quan hệ giữa hắn và quả phụ lão đương gia của Sở gia – Sở Yên Ngọc
từ trước đến nay người ngoài nhìn vào khó có thể hiểu hết.
Khi vừa tròn năm tuổi, Sở Lam
đã bị đưa đến nơi thâm sơn học nghệ. Sư phụ, sư nương hắn vốn là hiệp lữ võ công cao cường, uy danh vang vọng khắp võ lâm, cũng chính là sư huynh sư tỷ của phụ thân quá cố. Bất quá tuổi bọn họ đã tứ tuần, vậy nên tình cảm sư đồ cũng không thể coi như tình cảm phụ tử, mẫu tử mà có phần giống với tình cảm tổ tôn(ông cháu, bà cháu)
hơn. Hơn nữa hai đồ đệ kia, Tề Gia Nghĩa trời sinh vốn nghiêm cẩn, còn
Thu Nhược Y lại ấm áp như ánh mặt trời, khiến cho lão đầu, lão thái càng thêm yêu thích tính tình của hắn. Bọn họ quản giáo hắn không những không nghiêm khắc, trái lại còn đối hắn như đối với một tiểu tôn(cháu trai)
nghịch ngợm, mặc cho hắn làm càn.
Hàng năm
mỗi khi tết đến, Sở Lam đều về thăm nhà.
Tuy
lần nào
cũng đi đi về về một tháng,
nhưng thời gian
hắn lưu lại nhà
bất quá
chỉ
đến
một tuần. Mà khi
học nghệ xong, hắn
cũng
đã mười lăm tuổi, cùng mẫu thân
bàn việc đã là khó, chứ đừng nói gì tới chuyện
mẫu tử tình thân. Hơn nữa lúc này,
tính khí ngang ngược của hắn
so với trước kia
chẳng hề thay đổi, Sở mẫu ngày càng yêu thích tính cách trượng phu của Tề Gia Nghĩa bao nhiêu thì đối hắn lại càng nhàn nhạt thản nhiên bấy nhiêu.
Thế nhưng, người ngoài nhìn vào
vẫn luôn nghĩ bọn họ là
một đôi mẫu tử đạm bạc,
tình cảm không mang chút hời hợt lạnh lẽo nào.
Mà
Sở Lam cảm thấy chán ghét giới bạch đạo cũng bởi mẫu thân không ngừng thỏa hiệp
dàn xếp
với họ.
***
Tiểu Liễu
trong lòng vốn
có phần sợ sệt Sở gia, nay nghe Sở Lam kể vậy mới yên tâm chút ít. Nhưng y lại cảm thấy việc đưa Sở Lam ra ngoài để nuôi dưỡng quả thật kì lạ không nói nên lời.
Trước đây, trên hoa thuyền cũng có mấy tiểu quan được người ta chuộc ra, hẳn bọn họ cũng bị đối xử như thế này đi?
Bất quá Tiểu Liễu chỉ hơi hơi khó chịu, sau đó lại không để ý tới nữa. Luôn luôn cố gắng thích nghi với mọi hoàn cảnh,
đó
chính là cách sinh tồn của y. Bởi vì dù có suy nghĩ nhiều đến mấy thì cũng vô dụng, ngay
đến tiền đồ của chính
mình y còn không thể tự định đoạt được cơ mà.
Hơn nữa
loại kinh nghiệm thất bại như thế này y cũng
đã
có rất
rất nhiều rồi
a.
Nhưng sau khi mọi lo lắng đã dịu xuống, y lại
bắt
đầu vô thức
suy nghĩ vẩn vơ. Nhớ có lần Tề Gia Nghĩa nói với y, khi y mười sáu tuổi, y cũng sẽ như những người khác, đến tuổi thành niên là
có thể thành thân, thậm chí còn có thế
làm cha. Tuy y không hi vọng nhiều lắm vào chuyện đó, nhưng dù thế nào thì y cũng muốn tìm được cách tự nuôi sống chính
bản thân mình.
Huống chi, trong lòng y lại luôn đầy rẫy mơ hồ bất an cùng sợ sệt.
Y còn thua kém người nọ rất nhiều, nhiều lắm. Cho dù có cố sức thế nào đi chăng nữa y cũng không thể thu hẹp khoảng cách ấy lại được.
Bất quá
cảm giác về sự chênh lệch đó chỉ xuất hiện trong lòng y
khi Sở Lam ở cùng với người khác, còn
đâu khi
chỉ có hai người, kỳ thực y không
nhận biết
được, cũng không hề có ý nghĩ muốn đuổi theo bắt kịp hắn.
Mà Tiểu Liễu cũng không có nhiều thời gian để nghĩ ngợi về việc này, chỉ khi Sở Lam quay
lại nhà chínhhai ngày, y mới có thể ngẫm lại. Từ lúc về, Sở Lam ngoại trừ thỉnh thoảng ra ngoài, còn
đâu
hầu hết thời gian hắn đều đứng tại biệt uyển.
***
Sở Lam nhìn Tiểu Liễu luyện chữ, liền muốn dạy y, nhưng tính bá đạo vẫn là
không đổi, đem hết thư sách Tề Gia Nghĩa cấp y quẳng
đi
hết.
“Trước tiên học tên mình đã.”
Tay phải bị Sở Lam nắm lấy,
tim Tiểu Liễu
nhảy loạn
liên hồi, nhưng y vẫn cứ cắn môi, chậm rãi viết một chữ “Liễu” trên giấy.
Kết quả phía sau liền
ầm
ầm
vang
đến tiếng cười của Sở Lam: “Đây là thứ gì vậy, xấu muốn chết!”
Chữ “Liễu” là chữ khó, người mới học sao có thể dễ dàng viết tốt được. Hơn nữa trước đây, Tề Gia Nghĩa luôn luôn kiên trì dạy y, khích lệ y cũng nhiều, cho nên Tiểu Liễu đâu có nghĩ chữ mình xấu xí đến thế.
Sắc mặt y suy sụp, hé môi định nói lại không phát ra âm thanh nào. Y thầm nghĩ, viết đúng là được rồi, còn cần viết đẹp để làm cái gì chứ.
“Tiếp, chúng ta học chữ ‘Sở’ ” Sở Lam nắm tay y viết viết trên trang giấy, ai ngờ vừa mới đi một nét đã bị Tiểu Liễu quẫy vùng ra. Chữ này y cũng biết a!
“Ngươi viết rất xấu, để ta tiếp tục cầm tay dạy ngươi thêm một lúc.” Sở Lam bắt lấy tay Tiểu Liễu.
Tiểu Liễu mặc kệ, cầm bút lông, tự mình viết lấy.
“A, khó coi chết đi được, quả nhiên là do họ Tề kia dạy dỗ. Ta nói cho ngươi biết, sư phụ ta thường nói, dù ta không
biết võ công thì cũng sẽ có thể trở thành một Trạng Nguyên danh tiếng, còn sư huynh ta thì thua kém hơn nhiều, đến học võ
bất quá cũng chỉ
có thể
coi là tàm tạm…”
Mấy lời hắn nói xấu công tử, Tiểu Liễu nghe tai này lại lọt ra tai kia. Y nhớ rõ ràng chữ của công tử vô cùng dễ nhìn, so với
chữ trên mấy
thϊếp tử
đều
giống nhau như đúc cơ mà.
Sở Lam mặc kệ Tiểu Liễu, vẫn cứ tiếp tục nắm tay y viết một chữ “Sở”, đường nét vô cùng cứng cáp viên chuyển, dật thế kì trạng, mãnh liệt phi thường, tuyệt đối không phải là phàm vật.
Thế nhưng nét bút cuồng thảo như vậy lại khiến Tiểu Liễu nhìn không ra. Y liền bạo gan, nho nhỏ cất giọng: “Viết sai rồi! Chữ Sở không phải như thế.”
“Ngươi thì biết cái gì?” Sở Lam giáo huấn nói: “Bút pháp của ta đây là do sinh lực bên ngoài cùng thần vận bên trong dung hòa mà thành, kẻ khác có cầu xin ta còn chẳng viết cho ấy chứ! Chữ ‘Sở’ tại cổng chínhnhà chúng ta cũng là do ta đề bút! Nét chữ họ Tề kia còn lâu mới đạt được tới mức độ kỳ thần như vậy…
Kỳ thực thư pháp của Tề Gia Nghĩa cũng rất hảo, chẳng qua Sở Lam muốn tận hết sức lực bôi xấu hình ảnh Tề Gia Nghĩa trước mặt Tiểu Liễu mà thôi.
Tiểu Liễu nghe Sở Lam một phen nói vậy, tâm nghĩ có lẽ là mình sai rồi, sắc mặt nhất thời phiếm hồng. Thế nhưng quả thực chính bản thân y cũng không rõ a. Cái gì
mà chấm có cốt cách, phẩy có tinh thần, căn bản từ trước đến nay y đều không biết.
Trình diễn không nghỉ một hồi, lại nhìn tiểu hài nhi cúi đầu không nói, Sở Lam mới thả lỏng cơ thể, lên tiếng: “Được rồi được rồi, ngươi trước tiên viết một vài chữ theo lời ta nói.”
Cũng không ngờ Tiểu Liễu mất dần tin tưởng, đối hắn nháo một hồi, sau đó lại
nhất quyết
không chịu nói.
Sở Lam đứng ở phía sau, nhìn thấy bộ dáng giận dỗi vô cùng đáng yêu của y, lập tức trong người dậy lên một cỗ tà hỏa, miệng ngụ tại gáy y phun ra
luồng nhiệt khí, hướng dần lêи đỉиɦ đầu.
Tiểu Liễu lúc này chẳng lẽ còn không biết cái bộ dạng kia của hắn, tâm liền biến đổi, người nọ quả thực
lúc nào cũng
chỉ biết đối y làm mấy chuyện đáng xấu hổ, mà bản thân y thì vô dụng, sau này đừng nói đến việc tìm được một nghề có thể nuôi sống bản thân,
ngay
đến
mấy chữ viết ra có khi
cũng bị người ta
xem thường cười nhạo.
Không hiểu
tại sao trước mặt Sở Lam, Tiểu Liễu
chung quy luôn muốn phô bày ra hết thảy mọi thứ. Bất quá mỗi lần như vậy, Sở Lam cũng đều trêu ghẹo y đến cùng, y có bao nhiêu điểm xấu thì bị hắn moi ra hết. Vậy mà người nọ lại dường như vô cùng yêu thích thu vào mắt những điểm xấu ấy. Trước mặt hắn, y
chẳng có đến nửa điểm bản lĩnh, hơi một chút là
đã yếu đuối nhỏ lệ.
Tiểu Liễu nghĩ đến đó, một giọt nước mắt bất giác rơi xuống, đem chữ “Sở” mà
Sở Lam
viết trên giấy
làm nhoè đi.
Sở Lam quýnh lên, ở phía sau gắt gao kéo kéo Tiểu Liễu, dỗ dành nói: “Ta cam đoan sẽ không nháo nữa, chúng ta hảo hảo học thêm một chút a.”
“Ngươi xem ngươi lợi hại như thế kia cơ mà, rơi một giọt lệ mà cũng
khiến chữ của ta chuyển mình thành một đóa hoa rồi. Hơn nữa hiện giờ nó so với chữ ‘Liễu’ của ngươi ban nãy trông còn xấu hơn rất nhiều a!”(=)))
…
Cứ hảo hảo dỗ dành như thế một hồi, Tiểu Liễu mới để hắn nắm tay tiếp tục luyện chữ. Thế nhưng Sở đại thiếu gia kia từ nhỏ đến lớn quả thực không phải là một người kiên nhẫn. Tuy cố gắng chăm chú dạy bảo, thế nhưng không bao lâu sau, trong đầu hắn đã trào lên suy nghĩ muốn đem tiểu hài nhi ngay lập tức bế đến giường. Bất quá, Tiểu Liễu vừa mới rơi lệ, hắn cũng không dám vội vàng gấp gáp.
Kìm nén chịu đựng thật khổ cực, vì vậy đến ngày thứ hai, hắn liền giao phó một lão đầu sáu mươi tuổi chuyên ghi chép sổ sách đến dạy chữ cho Tiểu Liễu.
Lão phu tử kia học vấn tuy không xuất chúng hơn người nhưng dạy lại rất cẩn thận, Tiểu Liễu tiến bộ cũng nhanh, trong lòng thêm kiên định, khuôn mặt cũng thường xuyên lộ vẻ tươi cười hơn.
Ngoài việc học chữ, Sở Lam còn dạy y luyện võ, kỵ mã. Bất quá Tiểu Liễu thân thể nhược, vốn không có nền tảng ban đầu, ngoại trừ có thể ngồi trên ngựa đi từ từ, còn đâu võ nghệ tuyệt không hề tiến triển.
Rốt cuộc, sau một ngày một đêm kiên trì kỵ mã, Tiểu Liễu bị ngã mặt mũi bầm dập, Sở Lam thương tiếc khôn nguôi, cuối cùng đưa ra kết luận: “Ngươi viết chữ cũng không hẳn xấu lắm, việc luyện võ có lẽ nên quên đi vậy. Có ta ở đây, kẻ khác sẽ không thể khi dễ ngươi.”
Thế nhưng
nếu
ngươi vắng mặt thì sao? Tiểu Liễu tựa đầu vào ngực hắn, rầu rĩ nghĩ.
“Còn bây giờ, làm cơm cho ta a…”
Tiểu Liễu kỳ thực không hiểu, cơm mình nấu chẳng lẽ có thể ngon đến như vậy. Người nọ mỗi ngày đều phái y xuống bếp trong khi đại trù tại biệt uyển vô cùng hảo, đem tài nghệ của y so với người ta thật là mất mặt. Vậy mà chưa đến hai ngày, Sở
Lam đã thẳng tay
cho trù sư đi nấu cơm cho bọn thị vệ, còn hắn ba bữa cơm mỗi ngày đều là giao phó cho Tiểu Liễu.
Tiểu Liễu bắt đầu trở nên bận rộn. Ngoài việc nấu cơm, học chữ, đọc sách, còn phải làm chuyện đó với người kia nữa, chẳng mấy chốc mà vài tháng đã trôi qua.
Cuộc sống như vậy so với trước đây khi ở cùng Tề Gia Nghĩa kỳ thật khác biệt.
Tiểu Liễu chung quy cũng không muốn suy nghĩ nhiều, không biết mình đang tận hết sức lực hay đó chỉ là bản năng. Y cảm thấy như đang bay trên mây, giữa những vầng sáng dạt dào hạnh phúc như ý, nhưng lại vẫn luôn sợ hãi có một ngày y sẽ bị ném trở về đám bùn lầy dơ bẩn.
Chính là, thời gian qua tựa hồ nằm trên mộng, có phúc phận như vậy thì đâu thể cầu xin thêm cái gì nữa. Trước kia trên hoa thuyền, y có muốn cũng không dám nghĩ tới một ngày như thế này a.
Trên giường, Tiểu Liễu ngượng ngùng khó xử không thôi, nhất là sau khi cảm giác được tâm ý của mình. Mỗi ngày trôi qua, y đều mong đợi sao cho ban ngày dài hơn một chút, để ban đêm đừng tới, vì
cứ khi màn đêm phủ xuống là người nọ lại muốn y phải cùng hắn làm cái chuyện xấu xa kia.
Thật may người nọ cũng
không làm chuyện xấu hổ muốn chết đó ngay giữa ban ngày, nếu
không
người khác nhìn thấy thì…
Kỳ thực không phải Sở Lam không muốn làm, chẳng qua vì trong biệt uyển có rất nhiều lão nhân của Sở gia, trước đây luôn hầu hạ mẫu thân hắn, hắn đối với mẫu thân ít nhiều cũng có điểm cố kỵ kiêng dè.
Ngày hôm đó, lão trưởng phòng daỵ chữ cho Tiểu Liễu vui vẻ chạy tới. Thực ra vị lão tiên sinh này rất yêu thích Tiểu Liễu, bởi vì y đem lão từ một tú tài thi rớt trở thành một học vấn gia vô cùng đạo mạo.
“Thiếu đương gia, ta xem nhị công tử có vẻ là ngươi có năng lực quản lý việc sổ sách, ta nên thử dạy y xem sao…”
Sở Lam đang đứng tại đình viện, nhìn Tiểu Liễu trong viện đang mải miết trồng rau, nghe xong lão tiên sinh nói, hắn liền ngẩng đầu nhìn, tâm nghĩ, ngươi hiện mới biết rằng tiểu hài nhi rất hảo ư? Kỳ thực y bản lĩnh rất nhiều.
“Vậy hảo hảo dạy y.”
“Vâng, vâng, ta nhất định sẽ tận tâm tận lực.”
Sau khi lão tiên sinh cáo từ rời đi, Sở Lam tiếp tục
nhìn thân ảnh nho nhỏ đang bận bịu ở khoảnh ruộng
, thầm nghĩ, mới hai tháng nhưng tiểu hài nhi đã cười nhiều hơn, so với khi ở võ lâm đại hội trước đây quả thật khác xa.
Hắn rất thích cùng y ngây ngốc một chỗ, không chỉ đơn giản nằm trên giường hưởng thụ
sự khoái hoạt, mà còn là giờ phút này đây, giữa cảnh xuân ý ấm áp, Sở Lam cảm thấy vô cùng thoải mái dễ chịu, liền nhẹ nhàng kêu lên một tiếng: “Sở Liễu!”
Tiểu Liễu đứng dậy, quay đầu lại nhìn về phía hắn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn bất giác đỏ hồng lên.
“Ta đói bụng.”
Tiểu Liễu lau lau mồ hôi, trong lòng buồn bực, không phải ngươi vừa mới ăn xong sao.
“Ta đói bụng.” Sở Lam nhắc lại.
Tiểu Liễu không thể làm gì khác hơn là đành phải lau
đôi
bàn tay, đi tới hỏi: “Muốn ăn cái gì?”
Tiểu hài nhi thanh âm rất non nớt, thế nhưng lại rất ít nói chuyện, trên giường luôn luôn gắng kiềm chế, tựa hồ y đã như
vậy từ lúc bẩm sinh. Dần dần theo thói quen y
trở nên phục tùng hắn, lúc nào cũng ngoan ngoãn vâng lời, nhất là khi tới chỗ biệt uyển đây, Sở Lam càng cảm thấy y ngay cả một chút chống đối cũng không có, trừ khi thực sự mắc cỡ thì việc gì hắn nói y cũng làm theo.
Cái loại ân cần này cũng là do trời sinh sao?
Vì sao động lòng người như thế mà lũ khách nhân trên hoa thuyền vẫn không cảm thấy vui lòng?
Sở Lam trong lòng chợt loé lên điều gì, nhưng lại không nói rõ ra được.
Thấy hắn nhìn chằm chằm mình một hồi lâu không nói, Tiểu Liễu nhịn không được mà kéo kéo tay áo hắn.
“Ta muốn ăn mì xào.” cùng với ngươi.