Nam nhân bị ngăn cản.
Đệ tử của Tà Đế cung túm được roi ngựa trong tay của nam nhân, ánh mắt của nam nhân bị bịt lại, nháy mắt thân mình đã bị dây thừng buộc chặt, hai chân cũng bị buộc chặt.
Hoàn toàn không động đậy được.
Nam nhân căn bản không kịp mở miệng nói chuyện, miệng đã bị nhét vật gì đó, rất nhanh hắn liền cảm giác được xe ngựa bắt đầu chạy như điên, đệ tử của Tà Đế cung bên cạnh ngăn chặn hắn lộn xộn.
Bởi vì đệ tử của Tà Đế cung, đại bộ phận trước đó là đệ tử của Bạch Vân Quan Thanh Sơn, cho nên phần lớn đều nhận thức nam nhân, cũng không dám thất lễ với nam nhân, chính là đè nặng nam nhân, bởi vì không tiện xưng hô nam nhân là “Tiền chưởng môn”, đành phải tôn xưng nam nhân là Tích gia.
Nam nhân chỉ cảm thấy chóp mũi lạnh, không biết đệ tử Tà Đế cung cho hắn ngửi cái gì, rất nhanh hắn liền hôn mê bất tỉnh………
——————
Thời điểm nam nhân tỉnh lại thì đã ở Tà Đế cung.
Hắn nhớ rõ là đệ tử của Tà Đế cung bắt hắn tới, trong căn phòng hoa lệ này ấm áp dễ chịu, ấm lô trong phòng đỏ rực, nam nhân mới vừa ngồi dậy liền nhìn đến 2 người mặc hắc bào hoa mỹ đang đứng nói chuyện với nhau ở trong phòng.
Ngươi hắc bào tóc đen kia là Mạt Đồng…….
Mà người hắc bào tóc bạc kia là Phật Hàng…….
“Các ngươi bắt ta tới làm cái gì?”. Nam nhân tức giận nhìn bọn họ.
Hai người nhìn đến nam nhân tỉnh rồi thì xoay người đi vào bên giường của nam nhân, Phật Hàng giơ tay kéo chăn cho nam nhân, nam nhân đánh bay tay của y, y nhíu mày, nói với nam nhân là không cho phép nam nhân đi Kỵ Long sơn.
“Ta muốn cứu người”. Nam nhân tức giận tới phát run, hắn hoàn toàn không nghĩ tới hai người này sẽ xuất loại lạn (thối nát) chiêu này, bắt hắn tới Tà Đế cung.
Hơn nữa Mạt Đồng cũng sớm từ trong miệng Phật Hàng biết nam nhân muốn đi tìm thi vương, địa phương nguy hiểm như vậy, nam nhân như thế nào có thể đi, hơn nữa Phật Hàng đúng lúc tìm y, nói chuyện bắt nam nhân tới Tà Đế cung, y cũng cũng hiểu được biện pháp này khả thi, vì thế liền gật đầu đáp ứng.
Bởi vậy mới có sự tình lần này.
Hơn nữa gần đây Mạt Đồng đi quỷ lâm tìm dược liệu cho nam nhân, đồng thời tu vi của chính mình cũng tăng lên không ít.
Nam nhân vốn chấp ý muốn đi Kỵ Long Sơn, nhưng Mạt Đồng không đồng ý, Phật Hàng lại trực tiếp bắt nam nhân tới Tà Đế cung gặp y, nam nhân thực sốt ruột, lại rất khó chịu.
“Ngươi rốt cuộc là ý gì, ngươi không bồi ta đi thì thôi, ngươi còn ngăn cản ta, không phải trà phô của ngươi, ngươi đương nhiên không cần lo lắng, Trương gia lại không liên quan tới ngươi, ngươi đương nhiên có thể bỏ mặc!”. Mấy năm qua lần đầu tiên nam nhân tức giận như vậy, hắn nổi giận đùng đùng trách cứ sở tác sở vi của Phật Hàng, “Ta biết vì sao ngươi không muốn đi, ngươi sợ ta đem mấy thứ đó cho người kia thì người kia sẽ đối phó ngươi!”.
Phật Hàng không phủ nhận.
Nam nhân một chưởng chụp ở trên giường, bàn tay của hắn đều chụp tới phát đau………
Phật Hàng đứng ở một bên mân môi, tựa đầu hướng một bên, căn bản là không nhìn nam nhân đang tức giận, y liền không nói 1 lời đứng ở bên giường, tình tự của nam nhân hoàn toàn không khống chế được.
Nam nhân cũng không biết đệ tử của Tà Đế cung cho hắn ngửi cái gì mà có thể nhanh chóng làm hắn rơi vào hôn mê, mà sau khi tỉnh lại sẽ có dấu hiệu cáu kỉnh nhất thời.
“Vì sao ngươi không nói lời nào, mỗi lần ta nói chính khẩn (nghiêm túc + vội) sự tình với ngươi thì ngươi đều qua loa với ta”. Nam nhân không khống chế được, tình tự của hắn thực bồn chồn, trong lòng bàn tay đau đớn tràn đầy nước, ngón tay hắn bất an xiết chăn đơn dưới thân, “Sao ngươi không nhìn ta?”.
Nam nhân rất không thoải mái. Hắn cảm thấy chính mình càng nói càng bất thường, ngày thường hắn căn bản là sẽ không nói những lời này, nhưng là hiện tại tất cả đều nói ra. Mà Mạt Đồng biết nam nhân có chút cáu kỉnh liền ôm nam nhân, trấn an tình tự của nam nhân.
“Hiện tại ngươi không tỉnh táo, ngô không muốn nói chuyện với ngươi”. Phật Hàng nhíu mày, y giật giật môi, ánh mắt thực trong trẻo nhưng lạnh lùng, “Ngươi nghỉ ngơi trước đi, muộn chút ngô lại tới”. Y mới vừa nói xong thì một cái gối vải liền nện ở trên người y.
Phật Hàng dừng bước chân lại. Bất mãn nhíu mày, y tựa hồ không nghĩ tới nam nhân sẽ lấy cái gối nện y, mà lúc này nam nhân cũng vẻ mặt phẫn nộ nhìn y, nam nhân rất muốn nói xin lỗi, nhưng nam nhân liền không khống chế được biểu tình của chính mình cùng cảm xúc, thậm chí hành vi của mình cũng đều trở nên nóng nảy lên, nam nhân cũng mơ hồ nhận thấy được có thể là di chứng lưu lại khi đệ tử Tà Đế cung cho hắn ngủi thứ kia.
“Ngươi đừng lộn xộn, ngươi cẩn thận Phật Hàng quẳng mất y phục của ngươi”. Mạt Đồng cười mỉm, hôn mặt của nam nhân, hai tay của y từ phía sau của nam nhân, dùng sức bao quanh nam nhân, bắt được hai tay bất an lộn xộn của nam nhân.
Cái trán của nam nhân đẫm mồ hôi.
Phật Hàng nhìn đến hai người ôm cùng một chỗ như vậy thì y cũng không có biểu tình dư thừa, y vừa định đi ra ngoài, nghe được nghe được nam nhân bắt đầu không khống chế được loạn mắng y………
Nam nhân không biết mắng chửi người lắm, nhưng là tới tới lui lui chính là vài câu như vậy, vẫn là vài câu kia tới lui, Mạt Đồng lại vui sướиɠ khi người gặp họa, cũng không ngăn cản, nhưng tiếng mắng của nam nhân thành công cản trở bước chân rời đi của Phật Hàng.
Phật Hàng đi trở lại tới bên giường: “Ngươi nói lại lần nữa xem”.
Nam nhân còn chưa có ngừng lại.
Mạt Đồng giơ tay muốn che miệng của nam nhân lại: “Ngươi không cần lại mắng, chớ lát nữa Phật Hàng không đi thì ta phải ôm ngươi như thế nào”. Y vừa ái muội dán lên người nam nhân nhắc nhở nam nhân, vừa nhẹ vỗ về thân thể của nam nhân, làm cho toàn thân toàn tâm của nam nhân trầm tĩnh lại.
Nhưng nam nhân căn bản là vô pháp thả lỏng.
Trong lòng nam nhân không muốn mắng Phật Hàng, nhưng miệng lại không khống chế được: “Ngươi ích kỷ như vậy, ngươi bất quá muốn ta ngủ cùng ngươi mà thôi, ngươi căn bản là không xem ta là người”.
Mạt Đồng kìm nén tiếng cười, y không nghĩ tới nam nhân nói tới quá mức như vậy, y liếc mắt nhìn Phật Hàng một cái, phát hiện sắc mặt Phật Hàng trở nên có chút âm trầm, tiếp theo liền cảm giác nam nhân bắt đầu phát lực loạn động, chăn đều bị đá tới bên giường, y phục của nam nhân cũng bị vò tới dị thường hỗn độn, hơi thở nam nhân thực hỗn loạn, liền ngay cả ánh mắt cũng dần dần trở nên thống khổ lại mê ly……..
Nam nhân thật là khó chịu.
Giống như ngay cả máu cũng không ngừng xao động……….
Phật Hàng giơ tay ổn định bả vai của nam nhân: “Ngươi bình tĩnh”. Dung nhan tuấn mỹ của y liền gần trong gang tấc, thời điểm y nói chuyện thì hơi thở dần dần đã ươn ướt môi của nam nhân.
Nam nhân căn bản là không thể bình tĩnh, thân thể cũng dần dần trở nên nóng lên.
“Ngươi làm gì không cho ta đi, ta muốn đi muốn đi Kỵ Long Sơn………”. Nam nhân bất an lộn xộn, bởi vì Mạt Đồng gắt gao ôm hắn nên làm cho hắn đổ một thân mồ hôi.
Phật Hàng nhìn đến nam nhân đôi mắt ướŧ áŧ theo dõi y, hơn nữa hơi thở miệng nam nhân phun ra khá nóng, khá liêu nhân, vạt áo nam nhân lỏng lẻo, thân thể đều bại lộ ra ngoài……..
Da thịt màu mật ong kia……..
Trong ngực phập phồng……..
Hô hấp cùng hơi thở nặng nề kia…….
“Chờ ngươi tỉnh táo lại nói chuyện cùng ngô”. Ánh mắt của Phật Hàng thong thả dừng lại ở trên mặt của nam nhân, nam nhân đột nhiên cảm thấy có chút lạnh, nhưng thân thể lập tức trở nên càng thêm nóng rực.
Thật giống như………Bị cái ánh mắt kia đâm vào bình thường, thiếu đốt sạch toàn bộ lý trí nam nhân…….
Nam nhân không tỉnh táo.
Hoàn toàn cực kỳ không tỉnh táo, dung nhan tuấn mỹ của Phật Hàng lúc ẩn lúc hiện ở trước mặt hắn, Mạt Đồng lại ghé vào lỗ tai hắn thì thầm, còn khẽ cắn cổ hắn, kɧoáı ©ảʍ bị chạm tới thắt lưng kia khiến cho nam nhân nhiệt huyết sôi trào.
“Ta thật là khó chịu”. Nam nhân giơ tay túm tóc của Mạt Đồng, còn giơ chân đá ngực của Phật Hàng, xúc cảm cuồng loạn kia làm cho hắn dần dần nghẹn ngào lên, ánh mắt của nam nhân xao động nhộn nhạo gợn sóng.
Nam nhân bị đưa tới trong tĩnh trì (cái hồ tĩnh lặng) phía sau núi, nước nơi này là nước rét lạnh, cực kỳ lạnh lẻo.
Mạt Đồng cùng Phật Hàng hợp lực lột sạch nam nhân rồi ném xuống hồ, nam nhân lạnh tới run lên, k gào cũng gào không được,kêu cũng không kêu được, nam nhân nghĩ muốn leo lên bờ.
Nhưng Phật Hàng lại cởi y sam, xuống nước.
“Ngươi đừng lại đây”. Nam nhân cảnh giác nhìn Phật Hàng.
Nhưng giây tiếp theo liền cảm giác được Phật Hàng nhích lại gần, nam nhân lạnh tới phát run, thanh âm trở nên càng ngày càng nhỏ, khi đầu ngón tay nóng hổi của Phật Hàng chạm vào làn da của nam nhân thì cả người nam nhân đều mềm nhũn, chìm xuống nước.
Lúc này Mạt Đồng không biết đã xuống nước lúc nào, cả thân thể đều dán lên lưng của hắn, lúc này mới làm cho nam nhân dễ chịu một chút, lông mi của hắn đều nhanh giá lạnh kết sương, trong miệng nam nhân thở ra nhiệt khí, ướŧ áŧ gò má của chính mình, gió lạnh thổi cả người hắn lạnh như băng………
Cả người nam nhân bị kẹp ở giữa.
Thân thể ấm áp của 2 người sưởi ấm cho hắn, nội tâm bạo loạn của hắn bị cỗ hàn khí này dần dần xua tan, đôi mắt của nam nhân dần dần trở nên trong trẻo, Phật Hàng cúi đầu chôn ở ngực của hắn, vừa khẽ mυ'ŧ ngực trái mẫn cảm của hắn, vừa lấy ngón tay chơi đùa điểm mẫn cảm của hắn, Phật Hàng khiến hắn 1 chân vòng quanh trên lưng của Phật Hàng………
Nam nhân run rẩy đôi môi cúi đầu, nhìn đến đầu lưỡi ướt mềm của Phật Hàng đang qua lại liếʍ lộng mẫn cảm trước ngực của hắn, cả người hắn đều mềm nhũn, bởi vì Phật Hàng tựa hồ cảm giác được hắn nhìn chăm chú nên ngước mắt nhìn hắn mấy lần.
Ánh mắt của Phật Hàng rất có lực sát thương, nam nhân không tự chủ được mà trốn tránh, nam nhân nghiêng đầu, đúng lúc nghênh đón đôi môi của Mạt Đồng, đột kích nóng ướt bị hôn tới không hít thở được.
Từ trước đến nay Mạt Đồng hôn đều là bá đạo như vậy, không cho phép nam nhân né tránh, 1 tay y nắm cằm của nam nhân, cố định đầu của nam nhân, làm cho nam nhân chỉ có thể hé miệng, nghênh đón tiến công của y……..
Nam nhân cảm giác được đầu lưỡi ướŧ áŧ kia hôn trước ngực hắn, từ liếʍ tới cọ sát, lại tới đôi môi bao vây thật sâu nhũ đầu của hắn, nhũ đầu khác trước ngực hắn bị Phật Hàng nhéo ở đầu ngón tay, thê mỹ xoa nắn……….
Hơn nữa nụ hôn nhiệt tình này của Mạt Đồng làm cho nam nhân mất đi năng lực chống cự, đầu lưỡi của nam nhân bị quấn quanh, y không kịp nuốt nước miếng nên nó tràn ra, ánh mắt của nam nhân từ tỉnh táo lần thứ hai rơi vào mê ly.
Đừng.
Đừng như vậy.
Nam nhân không thể ở lại Tà Đế cung.
Nam nhân phải đi Kỵ Long Sơn gϊếŧ thi vương, còn phải cứu những công nhân của hắn, hắn không biết vì sao Phật Hàng phải đối nghịch cùng hắn, vì sao nơi chốn phản đối hắn, liền ngay cả Mạt Đồng cũng như vậy……..
“Thực đáng ghét, rõ ràng có thể chỉ có hai người chúng ta, hết lần này tới lần khác Phật Hàng lại xuất hiện”. Mạt Đồng bất mãn cắn cắn đôi môi ửng đỏ của nam nhân, nhân cơ hội nam nhân với vừa thở dốc xong thì y lại hôn nam nhân, biết nam nhân lo lắng sự tình công nhân nên y thấp giọng nói một câu: “Phật Hàng đã phái môn hạ đệ tử thay ngươi đi tìm thi khối”.
Kỳ thật việc này nam nhân không cần quan tâm, cũng không cần lại lo lắng.
Nam nhân sửng sốt.
Tuy rằng nam nhân bị Mạt Đồng hôn nhưng ánh mắt của hắn lại rơi ở trên dung nhan tuấn mỹ thong dong của Phật Hàng, đôi môi của Phật Hàng rời khỏi trước ngực hắn, để sát tới trước mặt hắn.
Nam nhân muốn hỏi có đúng không? Phật Hàng thật sự sai môn hạ đệ tử giúp hắn đi tìm thi khối, gϊếŧ thi vương?
Phật Hàng đọc hiểu được ánh mắt của nam nhân, chính là nhẹ nhàng gật gật đầu: “Như thế nào? Như vậy ngươi còn không vừa lòng?”. Vài ngày trước y trở về Tà Đế cung thương lượng cùng Mạt Đồng, an bài chuyện này.
Ánh mắt của nam nhân đang lay động, suy nghĩ của hắn lập tức đại loạn, hắn hoàn toàn không rõ ý tưởng của Phật Hàng, hắn cũng không biết Phật Hàng đã sớm kế hoạch tốt hết thảy.
“Chúng ta sẽ cùng nhau bảo hộ ngươi”. Phật Hàng nhè nhẹ hôn khóe miệng của nam nhân một chút, đây xem như y thỏa hiệp, y nguyện ý cùng Mạt Đồng cùng nhau bảo hộ nam nhân.
Mạt Đồng vốn định độc chiếm nam nhân, bất quá phát hiện thật sự có chút khó khăn, Phật Hàng đi rồi, lại tới thêm Cửu Hoàng, thậm chí còn có 1 cái Xích Luyện thường xuyên tìm đến nam nhân.
Mạt Đồng không muốn thua bọn họ, liền cùng Phật Hàng cùng nhau có được nam nhân.
Huống chi gần đây tà khí của Hoành Đỉnh càng ngày càng mạnh, rất nhanh Tà Hoàng sẽ hiện thế, đây là cơ hội thật là tốt để Mạt Đồng phản kích, tới lúc đó Tà Đế cung sẽ trở nên càng thêm cường đại. Y lien thủ cùng với Phật Hàng.
Cửu Hoàng gì chứ.
Xích Luyện gì chứ.
Nham Vân gì chứ, đương nhiên cũng không đáng nói tới………
Nước của hàn trì này còn lạnh hơn so với băng thiên tuyết địa, đây là địa phương Phật Hàng ngày thường luyện công, bốn phía cũng không có người ở, bờ ao xây bằng bạch ngọc này bị băng tuyết bao vây, trong nước hàn khí bức người thấu xương………
Mà lúc này nam nhân thấy rõ ngón tay của Phật Hàng thong thả xâm chiếm thân thể hắn, ngón tay Phật Hàng nhẹ nhàng trượt, hơn nữa tại đây trong nước ao lạnh như băng có 2 vật cứng nóng như lửa để ở giữa hai chân hắn.
Tâm của nam nhân đều run rẩy……..
Bọn họ nghĩ muốn……….
Nam nhân có chút xấu hổ với suy nghĩ tiếp theo của mình, sự thật xảy ra trước mắt, loại tình huống này còn làm cái gì khác nữa chứ, suy nghĩ trong đầu của hắn trở nên càng ngày càng hỗn loạn, hắn chỉ cảm thấy động dẫn của ngón tay kia càng ngày càng mãnh liệt.
Ánh mắt của nam nhân quay lại trên người của Phật Hàng.
Phật Hàng đang bí hiểm nhìn chăm chú vào nam nhân, hắn thậm chí từ trong mắt của Phật Hàng nhìn đến tất cả đều là bình tĩnh, chỉ nghe tới Phật Hàng hỏi hắn: “Thoải mái sao không?”. Thanh âm kia cực kỳ bình thản.
Chính là ngón tay thon dài kia của Phật Hàng mang theo xúc cảm cùng xúc cảm mãnh liệt của nam nhân, hình thành đối lập mãnh liệt cùng biểu tình của nam nhân, càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ nam nhân, nam nhân bị 1 chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ kia khiến cho rêи ɾỉ ra tiếng.
Nam nhân không có trả lời Phật Hàng, hắn cảm giác được ngón tay của Phật Hàng càng thêm xâm nhập. Mà hai tay của Mạt Đồng lại là xuyên qua dưới nách của hắn, hai tay gắt gao cầm thứ cực nóng mẫn cảm sớm đã có phản ứng mãnh liệt giữa hai chân của hắn…….
“Ngươi cảm thấy ngô chính là muốn ngủ cùng ngươi thôi sao?”. Phật Hàng cúi đầu, rút ngón tay ra, đem thứ nóng rực sớm vận sức chờ phát động đỉnh vào thân thể nóng ướt của nam nhân.
“Ân”. Nam nhân nín thở chậm rãi gật đầu.
“Ngô chính là không chỉ ngủ đơn thuần đâu”. Phật Hàng cúi đầu chế trụ môi của nam nhân, môi của nam nhân có chút run rẩy, bởi vì hàn khí của nước ao rất lạnh, nhưng thân thể của y sưởi ấm nam nhân.
Nam nhân thấp giọng nói một câu: “Ngươi cưỡng từ đoạt lí (= già mồm át lẽ phải)”.
“Ngươi muốn thứ gì thì ngô đều có thể cho ngươi, chính là ngươi làm nhiều chuyện như vậy vì người khác thì ngô cảm thấy không đáng”. Phật Hàng ôm nam nhân, làm cho nam nhân bám ở trên người y.
Phật Hàng ôm nam nhân, dán tại bên tai nam nhân cười khẽ: “Có phải hay không thực cảm động……..”. Y hôn hai má của nam nhân, hai má của nam nhân dần dần biến nóng phát nóng.
“……..”
“Vậy lấy thân báo đáp, được không?”. Môi của Phật Hàng dán tại bên môi hơi thở nóng bỏng của nam nhân, vươn đầu lưỡi làm dịu đôi môi cho nam nhân, “Một đổi một, thực công bằng”.
Phật Hàng là chỉ trước kia chính mình hứa hẹn với nam nhân.
Lần này ngược lại mà thôi.
Nam nhân đương nhiên hiểu được ý tứ của Phật Hàng, cũng không hảo lắc đầu, lại càng không hảo gật đầu, hắn chỉ có thể làm bộ như không có nghe thấy, bởi vì Mạt Đồng áp lại đây ôm lưng của hắn……….
“Tích thúc, ngươi bất công nga”. Mạt Đồng sáp lại đây, 1 tay y nắm cằm của nam nhân, làm cho nam nhân cúi nghiêng đầu qua đây, Phật Hàng không có hôn lên môi của nam nhân, thuận thế hôn lên sườn mặt của nam nhân.
“Ta không có”. Thanh âm bình tĩnh của nam nhân bị Mạt Đồng lấp kín tại giữa môi, địa phương nóng rực giữa hai chân hắn bị Mạt Đồng làm bắn ra 1 lần, hắn thở hổn hển……..
Lại bị Mạt Đồng hôn tới càng nhanh………
Tâm nam nhân loạn thật sự. Hắn nên đối mặt hai người kia như thế nào? Lại nên giải cứu những công nhân này như thế nào? Phải đền đáp Phật hàng sao? Phải đáp ứng Phật Hàng cùng Mạt Đồng cùng nhau bảo hộ hắn? Lại nên dùng loại thái độ nào giúp hắn đối mặt Phật Hàng cùng Cửu Hoàng?
Hắn nên làm cái gì bây giờ………..
Hắn thật sự đều cảm thấy chính mình thật hỗn loạn……….