Yêu Ma Đạo

Chương 250

Trước đại môn (cửa lớn) của Đào phủ.

Bông tuyết như lông ngỗng nhẹ nhàng bay lả tả, nam nhân lâm nguy (đối mặt với hiểm nguy) không sợ hãi, đứng ở bên cạnh Phật Hàng, Phật Hàng đứng ở trước cửa cẩn thận quan sát Phật thủ vệ, nam nhân cũng biết trên cửa này có phong ấn, nếu muốn đi vào thì phải phá phong ấn trước.

Phật thủ vệ trên cửa kia có vẻ thực yêu dị, Phật ấn liên tiếp quay chung quanh thân Phật kia, nam nhân từ từ tiến lên mấy bước, Phật thủ vệ trên cửa kia lóe ra một đạo quang mang màu đỏ sậm, tượng Phật trên cửa kia bước ra, đứng sờ sờ tại đằng trước Đào phủ.

Phật thủ vệ kia thanh tú, chân mày lộ ra yêu khí nồng đậm, yêu nghiệt này 1 thân trường bào màu đen, Phật ấn đen như mực quấn quanh trên y phục, tay y làm Phật tế, lạnh lùng nhìn chằm chằm hai người ngoài cửa.

Yêu Phật……..

Yêu khí của loại địa phương này lại đều đồng hóa tượng Phật vốn là chính đạo thành Yêu Phật, nam nhân cảm giác được lưng phát lạnh, nhưng vẫn bất động thanh sắc (tỉnh bơ) như cũ nhìn yêu Phật kia.

“Chúng ta muốn gặp Đào công tử”. Nam nhân lễ độ mở miệng cầu kiến.

“Hai vị thí chủ mời quay về, công tử bất kiến (ko gặp) khách”. Yêu Phật chậm rãi thi lễ, nhưng thần thái lại lạnh như băng, quanh thân tản ra hắc diễm (lửa đen)đen như mực.

Đào phủ ở trong mắt của Phật Hàng khác với phồn hoa thịnh cảnh trong mắt của nam nhân, y nhìn thấy chính là đại trạch bỏ hoang, tường viện hoang tàn, cùng môn biển cong vẹo, trên mặt đất nơi nơi đều là cỏ dại mọc lung tung, thực hổn độn, thực hoang phế, dưới mái hiên đều giăng rất nhiều mạng nhện, hoàn toàn chính là một đống quỷ trạch hoang phế nhiều năm.

Hơn nữa quan trọng nhất là u minh chi khí (khí âm u) của lục diễm (lửa xanh)bao phủ cả Đào phủ.

“Hôm nay ngươi cho hay không cho thì bọn ngô đều phải đi vào”. Trong mắt của Phật hàng vẫn là bình tĩnh trước sau như một, khuôn mặt tuấn mỹ của y không có biểu tình, khiến người không thể phỏng đoán được ý tưởng của y, mạt quang mang trong trẻo nhưng lạnh lùng nơi đáy mắt chìm sâu trong đáy mắt y, “Ngươi cho cũng thế, không cho cũng phải cho, ngô không có nhiều kiên nhẫn”. Thanh âm y bằng phẳng, vô cùng trấn định.

Nam nhân vẫn cảm thấy nên hảo hảo nói chuyện, hắn nói bổ sung: “Chúng ta chính là muốn gặp Đào công tử mà thôi, phiền ngươi thông truyền một tiếng”.

“Thí chủ, tại hạ chỉ phụ trách thủ vệ, nếu các ngươi muốn xông vào Đào phủ thì trước hết phải qua ải của ta”. Trường đao trên lưng Yêu Phật kia tản ra quang mang trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Nam nhân không nói chuyện.

Mạng người quan trọng, không xông vào cũng phải xông.

“Vậy ngô liền không thể không xông vào rồi”. Phật Hàng nhanh chóng lật bàn tay, pháp trượng màu bạc tinh mỹ kia xuất hiện ở trong tay y, quang hoa nguyệt hoàn (vòng) xoay quanh thân trượng của pháp trượng kia.

Yêu Phật kia để trường đao trên mặt đất, thân đao tản ra khí diễm màu đen, nam nhân thấy thế cũng không thể không lùi tới một bên, bốn phía hết thảy giống như đều yên lặng, chỉ có bông tuyết kia nhẹ nhàng bay càng bay càng nhiều.

“Thí chủ, quy củ của Đào phủ, chỉ qua ba chiêu, nếu trong ba chiêu, ngươi thắng liền cho ngươi đi vào”. Yêu Phật kia trước tiên là nói về quy củ, nói vậy yêu nghiệt của Đào phủ sớm biết gần đây sẽ có người tới phiền toái.

Yêu Phật kia vung trường đao lên, một đạo quang ảnh vọt lại đây, Phật Hàng chỉ nhẹ bay qua một bên, liền phát ra công kích, pháp trượng kia ở trong tay Phật Hàng vung cực nhanh, chém ra khí diễm sắc bén, kích tới mặt đất đều bị nứt ra, quang mang chói mắt kia va chạm cùng hắc diễm kia, bắn ra sát khí nguy hiểm, thân pháp của Phật Hàng dị thường cấp tốc, căn bản không thấy rõ bước chân dưới chân Phật Hàng, nam nhâm hoa cả mắt chỉ thấy linh quang chợt lóe, linh khí kia cắt qua không khí, quang mang cường liệt lóe lên như bọt nước.

Thân hình Phật Hàng nhập thần (kỳ diệu, tinh vi) bỗng nhiên ẩn đi.

Trong chớp mắt Phật Hàng liền xuất hiện tại trước mặt yêu Phật, ngón tay thon dài của Phật Hàng để trên Phật trượng, hào quang xoay vòng quanh thân Phật trượng, pháp trượng trong tay hắn của Phật Hàng đã để tại ấn đường của yêu Phật……..

Mà trường đao trong tay yêu Phật kia sớm cắm ở trên đại môn của Đào phủ, hoàn toàn phá vỡ phong ấn trên cửa……..

Một đạo quang mang màu đỏ sậm lóe lên, yêu Phật kia nháy mắt tan biến, đại môn của Đào phủ cũng bị âm phong chậm rãi thổi mở ra, cửa gỗ nạng nề kia phát ra tiếng kẽo kẹt trầm đυ.c, nghe lại thập phần chói tai.

Phật trượng trong tay của Phật Hàng sớm biến mất, y quay đầu lại nhìn về phía nam nhân, có chút mất hứng: “Đi theo ngô, nơi đây không nên ở lâu”. Việc này vốn không liên quan tới y, nhưng nếu nam nhân tới đay thì y khẳng định sẽ đi theo nam nhân, y lại không thể nói với nam nhân là bên trong rất nguy hiểm không nên đi, mặc kệ những người đã chết kia đi.

Bởi vì nam nhân khẳng định không đồng ý.

Nam nhân không nói chuyện, hắn cũng biết bên trong rất nguy hiểm, hắn đi theo Phật Hàng đi vào Đào trang, địa phương này nơi nơi tràn đầy hoa lá, đèn ***g dưới mái hiên đỏ tới quỷ dị.

Nam nhân mới đi chưa được mấy bước, liền đá phải một cái gậy trúc, trên gậy trúc kia viết mấy chữ: Mao Sơn đạo sĩ.

“Hình như trước đó đã có người tới nơi này”. Nam nhân nhìn nhìn vật phẩm trên mặt đất, có gậy trúc, có hồ lô, còn có 1 đám đồng tiền chế thành đoản kiếm trừ tà, bên cạnh còn có chút vết máu.

Nam nhân nhặt đoản kiếm trừ tà trên mặt đất lên, cầm ở trong tay định bụng dùng nó phòng thân, tuy rằng hắn không có linh khí, nhưng hắn vẫn đều dùng được kiếm chiêu……..

Phật Hàng nắm cái tay cầm kiếm của nam nhân, y giật giật môi, tựa hồ niệm tụng vài câu chú văn, nam nhân lập tức liền cảm giác được có cổ linh khí chảy vào lòng bàn tay của hắn.

Phật Hàng nhìn thấy nam nhân nghi hoặc nhìn y thì y buông lỏng tay của nam nhân ra: “Khai phong cho đoản kiếm trừ tà, nếu gặp phải phiền toái thì cũng không tới mức cầm đồng tiền chém yêu nghiệt”. Ánh mắt của y đảo qua thần thái gương mặt ôn hòa của nam nhân, nam nhân đang mục quang (ánh mắt)trầm ổn trầm ổn bình tĩnh nhìn y.

Thời điểm nam nhân cười cũng thực ôn hòa, trong đôi mắt bình tĩnh của hắn hàm chứa tiếu ý, chính là cầm một thanh kiếm đồng tiền tản ra quang hoa nhàn nhạt kia, nói lời cảm tạ với Phật Hàng: “Đa tạ”.

“Không cần cảm ơn”. Phật Hàng nhìn nam nhân, giơ tay ôm thắt lưng của nam nhân, nam nhân lập tức liền nghiêng đầu nhìn y, y lại sáp tới dán tại bên tai của nam nhân mà thấp giọng đáp lại nam nhân: “Ngươi, ngô, giữa chúng ta không cần khách khí”. Tay y chậm rãi trượt về hướng mông củ nam nhân…….

Nam nhân cũng không phản kháng, nhưng cảm giác được Phật Hàng nhẹ nhàng kéo hắn đi 1 chút, cả người hắn đều dán lên Phật Hàng, 2 người nam nhân cao lớn dán tại cùng nhau, hắn thực thản nhiên nhìn Phật Hàng.

“Loại thời điểm này thì ngươi nên nghiêm túc chút, chúng ta cũng không phải tới chơi đùa”. Nam nhân nhắc nhở Phật Hàng, hắn chuẩn bị giơ tay ngăn lại cái tay kia của Phật Hàng đang xoa mông của hắn.

Đôi môi của Phật Hàng vững vàng dán lên đôi môi đang muốn nói chuyện của nam nhân.

Một tay của nam nhân bị Phật Hàng nắm, 1 tay cầm kiếm nên cũng vô pháp chống cự………

Hơn nữa bọn họ cũng không thể phát ra động tĩnh quá lớn, bởi vì nam nhân cảm giác được bốn phía trong vườn hoa này, này, tựa hồ giống như con người, đang phập phồng hô hấp……..

Nam nhân lập tức thở nhẹ lại, tùy ý đầu lưỡi của Phật Hàng đẩy vào trong miệng của hắn, khẽ mυ'ŧ đôi môi ấm áp của hắn………

Hai tay của Phật hàng vói vào trong y bào của nam nhân, vén y phục của nam nhân lên, nhẹ vỗ về da thịt mềm dẻo của nam nhân, làn da của nam nhân thực nhẵn, làn da ấm áp kia làm cho hai tay hơi lạnh của y không muốn rời đi, bởi vì bên ngoài hạ tuyết, tay của y có vẻ có chút lạnh, nhưng rất nhanh y cảm thụ được thân thể ấm áp của nam nhân.

Đầu lưỡi của Phật Hàng khiêu mở đôi môi của nam nhân ra, hôn nhẹ đôi môi của nam nhân, khuấy đảo đầu lưỡi ẩm ướt ềm mại kia, hai tay của y không ngừng sờ soạng trên người của nam nhân……..

Nam nhân bị Phật Hàng mò tới chân nhũn, hắn cảm giác được hơi thở của Phật Hàng nặng hơn, hắn liền bắt đầu trở nên có chút lảng tránh, hắn cũng không muốn bị Phật Hàng ôm tại loại địa phương này.

“Nhất thời hứng khởi” này của Phật Hàng lại làm cho nam nhân thực bất đắc dĩ, nhưng hắn không có kháng cự, ít nhất Phật Hàng không có làm đau hắn, kiếm trong tay của hắn tản ra quang mang trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Nam nhân không biết vì sao lúc này Phật Hàng đột nhiên hôn hắn, muốn hôn cũng không nên ở lúc này chứ, nhưng hắn nhưng không có hành động thiếu suy nghĩ, hắn chính là tùy ý Phật Hàng hôn………

Giũa môi của 2 người phát ra tiếng hôn môi ái muội, làm cho nam nhân có chút ngượng ngùng, nhưng hắn cũng không đẩy Phật Hàng ra, hai tay của Phật Hàng đang ôm lưng của hắn, chậm rãi sờ soạng xuống dưới, nhẹ vỗ về bên hông mẫn cảm của hắn.

Nam nhân nhìn chằm chằm sườn mặt không hề có tỳ vết nào của Phật Hàng, trong lòng thực nghi hoặc, nhưng lại không hỏi ra khỏi miệng được, hắn chỉ cảm thấy động tác trên tay của Phật Hàng không nhanh không chậm, cho tới khi tay của Phật Hàng nghĩ muốn trượt vào trong khố tử của hắn……

Nam nhân “ân” 2 tiếng, tỏ vẻ “không được”.

Tay của Phật Hàng lại trượt về hướng sau thắt lưng của nam nhân.

Phật Hàng hôn nam nhân.

Hơi thở giữa môi của 2 người nóng ướt như vậy……….

Trên lông mi dài mà cong vυ't của Phật Hàng có chút giọt sương, điểm xuyết đôi mắt nâu của y, lúc này y ít đi vài phần ngạo khí, nhưng y vẫn cố ý hôn nam nhân, không cho nam nhân có chút né tránh.

Hết thảy sở hữu của nam nhân đều bị Phật Hàng nhấm nháp tỉ mỉ, thật giống như là ăn thuốc bổ, Phật hàng nhấm nháp từng chút 1, cảm giác được đầu lưỡi của nam nhân chống lại y, tựa hồ đang kháng cự.

Phật Hàng dành ra một bàn tay chế trụ cằm của nam nhân, làm cho nam nhân không thể khép kín đôi môi, y phủ lên môi của nam nhân, nghiêng đầu, nhíu mày, tinh mâu (mắt sáng như sao) cho nam nhân một cái hôn sâu.

Từ thời điểm Phật Hàng bước vào nơi này thì y liền thấy được thứ mà nam nhân không có lưu ý tới, nơi này ngoại trừ y cùng với nam nhân ra, tựa hồ có thứ kỳ quái lại nguy hiểm ở phụ cận, ánh mắt của y lướt qua đầu vai của nam nhân, nhìn về phía sau của nam nhân……..

Nơi đó.

Nơi đó có yêu quái……..

Không. Phải nói là quái vật…….

Phật Hàng chớp chớp mắt, y tiếp tục hôn nam nhân.

Kỳ thật thời điểm Phật Hàng vừa mới tiến vào Đào phủ liền nhìn thấy quái vật kia, vì không kinh động quái vật kia, tầm mắt của y chậm rãi dời đi, làm bộ không nhìn thấy quái vật kia.

“Làm chính sự”. Nam nhân ngắn gọn nhắc nhở Phật Hàng, bởi vì hắn bị Phật Hàng hôn, cho nên thời điểm hắn nói chuyện thì hàm hàm hồ hồ, nghe không rõ lắm.

“Được”. Phật Hàng vừa hôn vừa đáp lại nam nhân một tiếng.

Sau đó Phật Hàng không có ngừng hôn, cũng không có buông nam nhân ra, ngược lại y còn dần dần hôn sâu hơn.

Y chẳng những không làm chính sự, còn bắt đầu động thủ gióng trống khua chiêng cởi y bào trên thân nam nhân……..