Tiền Thế Kim Sinh Chi Thái Tử Phi

Chương 4: Cung yến. diễn kịch

Trở về phủ, lúc đi ngang qua chòi nghỉ mát cạnh ao sen, một giọng nói gọi cậu lại: “Doãn công tử!”

Mạch Sương nhìn sang, thấy Thái tử Mục Cẩm và Viên Ngọc Chi đang cùng ngồi trong đó.

Viên Ngọc Chi đứng dậy, từ từ đi ra, nói: “Ta có mang chút bánh ngọt đến đây, Doãn công tử muốn nếm thử không?”

Mạch Sương từ chối: “Đa tạ ý tốt của Viên cô nương, ta xin nhận trong lòng.”

“Doãn công tử đâu cần khách khí như vậy, sớm muộn gì chúng ta cũng thành người một nhà mà.”

Mục Cẩm ngồi trong chòi nghỉ mát lên tiếng: “Ngọc Chi, hắn không cảm kích thì thôi.”

Viên Ngọc Chi mỉm cười nói với Mục Cẩm: “Doãn công tử chỉ là hơi xa cách thôi, sao lại không cảm kích.” Nói quay đầu về phía Mạch Sương. “Cha ta và Mục Cẩm ca ca đã bàn bạc xong rồi, mùng tám tháng sau sẽ để ta gả vào phủ Thái tử, sau này còn phải gọi ngươi là Doãn ca ca, nên đừng quá xa cách với ta.”

Tuy lời nói có vẻ vô cùng thân thiện, nhưng cũng ẩn chứa một con dao nhỏ. Sắc mặt Mạch Sương bình tĩnh, nói: “Đến khi Viên cô nương vào cửa, sẽ là người một nhà, sao lại xa cách.”

“Vậy thì ta yên tâm rồi.”

Mạch Sương nói tiếp: “Còn có chút việc, xin phép đi trước.”

“Không làm phiền Doãn công tử nữa, đi thong thả.”

Lúc gần đi, khóe mắt nhìn thoáng qua Mục Cẩm ngồi trong chòi nghỉ mát. Có vẻ tâm tình hắn rất tốt, bên môi luôn có nét cười.

Đi được xa rồi, Đông Linh ở phía sau bước vội mấy bước để đến cạnh Mạch Sương, vẻ mặt bất mãn: “Công tử, Thái tử điện hạ thật quá đáng, mới cưới cậu về chưa được hai tháng mà đã muốn nạp trắc phi. Sau này làm Hoàng đế, e là hậu cung không chỉ có ba nghìn đâu.”

“Đừng nói nhiều, cẩn thận rước họa vào mình.” Mạch Sương nói.

Đông Linh nhìn quanh bốn phía, tin chắc không ai nghe lén, nói tiếp: “Em chỉ buồn bực thay công tử thôi.”

“Có gì phải buồn bực, cuộc hôn nhân giữa ta và hắn vốn là hoang đường, không quấy rầy nhau như hiện giờ không phải rất tốt sao.”

“Nhưng mà…” Đông Linh mím môi, đi theo Mạch Sương vào phòng, Mạch Sương ngồi xuống ghế, rót một chén trà cho mình. Đông Linh nhìn cậu, hỏi: “Công tử không hy vọng Thái tử điện hạ có thể đối tốt với cậu hơn sao?”

Động tác uống trà của Mạch Sương hơi dừng lại, một lúc lâu sau mới nói: “Thứ gì vốn là của mình tất sẽ có, thứ gì không phải của mình thì đừng cưỡng cầu.”

Lúc này, lão quản gia Trần bá đứng ngoài cửa, cung kính cúi người vấn an: “Lão nô thỉnh an Thái tử phi.”

Mạch Sương đặt chén trà xuống nhìn hắn: “Trần bá có chuyện cứ vào phòng nói.”

Trần bá đi vào, đứng ở một bên cúi người nói: “Vừa nãy người trong cung đến đây, Thái tử phi không ở trong phủ nên dặn lão nô truyền lời thay. Tối nay Hoàng thượng tổ chức yến tiệc trong cung, các Hoàng tử Hoàng phi trong kinh đều phải tham dự.”

“Ừ, ta biết rồi.”

“Đây là lần đầu tiên Thái tử phi và Thái tử cùng dự tiệc, trong cung có nhiều quy củ, Thái tử điện hạ đã đặc biệt mời ma ma từ trong cung đến. Khi nào Thái tử phi rảnh rỗi, lão nô sẽ cho ma ma đến.”

Tuy Mạch Sương đã được học cung quy từ trước, nhưng Thái tử đã đặc biệt mời người ta đến đây, cũng không thể để người ta đi một chuyến uổng công, bèn nói: “Sau bữa trưa ta rảnh rỗi, làm phiền Trần bá.”

“Vậy sau bữa trưa lão nô sẽ cho ma ma đến.”

Sau bữa trưa, ma ma được mời từ trong cung ra đến dạy một số quy củ, Mạch Sương đều ghi nhớ từng thứ một. Đến giờ thân thì có nha hoàn tới, mang một bộ quần áo, thay quần áo chải đầu tóc cho Mạch Sương.

Trong cung yến, ngôn từ cử chỉ đều quan trọng, ăn mặc cũng không thể qua loa.

Vì Thái tử phi là nam tử, nên tú nương của phủ Thái tử đã làm quần áo riêng biệt cho Thái tử phi, tương tự như trang phục của Thái tử, chỉ là màu sắc nhạt hơn, hoa văn kỳ lân trên quần áo thì đổi thành khổng tước.

Mạch Sương mặc bộ quần áo mà tú nương đặc chế, ngọc quan trên đầu đổi thành ngân quan, ở chân thì xỏ một đôi giày ống có hoa văn là mây, bên hông còn giắt thêm một miếng ngọc bội thượng hạng.

Có tiểu tư đến thông báo Thái tử đang chờ ở ngoài phủ.

Mạch Sương ra cửa, trước cửa phủ đã có một chiếc xe ngựa lộng lẫy đang chờ, tiểu tư vén mành xe lên, ánh mắt thì nhìn sang đây. Mạch Sương nhìn hắn một cái, bước lên xe ngựa.

Trong xe chỉ có tấm đệm cao mềm rộng khoảng năm thước. Mạch Sương ngồi ở một đầu tấm đệm, hai người cách xa nhau hai thước, cũng đều không nói gì.

Tiếng vó ngựa vang lên, xe ngựa bắt đầu đi trên con đường bằng phẳng. Trong xe im ắng rất lâu, đột nhiên Mục Cẩm lên tiếng trước: “Trong cung không giống trong phủ, ta và ngươi được phụ hoàng tứ hôn, dù sao cũng phải làm bộ trước mặt người.”

“Thái tử điện hạ yên tâm, thần biết chừng mực.”

“Vậy thì được.”

“Có một chuyện, thần không biết có nên nói không.”

Mục Cẩm lạnh lùng lên tiếng: “Nói.”

“Tằng tổ Hoàng đế từng lập quy củ, người trong hoàng thất, trên có thiên tử, dưới có Hoàng tử, Vương gia, trong nửa năm sắc lập chính thất không được nạp phi nap thϊếp.”

Mục Cẩm nghiêm mặt: “Sao, bản cung nạp trắc phi ngươi cũng muốn quản?”

“Chuyện nạp trắc phi đều dựa vào ý của Thái tử điện hạ, thần chỉ nhắc nhở thôi.”

Mục Cẩm nghiêng đầu nhìn vẻ mặt thanh lãnh của cậu, trong lòng thấy bực bội khó hiểu.

Đến hoàng cung, trời đã tối hẳn, trong cung đã thắp đèn l*иg khắp nơi, sáng như ban ngày.

Cung yến được tổ chức toàn bộ đều theo sở thích của Hoàng đế, có khi một tháng một lần, cũng có khi suốt nửa năm cũng chẳng có lấy một lần. Các Hoàng tử Vương gia sống ở kinh thành và các tần phi hậu cung đều phải tham dự.

Hoàng đế và Hoàng hậu ngồi trên chủ vị ở bàn thượng tịch, bên dưới là bốn bàn phụ, tần phi ngồi hai bàn; Hoàng tử, Vương gia cùng gia quyến ngồi hai bàn.

“Thái tử phi có dung mạo khuynh thành, độc nhất vô nhị, Thái tử điện hạ đúng là có phúc khí.” Người đang nói chính là Lục Vương gia Triết Khám, hắn nhanh chân đứng cạnh Mạch Sương, trên mặt đầy vẻ cười vui.

Mục Cẩm đã ngồi vào chỗ liếc hắn một cái: “Trong phủ của lục hoàng huynh mỹ sắc như mây, nếu nói phúc khí, bản cung đâu thể so được với huynh.”

Lục Vương gia cười nhẹ một tiếng, nhìn sang Mạch Sương như có ẩn ý nào đó: “Xem ra, Thái tử điện hạ đang ở trong phúc mà không biết phúc rồi.”

Trước đây người khuyên Hoàng đế tứ hôn chính là Lục Vương gia, hiện giờ còn đến đây châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ, Mục Cẩm chỉ đáp lại hắn một câu rồi không thèm để ý đến nữa.

Ngược lại, Triết Khám thì không buông tha, ngồi xuống chỗ trống còn lại bên cạnh Mạch Sương, bắt chuyện: “Nghe nói Thái tử phi đã tu đạo ở đạo quán nhiều năm, chắc là pháp thuật vô cùng cao siêu.”

Mạch Sương ung dung trả lời: “Vương gia quá khen, ngày thường Doãn mỗ tu tập qua loa, hiện giờ cũng chỉ hiểu biết sơ sơ.”

“Thái tử phi khiêm tốn rồi.” Cười tươi, rồi như thể nhớ ra chuyện gì đó, cố ý đến gần hơn, nói nhỏ vào tai cậu hỏi: “Nghe nói tu đạo có thể phi thăng thành tiên, có thật không?”

Mạch Sương hơi dừng lại: “Đúng là có chuyện này.”

Lục Vương gia lộ vẻ kinh ngạc: “Nói vậy, sau này Thái tử phi cũng có thể phi thăng thành tiên?”

Mạch Sương cười nhẹ, vị Lục Vương gia này cố ý nói chuyện như trẻ con, cậu hơi đau đầu. “Không hoàn toàn là vậy, tu đạo thành tiên cũng cần phải có thiên phú.”

Mục Cẩm nắm chặt chén rượu, nghe hai người nói chuyện với nhau, trong lòng thấy không thoải mái, vì thế khụ khụ mấy tiếng.

Triết Khám liếc sang Mục Cẩm, trên mặt có chút đắc ý. Trên bàn ăn còn gắp thức ăn cho Mạch Sương mấy lần, thái độ cực kỳ thân thiết.

Tự biết Triết Khám tỏ vẻ thân thiết với cậu là khiến Mục Cẩm bị sỉ nhục, Mạch Sương vẫn điềm tĩnh khoan thai, thức ăn mà Triết Khám gắp vào bát thì không ăn một miếng, rồi quay sang gắp chút đồ ăn vào bát cho Thái tử nhà mình.

Triết Khám cong môi cười, nói: “Thái tử phi thật biết cách săn sóc.”

Trên mặt Mục Cẩm cũng dần dần có vẻ đắc ý, tỉ mỉ gắp hết chỗ thức ăn mà Triết Khám bỏ vào bát Mạch Sương ra ngoài, nói: “Không thích ăn những thứ này thì đừng cố ép.” Rồi gắp những món khác cho cậu.

Triết Khám nhìn chỗ thức ăn bị gắp ra ngoài, mặt đen lại.

Trong cung yến là cảnh tượng chuyện trò vui vẻ, Hoàng đế để các tần phi nhi tử của mình tụ tập lại chỉ đơn giản là muốn sum họp náo nhiệt, cung yến là náo nhiệt hắn càng thích.

Chứ đâu có biết, cảnh tượng hòa thuận vui vẻ cũng chỉ là bề ngoài thôi, trong lòng có bao nhiêu thật lòng bao nhiêu giả dối, đều tự biết rõ ràng.

Triết Khám cầm bình rượu định rót cho Thái tử phi, ngờ đâu tay run lên, bao nhiêu rượu đều đổ hết vào tay Thái tử phi. Mạch Sương còn chưa kịp có phản ứng gi, Triết Khám đã vội đặt bình rượu xuống, nắm lấy tay cậu, lấy một chiếc khăn từ trong ngực ra muốn lau: “Bản vương thật là thất lễ, Thái tử phi đừng trách.”

Mục Cẩm thấy tay Mạch Sương bị Lục Vương gia cầm, trong mắt hiện lên chút âm u. Mạch Sương rút tay ra khỏi tay hắn, nói: “Không cần phiền đến Vương gia.”

Cung nữ bên cạnh dâng một chiếc khăn lụa lên, Mục Cẩm giành lấy trước, nói với Mạch Sương: “Đưa tay cho bản cung.”

Mạch Sương đưa bàn tay dính đầy rượu cho Mục Cẩm, Mục Cẩm cầm lấy, dùng khăn lụa lau nhẹ, tay chạm tay với cậu, có thể cảm nhận được một lớp chai mỏng ở lòng bàn tay, là do luyện kiếm hàng năm tạo thành. Da tay cậu trắng ngần, ngón tay thon dài khớp tay rõ ràng, là một bàn tay rất đẹp.

Hoàng đế ngồi trên chủ vị thấy được động tĩnh bên này, nhíu mi hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Lục Vương gia đứng lên chắp tay nói: “Thưa phụ hoàng, nhi thần bất cẩn đổ rượu lên tay Thái tử phi, chứ không có chuyện gì lớn.”

Hoàng đế trầm ngâm rồi nói: “Nếu chỉ là chút chuyện nhỏ, đừng có chuyện bé xé ra to, quấy rầy người khác.”

“Vâng, phụ hoàng.”

Triết Khám ngồi xuống, tay Mục Cẩm vẫn còn cầm tay Mạch Sương, khăn lụa lau đi lau lại trên mu bàn tay cậu.

Mạch Sương hơi động đậy cổ tay, Mục Cẩm mới hồi phục lại, buông tay Mạch Sương ra, hấp tấp rời tầm mắt, trong tay nắm chặt chiếc khăn lụa kia. Một lúc sau, dùng khóe mắt liếc sang người bên cạnh một cái, nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh như thường của cậu.

Sau khi cung yến kết thúc, mọi người đều quay về.

Hai người vẫn không nói gì với nhau trở về phủ Thái tử, một người đi về phòng ngủ, một người đi về thư phòng.

Mục Cẩm nằm xuống xong, vừa nhắm mắt lại, trong đầu đã hiện ra một đôi tay trắng ngần thon thả, khi chạm vào có chút lành lạnh, rồi cả người như bị giật điện. Mở mắt ra, bốn phía đều tối đen, tầm nhìn của hắn bị che kín trong bóng tối.