Yêu Ma

Chương 61

- Anh ngồi đây, không được quay lại nha.

- đặt cây đèn cầy lên bàn rồi bé Kiều dặn dò.- Ừ, không quay lại.- Không được nhìn trộm đó.- Tối thui có thấy gì đâu mà nhìn với trộm- Biết đâu được có mấy người mắt cú dò nhìn xuyên đêm ghê lắm.- Không có đâu mà, đừng có nghi oan cho người tốt.- Tốt thiệt hơm?- Không tốt làm gì có ai thèm thích anh.- Có ai thích anh hả?- Em chứ ai.- Ai nói?- Ơ thế sao chịu làm bạn gái anh?- Tại anh thích em rồi thấy anh tội nghiệp nên em dủ lòng thương.- Tốt dữ hén.- Em mừ...ui, tối hù khó mặc quá đi- Cần giúp không?- Không, anh dê lắm, nguy hiểm cho em lắm.- Thèm vào.- Đó, thèm vào đâu?- Ý là ai thèm dê em làm gì.- Phải không đó?- Anh xạo em làm gì?- Thôi chết tôi rồi.- Hả, bị gì vậy?- A, đừng có quay lại!!!- Quên quên, mà em bị gì?- Em có bị gì đâu, có anh đó.- Chưa hiểu lắm.- Anh có thích con gái không dzợ.- Thích chứ, hỏi gì kì vậy?- Vừa nói xong, con trai gì mà không dê? Nghi lắm nghen.- Ai nói không? Tại không ai cho dê chứ bộ, dê đạo lộ quá người ta uýnh chết.- Á à, vậy ai cho cũng dê phải không?- Không có, a a a, bắt bẻ anh hoài nhá.- Chọc anh chút xíu thôi mà, quay lại được rồi đó, giúp em buộc cái dây obi là xong rồi nè.Quay lại thì thấy bé Kiều trong bộ yukata, nàng vẫn đang chỉnh sửa lại bộ đồ.

Dưới ánh nến lung linh leo lét, trước mắt mình là một bóng hình yểu điệu thướt tha, nhẹ nhàng nhỏ nhắn.

Cũng may bộ yukata của nàng có điểm hoa văn chứ một màu trắng trơn có khi mình lại tưởng là hồn ma nơi nào hiện về.- Cái này cột làm sao?- Anh cứ buộc đại hình nơ là được.- Xong, quay lại ngó cái nào.- Nè, ngó đi, xinh hơm.Bé Kiều quay lại thì mình kiểu mắt trợn trắng, tóc dựng ngược, miệng há hốc, mũi chảy máu, mồm nhỏ dãi.

Lúc nãy nhìn từ phía sau thì thấy hơi ghê ghê nhưng giờ nhìn từ đằng trước thì chỉ có muốn đập đầu vào tường, không biết tu mấy kiếp mà có được nhỏ bạn gái xinh đẹp kiều diễm đến mức này.- Đẹp quá!- Thiệt hả?- Ừ, cho hun cái được không? - phê quá dòi, làm liều thôi.- Liên quan gì hơm? Hun lên má thôi nhoa.Ề ề ể, có khi nào được voi rồi đòi thêm cô tiên nữa luôn hỉ.

Nghĩ vậy thôi chứ có cho vàng cũng chả dám.

Nói rồi bé Kiều cũng nhắm mắt lại cho mình hun, đang chuẩn bị thì sét đánh tập thứ en nờ.

Trời đánh tránh bữa ăn chứ không tránh bữa hun, khá là cay cú.

Bé Kiều lại hét lên rồi lao về phía mình.

Chắc do chưa quen với bộ yukata nên nàng vướng chân rồi ngã vào mình rồi hai đứa đo sàn luôn, đầu mình đập xuống đất đau điếng.

Bé Kiều thì tất nhiên là đè lên người mình nên không bị gì cả, tay nàng tiếp tục run lên nắm chặt lấy áo mình.

Nằm như vậy một lúc rồi hai đứa lồm cồm bò dậy.- Em...xin lỗi.- Không có gì, mà sao sợ dữ vậy, sấm sét ở ngoài còn mình ở trong nhà mà.- Tại...lúc em còn nhỏ...có một lần trời mưa to lắm...!- bé Kiều hơi ngập ngừng, chắc vẫn còn nhót.- Kể đi anh nghe.- Hôm đó má...đi đón ba nên em ờ nhà có một mình...rồi sét đánh chắc trùng hợp sao đó...cây dừa bên hông nhà đổ vào nhà em...tiếng động lớn lắm...lúc đó em sợ lắm, khóc quá chừng luôn...mãi sau ba má mới về.- Sau đó là sợ từ đó đến giờ luôn hả?- Dạ...- Tội nghiệp, thương ghê không.Đúng lúc đó chuông đồng hồ điểm, tính ra xà quần nãy giờ cũng cả tiếng, 8h tối, đến giờ phải về rồi, mà tình hình này thì về bằng niềm tin nào đây?- Anh phải về...phải không?- Anh ở lại thêm chút cũng được.- Anh gọi cho hai bác đi không hai bác lo.- Ừ.- Xin phép...ở đây tối nay được không anh? Em sợ lắm....- Có lí do hợp lý là được thôi mà...à...hả?!? - không lẽ đêm này là đêm định mệnh đó...- Anh hỏi thử đi...mưa to vầy đi đường cũng nguy hiểm lắm...- Để anh hỏi - bốc phone lên gọi về nhà - alo.- Alo, ai đó?- Con đây má.- Đi đâu giờ chưa về vậy con, mưa to lắm rồi.- Con đang ở nhà bé Kiều, lát mà không tạnh mưa tối nay con ở bên này luôn được không má?- Có làm phiền gia đình người ta không con?- Dạ không, chủ nhà đề nghị mà.- Ừ, mưa to gió lớn, trời thì tối thui, nhớ cám ơn người ta nghe con.- Dạ.

- kèo này thơm rồi.- Sao rồi anh?- Phụ huynh bảo không vấn đề gì.- Vậy tốt quá rồi, cám ơn anh.- Có gì đâu, ở lại để bảo vệ người đẹp.- Hihihi, vậy giúp em tháo cái obi ra với, mặc cái này nóng quá đi.- Ok, để anh.

- mình kéo cái nơ nãy thắt ra.- Rồi quay mặt lại, không có nhìn trộm nha.- Biết rồi.- Xong.- Cái gì nhanh vậy?- Bỏ cái áo ra thôi mà.- Tính ra nãy giờ em mặc yukata bên ngoài đó hả?- Dạ...sao anh?- Tính ra có gì đâu bắt phải quay mặt lại.- Có mà...ai lại thay đồ...trước mặt người khác bao giờ...- À à à.- À à cái gì, cái mặt này là đang nghĩ bậy nè phải không?- Có nghĩ gì đâu?- Ghê lắm, mà không biết bao giờ mới có điện lại đây.- Mưa như vầy chắc còn lâu.- Không tốt chút nào.- Sao nữa?- Em muốn đi tắm...- Nói mới nhớ anh cũng chưa tắm, hèn chi thấy người nó kì kì.- Không có điện là trong phòng tắm tối thui luôn đó.- Vấn đề có vẻ nan giải, đứa có khả năng vô thì không vô được, đứa vô được thì không có khả năng vô phòng tắm.- Anh cũng sợ tối hả?- Đâu có, nhưng anh không có đồ để thay.- Anh mặc đồ của em không?- Sao mà vừa? Mà mặc vô chắc dị hơm lắm, nghĩ cái tướng anh mặc đồ con gái nhìn nó ra làm sao trời?- Đợi em chút.Nói rồi bé Kiều quay ra tủ đồ lấy ra một bộ pajamas.- Anh thử bộ này xem- Ù ôi, em mặc vừa bộ này hả?- Đâu có, em có mua mấy bộ bồ nam, lâu lâu mặc chụp hình nhìn cho nó có vẻ nhỏ bé, hihihi.- Ngon, cỡ này chắc anh mặc vừa đó, phòng tắm ở đâu?- Chờ chút ngớt ngớt mưa rồi đi, bỏ em một mình sợ lắm.- À rồi thì chờ...không ấy...- Sao anh?- Vô tắm chung, he he he.- Chắc phải vậy mất thôi.- Ừ..à...hả?!?- Muốn tắm chung với em không?- Được hả?- Tất nhiên...là không rồi, ham hố.- Ớ, không ham thì lại bảo không phải con trai, giờ em muốn anh xống nàm thao.

- dỗi, cú này phải dỗi.- Ơ, thôi lỗi của em, không chọc anh nữa, đừng giận mà, nha nha nha.- Tha cho lần này đó.- Nhưng giờ phải làm sao?- Chờ chút có điện lại thôi, trong khi chờ đợi, em hát anh nghe đi, có đàn luôn nè.- Anh đệm nhạc cho em.- Anh đệm đâu có hay bằng em.- Sao biết không bằng? Đừng có ngụy biện chốn chánh chách nhiệm.- À rồi.Đứa hót đứa đờn, tình cảm và lãng mợn, những lúc như thế này chỉ ước gì thời gian dừng lại, để hai đứa cứ hạnh phúc vui vẻ mãi.

Giọng hát của bé Kiều đúng thật là trong trẻo ngọt ngào, mới cất giọng có vài bài thì ngớt mưa.

Không còn nặng hạt nữa nhưng cũng không có dấu hiệu sẽ tạnh sớm.

Vấn đề thì vẫn chưa được giải quyết, có khi đêm nay vừa ngủ vừa úm luôn, chứ tắm rửa gì được tầm này.

Ờ mà đêm nay ngủ đâu, không lẽ...ngủ chung.

Ây dà đừng có như vậy chứ, mình khoái nhắm, he he.- A a a chịu hết nổi rồi.

- bé Kiều càm ràm.- Sao đó.- Đi tắmmmmmmmmm.- Đi đi.- Sợ tối...- Cắm vài cây nến ở trỏng là xong.- Anh cắm cho em đi.- Để anh.Rồi hai đứa dắt díu nhau xuống nhà lấy thêm đèn cầy sau đó quay ngược trở lên vì phòng tắm nằm trên lầu.

Bước vào phòng tắm nhà nàng mới thấy độ giàu sang của cái nhà này, phòng tắm phải to gần bằng phòng ngủ của mình rồi, xịn xò và hoàng tộc voãi ra.

Như này mà đóng cửa tắt đèn tối thui kể ra cũng ghê thiệt.

Mình cắm tận bốn cây nến mà cũng không sáng hơn bao nhiêu.- Cỡ này là được rồi.- Vẫn còn tối, vẫn còn sợ.- Vậy là hết cách rồi đó.- Ừm, hay là anh ngồi trước cửa, chỗ này này.- Ừ rồi ngồi nè.- Ở yên đó nghen, không nhìn trộm nghen.- Chắc anh nhìn xuyên được cái của này mà lo.- Em khép cửa lại thôi mở hé hé ra tí xíu, thấy có ánh sáng từ bên ngoài với biết có người thì...đỡ hơn.- À, ừ..