Yêu Thô Nhân

Chương 28

Đầu lưỡi ôn nhu lộng cao thấp quanh nam căn, làm cho thô nhân rất nhanh tiết ra trong miệng Ngọc Nhi. Ngọc Nhi ngửa đầu nhìn Đại Ngưu, khóe miệng còn lưu chút dương tinh của Đại Ngưu.

“Ngọc Nhi.”

Đại Ngưu một tiếng kêu to. Đem người nhào vào dưới thân. Thân a, cắn a, thật muốn đem Ngọc Nhi nuốt vào bụng.

Đại Ngưu bận rộn ở trên người Ngọc Nhi nửa ngày, cuối cùng nghẹn đỏ mặt ngẩng đầu hỏi. “Ngọc Nhi ta muốn đi vào.”

Đại Ngưu đỡ lấy nam căn mất thăng bằng của mình, chính là không tìm được chỗ vào.

Ngọc Nhi đẩy ngực Đại Ngưu ý bảo hắn nằm xuống. Ngọc Nhi cầm lấy tay Đại Ngưu dẫn dắt hắn tìm hậu đình phía sau của mình.

“Nơi này chính là nơi ngươi muốn tìm.”

Đại Ngưu mở to mắt, ngay trước lối vào sờ sờ. “Nó nhỏ như vậy sẽ không bị thương chứ?”

“Ngươi hôn nhẹ ta nhiều, ôn nhu một chút sẽ không sao.” Ngọc Nhi nằm úp sấp trong lòng hắn.

“Ân hiểu rồi.” Đại Ngưu hiểu được.

Đại Ngưu kích động đem nam căn phóng tới trước lối vào, đỉnh đầu dùng sức hướng vào bên trong dò xét, Ngọc Nhi cắn vai hắn.

“Ân.” Một tiếng kêu rên.

Ôm ấp thân thể nho bé của Ngọc Nhi, trên mặt vuốt ve, cảm giác phía sau y co rút nhanh, Đại Ngưu lấy tay bài khai mông của y ra để đi vào càng sâu hơn.

“Ngươi này thô nhân… mọi rợ… đã nói ngươi nhẹ một chút… a! Không cần tái đi vào… từ bỏ… A!”

Ngọc Nhi cũng đến cao trào, Đại Ngưu dùng sức ôm lấy y, run run một cái đem tinh hoa đẩy vào trong cơ thể Ngọc Nhi. Kí©ɧ ŧìиɧ đi qua Ngọc Nhi đem đầu chôn ở hõm vai Đại Ngưu cọ tới cọ lui. Ngửi được hương vị trên người Đại Ngưu, cảm nhận cơ thể hắn, chính mình mới an tâm.

Hỗn loạn Ngọc Nhi mới vừa ngủ, Đại Ngưu hỏi.

“Ngọc Nhi đã ngủ chưa?”

“Ân.”

Đại Ngưu xê dịch thân thể hướng về phía trước, làm cho du͙© vọиɠ chính mình đưa vào trong chân Ngọc Nhi, thế này mới không đến nửa canh giờ, hắn lại muốn rồi, nơi đó phản ứng thật hơn người.

“Đại Ngưu, ngươi sẽ không lại rời đi?”

“Không đi.”

“Còn nhiều thời gian a, ngày còn rất dài.”

“Ta ngủ không được.”

Đại Ngưu đem du͙© vọиɠ ở trên đùi Ngọc Nhi cọ cọ, nơi đó tinh thần tỉnh táo, không làm sợ sẽ không thể ngủ được.

“Nửa thân dưới của ta hảo đau, chính là ngươi làm bừa.

“Ân.”

Đại Ngưu động thủ đem hai chân Ngọc Nhi tách ra nhìn kỹ xem, từ hậu đình chảy ra chất lỏng, nuốt nuốt nước miếng, cúi người xuống, so với trước còn dùng lực hơn ba phần.

“Ân.”

Ngọc Nhi đau, tiểu quyền không ngừng đánh vào vai hắn. Này thô nhân biết làm thế nào liền càng thêm nhiều lần, đi như vậy sẽ làm người khác chế giễu.

Quả nhiên ngày hôm sau Ngọc Nhi không xuống giường được, Đại Ngưu đứng trước giường chịu tội, đột nhiên nghĩ tới lễ vật mang theo cho Ngọc Nhi, trong bao lấy ra ba bộ hỉ phục.

“Nhìn đến nó ta nghĩ ngươi mặc khẳng định đẹp liền thuận tay mang theo, ngươi xem. Chỗ nào không được thì ngươi sửa lại đi.”

Ngọc Nhi đem châm tuyến sửa lại cho thích hợp với mình, mặc xong gọi Đại Ngưu vào xem, đưa quần áo không cần sửa cho Đại Ngưu mặc còn mình mặc phải chỉnh sửa lại. Hỏi Đại Ngưu.

“Ta mặc vào đẹp sao?”

Đại Ngưu dùng sức gật đầu.

“Ngươi nguyện ý thú ta sao?”

“A? Sư phụ, ngươi mau tới, Ngọc Nhi cùng với ta bái đường.”

Hắc sư phụ chạy vào nhìn nhìn hai người. Quần áo đều mặc.

Hắn biết giờ khắc này là Đại Ngưu cùng Ngọc Nhi vẫn chờ đợi.

Vô cùng đơn giản đã bái đường, Đại Ngưu ngây ngô cười nhập động phòng. Ngọc Nhi kéo lại vạt áo.

“Không cần, ta trên người xanh tím hôm nay còn chưa phai đâu, chờ ba ngày đi.”