Đại Ngưu cứu Tướng quân bắt được thích khách có thể nói là công lớn nhất kiện. Tướng quân thẩm vấn thích khách xong mới tra hỏi bọn họ sau, Tướng quân cảm thấy rất kỳ quái, trong quân doanh mình có cao thủ sao không có ai nói cho hắn biết, chuyện kế đến làm cho Tướng quân càng thấy kỳ quái hơn, hắn hỏi vấn đề thứ nhất.
“Các ngươi vì cái gì ngủ trong trướng của ta?”
Nhìn đến cao thủ võ lâm khẩn trương mặt biến thành tử hồng sắc, ngay cả cổ đều biến đỏ. Không dám nói lời nào, liếc mắt một cái nhìn tiểu hài tử gầy yếu bên cạnh.
Tiểu hài tử kia làm cho Tướng quân thấy kỳ quái, đứa nhỏ xinh đẹp cực kỳ, theo bề ngoài nhìn không ra là nam hay nữ, người như vậy lẽ ra không nên ở trong quân doanh, sẽ gây xôn xao mới đúng.
“Bởi vì chỉ có nơi này sẽ không bị người khác nhìn thấy.”
“Nói vậy ý là sao?”
Mộng Ngọc ủy khuất đem nguyên nhân sự tình trải qua êm tai nói. Cuối cùng tổng kết.
“Còn không phải bị thống lĩnh lừa, chỉ có thô nhân ngươi mới tin chuyện ma quỷ của hắn.”
Nói đến việc này Mộng Ngọc liền sinh khí, hung hăng đá chân thô nhân.
Đại Ngưu cúi đầu nhìn nhìn, bàn chân trắng nõn đá vào chân của mình, giầy của Mộng Ngọc vừa rồi thời điểm kí©ɧ ŧɧí©ɧ không biết lạc mất ở đâu, vừa rồi loạn cũng chưa tìm lại giầy.
Đại Ngưu nhìn chân Mộng Ngọc lại nhìn giầy của thô quân. Nghẹn họng nửa ngày mới nói ra một câu.
“Mộng Ngọc chân của ngươi không đau sao?”
Mộng Ngọc giận trừng hắn.
“Giầy của ta hảo bẩn, hảo thô, hơn nữa dưới chân dính này nọ cũng không thoải mái?”
Mộng Ngọc cúi đầu.
“Giầy của ta, Đại Ngưu.”
“Ta biết ta biết, ngươi ở tại chỗ không nên cử động, ta đi tìm.”
Đại Ngưu xoay người tìm chỗ vừa nãy bọn họ ân ái, quyệt mông tìm giầy. Tướng quân bên cạnh quan sát, vừa rồi Đại Ngưu bắt người kia võ nghệ cao cường trốn qua mấy vạn đại quân vào trong trướng của Tướng quân, lúc đuổi bắt cùng Đại Ngưu giao chiến cao thấp, hảo một trận đánh nhau. Cuối cùng Đại Ngưu một quyền đem người nọ đánh xuống, mấy chục người mới chế ngụ được người nọ. Cũng biết người nọ lợi hại cỡ nào, mà người đánh thắng tất nhiên càng lợi hại hơn, chuyện như vậy làm cho người ta hoài nghi, tiểu nhân trước mặt có thể hay không lợi hại hơn a.
Đại Ngưu tìm được giầy, quỳ trên đất mang giày vào cho Mộng Ngọc, lúc này chợt nghe Tướng quân nói một câu.
“Ta sẽ cho ngươi làm thủ trưởng, về sau ngươi sẽ là thuộc hạ của ta.”
Mộng Ngọc đá đá đầu gối Đại Ngưu. “Mau cảm tạ Tướng quân a.”
Đại Ngưu khó hiểu nhìn về phía Tướng quân, rồi sau đó ngẩng đầu ngây ngốc hỏi Mộng Ngọc. “Giống gϊếŧ địch trên chiến trường, có gì bất đồng?”
“Ngươi.” Mộng Ngọc hảo muốn mắng người nhưng nghĩ Đại Ngưu hắn chính là đáng yêu như vậy a, không có ham lợi ích. Mộng Ngọc cười lắc lắc đầu. “Đối với ngươi giống nhau.”
Đại Ngưu ngẩng đầu nhìn Mộng Ngọc đối hắn cười nhưng lại nhìn xem ngây ngẩn cả người. “Ngươi thật là đẹp, cười rộ lên càng đẹp.”
“Khụ.”
Hàng năm ở quân doanh, chuyện nam nhân cùng nam nhân thân mật Tướng quân cũng có biết đến những cũng không gặp qua cảnh tượng như vậy, Tướng quân không thể không ra tiếng nhắc nhở.
“Ngươi kêu là Lý Đại Ngưu sao, vì cảm tạ ngươi đã cứu ta, ta quyết định cho ngươi cái trướng này, ta dùng trướng bên cạnh. Đêm nay ta cùng các vị tướng quân đi nghị sự, các ngươi ở đây nghỉ ngơi một chút.”
“Tướng quân, vết thương của ngài?”
Mộng Ngọc rất muốn cùng thô nhân một chỗ nhưng chiếm chỗ của người bệnh nghỉ ngơi sẽ không tốt lắm.
“Ta chỉ mất máu quá nhiều, vừa rồi ngủ một chút cũng tốt hơn. Đừng nhiều lời, đêm nay nghỉ sớm đi, tặng cho các ngươi nơi nay, qua đêm nay sợ Đại Ngưu lại bắt đầu bận rộn.
“A, kia Tướng quân không tiễn a.”
Nghe ý tứ Tướng quân muốn trọng dụng Đại Ngưu, Tướng quân cùng binh sĩ ra ngoài, Mộng Ngọc liền cùng Đại Ngưu nói.
“Thổi tắt đèn.”
Đại Ngưu vung tay áo thổi tắt đèn, liền hai ánh mắt nhìn nhau trong bóng đêm. Mộng Ngọc chân khẽ nâng cao, một cước đυ.ng phải khố hạ thô nhân, toàn tâm toàn ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Không chịu thua kém, Đại Ngưu kiểm tra chân của Mộng Ngọc, xem người ta nở nụ cười một chút liền thỏa mãn.c