Mộc Yến Phi ra khỏi hoàng cung, không về vương phủ, mà trực tiếp đến nhà của Đào Nhiên, gần đây ngoài những phiền toái do sự phân tranh của triều đường mang đến ra, còn do chuyện hoàng hậu đột nhiên tứ hôn đều khiến hắn cảm thấy bị trói buộc, phảng phất giống như có người dùng một chiếc lưới vô hình muốn vây khốn hắn. Hắn không sợ bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ, nhưng hoàn toàn không thích cảm giác bị động thế này. Nếu không phải do sợ liên lụy đến Đào Nhiên, hắn đã sớm tìm đến Đào Nhiên rồi. Nhưng mới vừa rồi, sau khi tranh cãi với thái tử xong, hắn cảm thấy tâm tư thanh thản, giống như vừa trút được gánh nặng ngàn cân, chỉ cảm thấy việc này chẳng có gì ghê gớm cả, binh đến thì tướng đánh mà thôi, hắn đã suy nghĩ thông suốt hơn rất nhiều rồi, căn bản chẳng cần kiêng kỵ chuyện gì cả. Sợ hãi, không phải là thứ cảm xúc mà hắn nên có! Nhà của Đào Nhiên rất yên tĩnh, Mộc Yến Phi đẩy cửa phòng đi vào, trong viện không có người, liền bảo tùy tùng đứng đợi bên ngoài, một mình đi tới hậu viện, A Nhất tựa hồ không có nhà, không nghe được giọng nói lít chít của hắn, chỉ có tiếng kiếm vang vang. Mộc Yến phi đi đến gần, phát hiện Đào Nhiên đang luyện kiếm, hơi lạnh của kiếm khí vây bủa khắp nơi, những bông tuyết bay xuống đều bị kiếm phong hất lên, giữa trời phiêu lãng. Mộc Yến phi không lên tiếng quấy rầy hắn, mà đứng dưới mái hiên hành lang, yên lặng nhìn Đào Nhiên múa kiếm. Hắn từng so chiêu với Đào Nhiên rất nhiều lần, thậm chí từng đánh nhau sống chết, nhưng chưa từng chính thức xem kiếm pháp của hắn. Hôm nay khó mà may mắn được nhìn thấy, tất nhiên không muốn bỏ qua. Nhưng thấy tuyết rơi càng lúc càng nhiều, kiếm của Đào Nhiên cũng theo đó linh động bay múa, kiếm múa tuyết bay, một bộ huyền y như hoàn toàn dung hợp trong tuyết, đến cuối cùng không cách nào phân rõ đó là múa kiếm, hay là kiếm múa, phảng phất như trong trời đất chỉ chừa lại hai luồng màu sắc trắng và đen nhìn thấy rõ ràng, trong veo phóng khoáng, đẹp đến nỗi khó mà nói được thành lời, khiến lòng người xúc động. Mộc Yến Phi thấy trái tim mình bắt đầu đập như trống đánh, nhịp tim bất giác giống như đã hòa hợp cùng nhịp kiếm múa bay, áp lực tâm tình lúc đầu không biết đã biến mất tự lúc nào, tay nắm chặt Yêu đao, thầm nghĩ muốn tiến lên cùng múa với hắn một hồi, hào hùng tráng liệt, chẳng uổng nhân sinh. Đào Nhiên múa kiếm đến giữa chừng, mới phát hiện Mộc Yến Phi đã đến, cảm thấy có chút kỳ quái, múa xong một bộ kiếm pháp, hồi kiếm thu thế, quay đầu nhìn hắn cười, hỏi: “Ta múa có đẹp không?”
Mộc Yến Phi bước nhanh đến gần hắn, không trả lời, chỉ nhìn hắn từ trên xuống dưới. Trên người nam nhân phủ một lớp bông tuyết, huyền y tựa như mực đen vẩy trên tuyết trắng, càng nhìn càng rõ ràng, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, khiến hắn có vài phần cười đùa thế tục, chỉ là phía sau sự phóng khoáng ấy che dấu chính là rất nhiều ngạo khí và tâm cơ. Mộc Yến Phi và hắn nhìn nhau, nghĩ đến bản thân mấy lần bị hắn lừa gạt, nhưng sau mỗi lần bị lừa, tâm không tự chủ nhích về phía trước thêm một chút, bây giờ nghĩ lại, không thể nói là tức giận hay là tức cười, nói: “Kiếp này không phải kẻ địch của ngươi, quả thật là một việc vô cùng đáng tiếc của đời người.”
Đào Nhiên hình như không hiểu, mày kiếm khẽ nhếch, Mộc Yến phi không giải thích cho hắn, tiến lên ôm lấy hắn, hôn hắn giữa cảnh tuyết tung bay. Thân thể Đào Nhiên chợt cứng lại, hắn cảm giác được tâm tình của Mộc Yến Phi rất âm trầm, nên không hỏi hắn tại sao lại đến vào lúc này, trở tay ôm lấy, chào đón nụ hôn nồng cháy vừa được dâng lên. “Ta muốn thượng ngươi.”
(thẳng thắng quá vậy huynh) Trong nụ hôn nồng cháy, Mộc Yến Phi nói. Nụ hôn kịch liệt khiến đôi môi cảm thấy đau một chút, Đào Nhiên cười hỏi: “Ngay trong tuyết sao?”
(dám à? >_