Dương Liễm đi vào thế giới Tiếu Ngạo Giang Hồ đã gần một tháng, hắn mỗi ngày cần làm chính là đi theo giáo chủ đại nhân cùng với quan tâm vài chuyện như cải trắng cần mua nhiều ít, tiền tiêu vặt hàng tháng chi thế nào, đại sự mặc dù không làm nhiều, nhưng ít nhất cùng vài vị trưởng lão trong giáo tăng tiến tình hữu nghị, hiểu rõ thời gian Đông Phương Bất Bại làm việc và nghỉ ngơi, cùng với một ít sinh hoạt tập quán.
Cũng may hiện tại Dương Liên Đình tuy vì võ công không đủ mà bị cao tầng trong giáo xem thường, nhưng vẫn chưa làm ra loại chuyện cáo mượn oai hùm, không đến mức làm người ta hận không thể một đao làm thịt, cho nên một tháng này hắn theo đi dạo quanh quẩn trong giáo, cũng làm vài vị xem thường hắn trong giáo thay đổi cái nhìn. Dù sao làm tổng quản, ở phương diện giải quyết vấn đề hắn cũng làm không quá tệ.
Vì vậy, Dương Liễm liền lấy thân phận Dương Liên Đình tại Nhật Nguyệt Thần giáo đứng vững một chân, kỳ thật chuyện hắn hiện tại muốn làm nhất chính là làm sao để Đông Phương Bất Bại đổi tên cho mình, hắn bị người ta gọi Dương Liên Đình thật sự là không thích chút nào.
Sáng sớm rời giường, được hai thị nữ hầu hạ mặc y phục rửa mặt, nhìn hai nữ tử trẻ tuổi tận tâm hầu hạ mình Dương Liễm nhớ tới một câu, cần kiệm mà nhiễm thói giàu sang thì dễ nhưng giàu sang mà biết cần kiệm thì rất khó, chẳng qua mới một tháng, hắn đã quen cuộc sống hủ bại cần người khác hầu hạ.
Bởi vì đêm qua ngủ hơi trễ, hắn uống ngụm trà đắng mới miễn cưỡng hồi phục *** thần, đi ra tiểu viện mà nhịn không được ngáp vài cái, nhìn thấy có người đi tới, bề bộn cưỡng chế phần mệt mỏi, làm ra một bộ bí hiểm.
Đi vào tiểu viện của Đông Phương Bất Bại, hắn đã không cần phải thông truyền, mà trực tiếp đẩy cửa đi vào, trong phòng ngủ của Đông Phương Bất Bại, có mùi thơm nhàn nhạt, không giống vị son phấn của nữ tử thời bấy giờ, mà là hương thơm nhàn nhạt, nghe làm người ta thập phần thư thái. Chỉ là Đông Phương Bất Bại sáng sớm trước khi chưa rửa mặt, thì không thích mở cửa sổ hay đốt đèn, trong phòng hơi tối.
Hắn đứng trước một màn che màu nhạt, nói khẽ,”Giáo chủ, thuộc hạ hầu hạ ngươi rời giường.”
Mãi đến khi người trên giường động đậy, hắn mới bước lên giắt màn sang hai bên, sau đó lẳng lặng đứng một bên, người trên giường xốc cẩm bị, y phục trên người gọn gàng, hắn thu hồi ánh mắt, xoay người chọn một kiện xiêm y màu nhạt trong tủ ra giúp Đông Phương Bất Bại mặc vào, trải qua thời gian một tháng, hắn làm loại chuyện này đã làm thập phần thứ tự.
Đông Phương Bất Bại nhìn nam nhân đang giúp mình buộc đai lưng, trong mắt mang theo nhiều điểm phức tạp, ngay cả y cũng không nghĩ đến, có ngày y sẽ để người này vào phòng giúp y mặc y phục, nếu như bí mật của mình kia bị người này phát hiện……
Đang suy nghĩ, phát hiện tay nam nhân đang vươn xuống hạ thân của mình, sắc mặt y khẽ biến, rất nhanh bắt lấy tay nam nhân, lạnh lùng nói,”Ngươi muốn làm gì?”
Dương Liễm bị hành động của Đông Phương Bất Bại làm hoảng sợ, hắn ngẩng đầu nhìn Đông Phương Bất Bại, trong đầu chợt nhớ đến một chuyện, lập tức hiểu ra Đông Phương phản ứng lớn như vậy là vì nguyên cớ nào, hắn duỗi ngón trỏ tay còn lại, chỉ chỉ một chổ ở eo Đông Phương,”Giáo chủ, ở đó có dính một bông vải nhỏ.”
Cúi đầu mắt nhìn chỗ chỉ Dương Liễm, đích xác có một bông vải nhỏ, vươn tay vỗ vỗ ngoại y, nhưng là vẫn còn nắm tay Dương Liễm.
Trong phòng lặng im một hồi, Dương Liễm bắt đầu hoảng sợ, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi, Đông Phương Bất Bại tự cung là bí mật lớn cỡ nào, hắn tự nhiên cũng minh bạch, nếu không phải mấy ngày nay Đông Phương Bất Bại xem như thân cận mình, đổi lại là người khác, sợ không chỉ là Đông Phương Bất Bại cầm tay đơn giản thế này, mà là trực tiếp bị y một châm đâm chết.
Đông Phương Bất Bại nhìn người bị mình nắm tay, lòng bàn tay tỏa ra nhiệt độ ôn hòa, cũng giống như con người hắn, ôn ôn hòa hòa không quá nóng cũng không quá lạnh, người này gần đây làm mấy việc mờ ám trong giáo y sao không rõ, chỉ là không đến chẳng mất bao nhiêu công phu mà hắn đã làm trưởng lão trong giáo nhìn hắn bằng một cái nhìn khác, tuy biểu hiện ôn hòa vô hại, nhưng sợ hắn không phải vô ưu vô tư a.
Mồ hôi trong lòng bàn tay Dương Liễm bị Đông Phương Bất Bại phát giác, y lập tức hiểu hành động vừa rồi của mình đã dọa đến đối phương, buông tay Dương Liễm ra, thanh âm chậm rãi nói,”Không có việc gì, ngươi tiếp tục.”
Quỳ xuống giúp Đông Phương Bất Bại mang giày, Dương Liễm lại ra ngoài tiếp nhận dồ dùng rửa mặt trên tay tỳ nữử, để Đông Phương Bất Bại rửa mặt súc miệng xong, mới xoay người đi sắp xếp lại giường chiếu của Đông Phương Bất Bại.
Đông Phương Bất Bại ngồi trước gương, nhìn bóng lưng Dương Liễm, trong mắt tựa hồ hiện lên một thứ gì đó, nắm chặt lấy lược, dời mục quang, nhìn mình trong gương, kinh ngạc thất thần.
Xếp giường xong, Dương Liễm đến trước cửa sổ, đẩy hai cánh cửa khắc hoa ra, sáng sớm không khí trong lành mang theo hương hoa nhàn nhạt xông vào mũi, hắn hít một hơi, quay đầu khóe miệng mang ý cười nói,”Giáo chủ, bên ngoài hoa nở không ít.”
Đông Phương Bất Bại nhìn lại hắn, ánh sáng đột ngột chiếu vào làm y híp mắt lại, đợi khi y nhìn rõ con người đang đứng dưới ánh rạng đông ấy, chậm rãi dời đi tầm mắt của mình, cuối cùng dừng ở những bồn hoa đang nở phía ngoài,”Giang hồ nam nhi, sao lại quá để ý hoa cỏ như vậy, không khỏi thiếu chút phóng khoáng.”
Dương Liễm thấy y sắc mặt không tốt, không biết những đóa hoa kí©ɧ ŧɧí©ɧ vị giáo chủ đại nhân này cái gì, hắn vội đẩy cửa sổ ra, đi đến trước mặt Đông Phương Bất Bại,”Là thuộc hạ thất thố.” Nói, cầm lấy cây lược trong tay Đông Phương Bất Bại, ôn hòa mở miệng,”Giáo chủ, thuộc hạ giúp người buộc tóc.”
Hắn vốn không phải người cá tính quá mạnh mẽ, lại thêm hắn hiểu được Đông Phương Bất Bại sinh lý cùng nam tử tầm thường khác nhau, nên đối Đông Phương Bất Bại ngoại trừ có phần sợ hãi, còn có vài phần bao dung đối nữ tử, không can hệ đến tình yêu, chỉ là đối nhân vật này thưởng thức, chỉ vì người nọ là Đông Phương Bất Bại.
Mỗi ngày vuốt tóc Đông Phương Bất Bại, Dương Liễm đều cảm thán một phen, Đông Phương Bất Bại chất tóc vô cùng tốt, xúc cảm cũng rất thoải mái, kiếp trước hắn kết giao mấy nữ nhân phần lớn đều đem mái tóc dài giày vò không ít, sớm mất đi phần tự nhiên, mà hắn lại có tính thích tóc dài, luôn thích nữ tử tóc dài, cho nên khi nhìn một đầu tóc đen dài thế này, Dương Liễm động tác tự nhiên cũng mang vài phần nhu hòa, nhất cử nhất động nếu để cho người khác thấy, còn tưởng hắn đang che chở trân bảo gì đó.
Đông Phương Bất Bại nhìn xem nam nhân trong kính cẩn cẩn dực dực giúp mình buộc tóc, đột nhiên mở miệng nói,”Dương tổng quản đã từng yêu ai chưa?”
Tay cầm lược của Dương Liễm dừng lại, hắn không biết Đông Phương Bất Bại vì sao đột nhiên hỏi như vậy, dừng một chút sau mở miệng nói,”Từng có.” Hắn nói là sự thật, chỉ là nữ tử hắn yêu đã ngã vào lòng một nam nhân khác, hắn bất quá là kẻ thất bại trong chiến dịch tình yêu lần đó mà thôi.
Đông Phương Bất Bại nhìn khóe miệng Dương Liễm lộ ra ý cười chua xót, trong lòng không khỏi tức giận,”Nam
nhi lo gì không có thê tử, lộ ra thái độ vô năng thế này làm gì?”
Chú ý dùng ngọc quan cài tóc xong, lại cắm một cây trâm tuyết sắc vào giữa ngọc quan, Dương Liễm mới mở miệng nói,”Yêu trước thì thua trước, giáo chủ nói rất đúng, chỉ là những người nọ không phải nàng, nếu tình yêu có thể tùy tiện buông tha, sao lại xứng được gọi là tình yêu?”
Đông Phương Bất Bại nhíu mày,”Ngươi bây giờ còn nhớ nàng, vậy nàng bây giờ ở đâu?”
Đặt chiếc lược sừng trâu lên bàn, Dương Liễm khóe miệng khẽ cong lên,”Nàng gả cho nam nhân nàng yêu, có một hài tử đáng yêu, cuộc sống hiện tại rất hạnh phúc.” Đã sớm là chuyện của nhiều năm trước, chẳng qua là tình đầu khó quên mà thôi, Dương Liễm cười cười, nhớ kỹ? Hẳn là không phải a, chỉ có chút tiếc nuối. Con người mà, ai chẳng nhớ kỹ mối tình đầu của mình chứ.
“Hừ, thủy tính dương hoa
[tính tình ẻo lả, …]
.” Đông Phương Bất Bại hừ một tiếng, đứng lên đạo,”Ngươi cùng bổn tọa đi xử lý giáo vụ.”
Dương Liễm nhanh chóng đi theo, hắn hiện tại đã thăm dò đượcmột ít tính nết của Đông Phương Bất Bại, lúc tâm tình của y không tốt hoặc tâm tình tương đối mãnh liệt, sẽ tự xưng “Bổn tọa”, ngày thường tâm tình coi như bình thản không sai thì sẽ xưng “Ta”, y hiện tại mà xem, Đông Phương Bất Bại tâm tình hẳn không tốt.
Lão đại tâm tình không tốt, tiểu đệ làm sao bây giờ? Đương nhiên là cẩn thận một chút.
Nơi xử lý công vụ trong Nhật Nguyệt Thần giáo rất phù hợp với cái tên tà giáo, giáo chủ vị cao cao tại thượng, cùng với đuốc cháy hừng hực chung quanh, bốn phía còn bày biện một ít thạch điêu hùng sư lão ưng các loại, cả đại điện tràn ngập không khí thị sát khủng bố.
Dương Liễm đối thẩm mỹ của người tu kiến đại điện này bảo trì thái độ hoài nghi, người bình thường sao có thể tu kiến một nơi bình thường hội hợp thành cái dạng này?
Đông Phương Bất Bại bước vào đại điện, các vị trưởng lão cùng các Đường chủ phân đường đã đứng trong đại điện, thấy Đông Phương Bất Bại, nhất tề quỳ xuống hô to,”Nhật Nguyệt Thần giáo nhất thống giang hồ, thiên thu vạn đại, giáo chủ nhất thống giang hồ, thiên thu vạn đại.”
Dương Liễm đi sau Đông Phương Bất Bại khóe miệng cong lên, theo Đông Phương Bất Bại lướt qua đám người đang quỳ dưới đất, khi đến trước một bậc thang thì ngừng lại, hắn hiện tại dù là Dương tổng quản trong mắt mọi người được giáo chủ sủng ái, nhưng hắn còn chưa nghĩ dến sẽ đi theo Đông Phương Bất Bại đứng ở vị trí cao nhất đó.
Đông Phương Bất Bại thấy Dương Liễm đứng lại, cùng dừng theo, quay đầu nhìn, chỉ thấy Dương Liễm quỳ trên đất, mà y chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu đen nhánh của hắn. Y nhướng mày,”Dương tổng quản, đi theo bổn tọa.”
Lời vừa nói ra, Dương Liễm thấy vô số ánh mắt đập vào người mình, hắn phóng mắt nhìn lại, chỉ thấy mọi người đang quy củ quỳ, ai cũng không có hiềm nghi rình coi hắn, hắn thầm than, võ lâm cao thủ chính là võ lâm cao thủ, mà ngay cả nhìn lén người khác cũng làm người ta bắt không được dấu vết.
Đông Phương Bất Bại thấy Dương Liễm như cũ quỳ trên đất không hề động đậy, ánh mắt lạnh xuống.
Dương Liễm cảm nhận được trên người Đông Phương Bất Bại tản mát ra hàn ý, khẽ cắn môi,”Thuộc hạ đa tạ giáo chủ thưởng thức.” Hắn bất đắc dĩ đứng lên, ánh mắt lại vô thức không dám đối diện với Đông Phương Bất Bại.
Thấy Dương Liễm đứng dậy, sắc mặt Đông Phương Bất Bại mới hòa hoãn lại, xoay người tiếp tục đi lên, Dương Liễm ngừng một lát, cuối cùng cũng bước lên cầu thang đại biểu cho quyền lực, nếu nói cao xử bất thắng hàn, vậy thì hắn cùng con người kiêu ngạo rồi lại tịch mịch này đứng chung một chỗ, lại có sao đâu? Dù sao cả đời này, cũng là hắn trộm được.
Tại thế giới võ hiệp hư ảo này, khi trước mặt là một nhân vật hắn thưởng thức, đi theo y lại có quan hệ gì, chẳng lẽ còn lựa chọn tốt hơn?
Dương Liễm ngẩng đầu nhìn người đi phía trước, vì người này là Đông Phương Bất Bại, cho nên hắn mới trộm đến một đời này, vậy thì lựa chọn theo tâm của mình một lần a, dù là đây là ma giáo trong mắt thế nhân, dù hắn có thể sẽ chết trên tay Nhậm Ngã Hành, nhưng cái này cũng sẽ tốt hơn việc hắn đứng dưới trướng đám ngụy quân tử kia hoặc sống bình thường suốt đời.
Chỉ vì người nọ là Đông Phương Bất Bại, cho nên lựa chọn như vậy, hắn không hối hận.
Hết Chỉ vì y là Đông Phương Bất Bại