Nữ tử được đám người của Bạch Hãn Triệt cứu lên tên gọi Liễu Quyên*, năm nay vừa mới hai mươi tuổi, năm năm trước gả cho Hà Nhị* ở Hà gia thôn. Ngay từ đầu, hai người cảm tình còn rất tốt, nhưng kể từ khi Liễu Quyên sinh hạ hai cô con gái, thái độ của Hà Nhị đối với nàng liền thay đổi. Hà Nhị ngại nàng sinh không được đứa con trai nối dõi, nên thường xuyên đánh chửi nàng, sau đó thấy nàng vẫn chưa mang thai, Hà Nhị đánh chửi số lần càng ngày càng nhiều, xuống tay cũng càng ngày càng nặng. Liễu Quyên chạy về nhà mẹ đẻ, Hà Nhị đánh nàng một trận thừa sống thiếu chết, còn tuyên bố nếu nàng dám chạy lần nữa, liền đem cả nhà mẹ đẻ nàng gϊếŧ hết, vì thế, nàng ngay cả nhà mẹ đẻ cũng không dám quay về.
Cha mẹ chồng của Liễu Quyên cũng ngại nàng sinh không được tôn tử, đối với hành vi của đứa con chưa bao giờ quản. Trước lúc Liễu Quyên liều mình tự sát, Hà Nhị nghe nói kỹ viện ở trấn trên nguyện ý ra giá mua các tiểu cô nương có bộ dáng tốt
với số tiền khá cao, hắn cũng không quan tâm hai đứa nhỏ nhà mình bao nhiêu tuổi, liền tính toán đem người đi bán. Sau khi Liễu Quyên biết được, lén lút đem hai con gái chạy về nhà mẹ đẻ, bị Hà Nhị phát hiện. Hà Nhị hung hăng đánh nàng một trận, đem hai cô bé mang đi, cùng đường nàng chỉ có thể lựa chọn cái chết để kết thúc.
Bạch Hãn Triệt không thể lý giải vì sao con người lại có thể vô tình, nhẫn tâm đến như thế. Hoàng bá cùng hoàng thúc vẫn phán phụ thân có thể sinh một tiểu công chúa, thế mà trượng phu của Liễu Quyên lại bởi vì nàng sinh hai nữ nhân mà đối đãi với nàng như vậy, thậm chí còn muốn đem nữ nhân bán đi. Chờ thương thế Liễu Quyên chuyển biến tốt đẹp một ít, Vận Tranh sẽ giúp nàng giải quyết chuyện này. Thế nhưng cuộc sống sau này của nàng phải như thế nào đây?
“Hãn Triệt.” Nghe được ngoài cửa sổ có tiếng gọi, Bạch Hãn Triệt nằm ở trên giường còn không có đi vào giấc ngủ vội vàng ngồi dậy. Mới vừa ngủ được không bao lâu Tiểu Tứ cũng tỉnh lại, lo lắng nhìn về phía Bạch Hãn Triệt đang xuống giường mặc quần áo.
Đi đến ngoài phòng, dưới bóng trăng nhìn người đang đứng ở bên cửa sổ, Bạch Hãn Triệt do dự có nên đi ra hay không.
“Hãn Triệt, ta ngủ không được, ngươi theo giúp ta một chút đi.” Lưu Vận Tranh nói, thanh âm trầm thấp vang lên giữa đêm khuya yên ắng nghe có chút ủy khuất. Bạch Hãn Triệt không đành lòng cự tuyệt, gật gật đầu.
Lưu Vận Tranh không tiến lên, mà là hướng bên ngoài bước đi, Bạch Hãn Triệt đuổi kịp, chậm rãi đi bên cạnh hắn.
Vẫn là đi đến hồ nước, Lưu Vận Tranh mở miệng: “Hãn Triệt, ta cứ nghĩ là ngươi đã ngủ rồi.”
“Ta cũng không ngủ được.” Bạch Hãn Triệt đi đến một chỗ bên hồ nước ngồi xuống, nhìn ánh trăng tròn tròn soi bóng trên mặt nước, “Hôm nay là mười lăm.”
“Ân, phụ hoàng cùng phụ vương đêm nay nhất định bồi phụ thân ngắm trăng.” Lưu Vận Tranh cũng ngồi xuống bên cạnh Bạch Hãn Triệt, ánh trăng kia dường như có chút dao động.
“Vận Tranh?” Bạch Hãn Triệt lo lắng thấp giọng gọi.
“Hãn Triệt......” Lưu Vận Tranh cúi thấp thân mình, rồi nằm ở trên đùi Bạch Hãn Triệt, “Sau khi ngươi đi rồi ta mới biết được, lúc trước phụ thân sinh tam huynh đệ chúng ta, đã để lại di thư.”
“Kia...... Phụ thân lần này......”
“Không biết.” Không thể nói cho Bạch Hãn Triệt biết hắn gây nên lỗi lầm lớn, Lưu Vận Tranh theo thói quen hai tay ôm lấy thắt lưng Bạch Hãn Triệt, “Hãn Triệt, ta gần đây không sao ngủ được.”
Nghĩ đến Lưu Vận Tranh là lo lắng phụ thân, Bạch Hãn Triệt vội vàng nói: “Vận Tranh, phụ thân không có việc gì, còn có Nhị thúc ở đó mà. Vận Tranh, ta...... Ta cũng muốn đi trở về, ta không yên lòng phụ thân.”
“Không được. Phụ thân nói, phải để ngươi bên ngoài du ngoạn một thời gian, chính là ta không yên lòng thôi. Nếu ngươi đột nhiên quay trở lại, phụ thân sẽ rất lo lắng.”
“Vận Tranh...... Trở về ngủ đi, nơi này lạnh.” Nâng nâng tay lên, Bạch Hãn Triệt bắt tay đặt ở trên đầu Lưu Vận Tranh, giống như trước đây giúp hắn vuốt ve.
Lưu Vận Tranh xoay người nằm thẳng, hưởng thụ cảm giác ấm áp từ bàn tay Bạch Hãn Triệt, hỏi: “Hãn Triệt, ngươi muốn phụ thân sinh một nam hài hay là một nữ nhi?”
“Nữ.” Bạch Hãn Triệt không cần suy nghĩ đáp ngay, “Trong cung còn thiếu một vị công chúa, nếu phụ thân lúc này có thể sinh một tiểu công chúa, mặc kệ là hoàng ông nội hay là hoàng bá, hoàng thúc, ai cũng sẽ đặc biệt cao hứng.”
“Vậy còn ngươi? Hãn Triệt thích nam hài hay là nữ hài tử?” Đôi mắt Lưu Vận Tranh hiện lên hào quang, Bạch Hãn Triệt không chú ý, còn thật sự nghĩ nghĩ nói: “Chỉ cần là phụ thân sinh, ta đều thích.”
“Nếu là Hãn Triệt sinh thì sao?” Lưu Vận Tranh lập tức hỏi, bàn tay đặt ở trên trán hắn đột nhiên bất động.
Cầm lấy tay Bạch Hãn Triệt, Lưu Vận Tranh lại hỏi: “Nếu là Hãn Triệt thì sao?”
“Vận Tranh...... Ngươi cùng Vận Vanh có phải hay không......” Nhớ tới quyết định của hai người bọn họ trước đây, tay Bạch Hãn Triệt biến lạnh.
Lưu Vận Tranh càng thêm nắm chặt tay hắn, nói: “Hãn Triệt, ngươi còn trách chúng ta phải không?”
Bạch Hãn Triệt không có trả lời, cắn môi không nói.
Nhìn Bạch Hãn Triệt một trận, Lưu Vận Tranh không có tiếp tục truy vấn, trong lòng có chút bực mình.
Hai người ai cũng không nói nữa, qua một lát, ngay lúc Bạch Hãn Triệt nghĩ rằng Lưu Vận Tranh đang tức giận, thì Lưu Vận Tranh ngồi dậy, đưa lưng về nhau, hắn nói: “Hãn Triệt, ta đã biết rồi.”
Ngồi dậy sau đó đứng lên, Lưu Vận Tranh vươn tay về hướng Bạch Hãn Triệt: “Khuya rồi, trở về thôi. Ngày mai chúng ta còn xử lý chuyện của Liễu Quyên nữa.”
Cẩn thận quan sát sắc mặt Lưu Vận Tranh, thấy đối phương không có sinh khí, Bạch Hãn Triệt nắm lấy bàn tay đang chìa ra trước mặt để cho đối phương kéo hắn đứng dậy, nhưng Lưu Vận Tranh cũng không buông ra hắn, mà đem hắn áp vào trong lòng ngực mình, tiếp theo nhẹ nhàng đặt trên môi hắn một nụ hôn.
Trở lại trong phòng, cởi giày lên giường, Bạch Hãn Triệt vẫn như cũ một chút cũng không buồn ngủ. Sờ sờ trên môi, hắn cảm thấy được chính mình càng ngày càng không sao hiểu được tâm tư của Lưu Vận Tranh. Bọn họ...... Là buông tha hắn? Hay là......
..........
..............
Vừa mới nhận được đến năm mươi lượng bạc, Hà Nhị rất đắc ý. Hắn không ngờ tới hai tiểu nha đầu kia lại có thể bán được cao giá như vậy.
“Ả điêu phụ khốn kiếp, cư nhiên dám nhiều ngày như thế không trở về nhà, hừ, chờ ngươi trở về, xem ta có đánh chết ngươi hay không!” Oán hận mắng một câu, Hà Nhị quyết định trước hết phải đi mua hai bình hảo tửu, sau đó mua thêm một con gà nướng.
“Ai u! Người nào mà không có mắt!” Đang muốn ăn ngon Hà Nhị đột nhiên bị người đánh ngã, hắn vừa mắng vừa đứng lên, sau khi nhìn thấy là ai đánh ngã hắn, hắn liền hướng phía sau lui hai bước, vỗ vỗ bùn đất trên ngườiquay đầu muốn đi.
“Ngươi nói ai không có mắt?”
Người phía sau kia giọng nói lạnh như băng vừa vang lên, Hà Nhị liền bị gia đinh của người này vây quanh.
“Là tiểu nhân không có mắt, là tiểu nhân không có mắt.” Hà Nhị đánh vào mặt chính mình hai cái tát, khom người thở dài bồi tội.
“Làm ô uế xiêm y của ta còn muốn chạy?” Rõ ràng trên y phục của người nọ còn lưu lại một ít vết bẩn, làm cho khuôn mặt hắn dị thường không vui, uy giọng nói: “Đánh chết hắn cho ta!”
“Ai nha! Công tử gia tha mạng! Là tiểu nhân không có mắt làm dơ xiêm y công tử gia! Là tiểu nhân không có mắt, công tử gia tha mạng!”
Bị người vây lấy đánh đập ở ven đường, Hà Nhị trên mặt đất gào khóc cầu xin tha mạng. Dân chúng ở xung quanh nhìn thấy những người này hung thần ác sát, không ai dám tiến lên thay hắn cầu tình, có người trộm đi báo quan, nhưng quan phủ lại một người cũng không thấy đến.
“A! Ai u! Tha mạng! Công tử gia tha mạng a!”
“Bản công tử hận nhất người khác làm dơ quần áo của ta, đánh chết hắn cho ta!”
Văn Trạng Nguyên phất phất cây quạt trong tay, từ nãy giờ vẫn thay mặt Thái tử gia “lo liệu” tên kia, vẻ mặt rất uy phong. Cho đến khi Hà Nhị bị đánh cho hấp hối, hắn mới cho thuộc hạ dừng tay. Đúng lúc này, không biết từ đâu toát ra một đám quan binh, hỏi cũng không hỏi liền đem Hà Nhị cùng người đánh hắn mang đi, chính là Văn Trạng Nguyên. Những người đang vây quanh hai mặt nhìn nhau, không rõ rốt cuộc là đã xảy ra việc gì.
“Nhớ rõ, chỉ giáo huấn hắn, không được đánh chết hắn.”
“Vâng, hạ quan hiểu được.”
“Còn có, Hồng Tú quán công nhiên buôn bán nữ đồng, nên làm như thế nào, không cần bản cung dạy ngươi chứ.”
“Vâng, vâng, hạ quan lập tức đi làm!”
“Còn nữ tử kia cùng hai người con gái của nàng, ngươi phải an trí thỏa đáng.”
“Vâng, hạ quan nhất định làm tốt!”
“Ân. Đi thôi.”
Lên lớp cho Huyện lệnh xong, Lưu Vận Tranh đối một người khác phòng trong nói: “Hãn Triệt, cái này ngươi yên tâm rồi chứ?”
“Vận Tranh, chúng ta đi nhìn xem đi.” Bạch Hãn Triệt chưa bao giờ đến nha môn, có điểm tò mò.
Lưu Vận Tranh không lên tiếng, chỉ lặng lẽ nắm tay Bạch Hãn Triệt bước đi.
“Hà Nhị! Ngươi đã biết tội chưa?”
“Thảo dân...... Oan uổng......”
Bị người đánh cho một trận thê thảm, Hà Nhị quỳ rạp trên mặt đất, không rõ chính mình tại sao lại bị tai bay vạ gió thế này. Mà Văn Trạng Nguyên thì tựa như cáo mượn oai hùm ngồi ở ghế trên, rung đùi xem kịch vui.
“Oan uổng?”
Huyện lệnh vỗ bàn, nói: “Ngươi đánh đập thê tử Liễu thị, bức nàng tự sát; nhẫn tâm đem hai đứa con tuổi hãy còn nhỏ bán cho kỹ viện; sau đó còn vô lễ va chạm, ngươi còn kêu là oan uổng ư?!”
Hà Nhị lúc này kinh hách dị thường, hắn đánh vợ bán con, những chuyện này làm sao Huyện lệnh lại biết đến? Còn có, ả điêu phụ kia cư nhiên đi tự sát?
“Hà Nhị lớn mật! Xem ra ngươi là không nhận tội. Đánh hắn bốn mươi đại bản trước, thử xem hắn còn dám chối tội không.”
“Không...... Thảo dân......”
Hà Nhị còn không kịp biện giải, côn bổng liền rơi xuống tới tấp trên mông hắn.
“A! Tha mạng...... Thảo dân khai...... khai......”
“Vận Tranh.” Bạch Hãn Triệt không nỡ nhìn.
“Hãn Triệt, người như thế nên làm cho hắn nếm thử mùi vị bị người khác đánh ra sao, như vậy sau này hắn mới có thể thành thật. Ngươi yên tâm, ta sẽ dừng đúng mực, sẽ không lấy mạng của hắn. Hãn Triệt, ngươi cũng không thể đối với ai cũng đều mềm lòng, có những hạng người không đáng để ngươi rủ lòng thương hại.”
“......”
“Hắn đem nữ nhân bán năm mươi lượng bạc.”
“......”
Bạch Hãn Triệt nhịn xuống, nghĩ đến Liễu thị bị đánh cho đến bây giờ còn không khôi phục, hắn lần đầu tiên “nhẫn tâm” ngồi nhìn.
“Tha mạng...... Ta...... Ta...... Không đánh......, không...... Bán......”
“Làm cho hắn đồng ý.”
“Không...... Đánh, không...... Không bán...... Bán.”
Hai lần, bị đánh cho da tróc thịt bong, mông nở hoa Hà Nhị bị người cầm lấy tay điểm chỉ, miệng càng không ngừng kêu không đánh, không bán.
“Đem hắn giải vào đại lao.”
Đau đến ngất đi, Hà Nhị bị kéo vào đại lao, vết máu trên mặt đất làm cho Bạch Hãn Triệt thấy hết hồn.
“Vận Tranh, cho ta đi nhìn hắn một chút.”
Bạch Hãn Triệt muốn đi đại lao trị thương cho Hà Nhị.
“Không được!” Lưu Vận Tranh trực tiếp kéo người bước đi, “Cái loại cầm thú không bằng này, có chết cũng xứng đáng.”
“Vận Tranh.”
“Nói không được là không được.”
Tính tình cường ngạnh nổi lên, Lưu Vận Tranh mạnh mẽ đem Bạch Hãn Triệt mang đi, dù có nài nỉ như thế nào đi nữa, hắn cũng sẽ không cho Bạch Hãn Triệt nhìn mông của nam nhân khác!
*Những cái tên này một phần do ta chế, chả biết đúng hay không?